
Vượt Giới Hạn
66 Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Vượt Giới Hạn - Trạng Thái : đang ra - cập nhật 4 chương mỗi ngày - Thể loại : Truyện H văn - thanh xuân - Tuổi trẻ - Truyện có nhiều ngôn từ không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu chưa đủ tuổi . Nội Dung : Thương em, em dành thanh xuân cho anh anh cũng dành thanh xuân cho em, tuổi trẻ chúng ta đúng lúc gặp nhau yêu ở cạnh nhau chia sẻ ngọt bùi chỉ anh có thể che chở cho em và chỉ có em có thể thấu hiểu bao dung cho anh.
- DS Chương
- Sau
Chương 1
Minh Đạt 21 tuổi đã bỏ nhà lần đầu tiên.
Không có lý do gì cả, cậu chỉ cảm thấy nhàm chán.
Cậu đến một thành phố một cách ngẫu nhiên, ở trong một khách sạn cũ kỹ nằm ở ngoại ô thành phố, không cần chứng minh thư.
Bên cạnh khách sạn có một cửa hàng trà sữa mới mở.
Đêm đó, khi đang uống rượu trên ban công phòng mình và ngắm nhìn bầu trời đêm, cậu nghe thấy tiếng nhạc nhanh, sôi động phát ra từ cửa hàng trà sữa mới mở bên cạnh. Cậu dựa người vào lan can ban công, nhìn xuống, thấy một chú thú nhồi bông khổng lồ, mặc đồ ông già Noel, đang nhảy nhót.
Chú thú nhồi bông nhảy rất hăng say và quái lạ, khiến những người đi đường bị thu hút và bước vào cửa hàng trà sữa.
Dưới ánh đèn neon của thành phố, tiếng cười đùa vang vọng khắp bầu trời đêm.
Nhưng Minh Đạt lại thấy ồn ào.
Anh ta bóp méo lon bia, định trèo xuống từ ban công tầng ba để cảnh cáo họ giữ yên tiếng, thì thấy chú thú nhồi bông đã lùi về phía rìa đám đông, trốn sau một hàng giỏ hoa mừng khai trương, và đang tháo đầu ra.
Đó là một cô gái tóc ngắn.
Một cô gái với đôi má ửng hồng vì cái nóng của đêm hè, mái tóc dính đầy mồ hôi.
Cô ấy hẳn đang lúng túng, nhưng cô vẫn đang cười, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm.
Anh thấy cô ấy tháo bộ trang phục búp bê nặng nề sau túi hoa, chiếc áo thun trên người dính mồ hôi vào lưng, phác họa ra đường cong lưng hơi gầy gò, và… vòng eo rất mảnh mai.
Anh thấy cô ấy vào cửa hàng trả lại bộ trang phục thú nhồi bông, nhưng khi ra, lại lén lút chạm vào túi hoa chúc mừng trước cửa hàng.
Nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai chú ý đến cô ấy, cô ấy nhanh chóng rút ra vài bông hoa, cầm trong tay, nhảy nhót rời đi.
Chỉ là vài bông hoa huệ rẻ tiền có mùi hắc.
Tư tưởng này xuất hiện trong đầu Minh Đạt.
Anh có thể cho cô ấy những điều đẹp hơn trong Khu phố lạc hậu và mỏi mệt, đủ các loại người lẫn lộn.
Những ngôi nhà tự xây san sát, thiếu quy hoạch, chật kín, không thấy ánh sáng mặt trời, khoảng trống giữa các căn nhà là những dây điện rối bời, ven đường đỗ đầy xe máy điện, tất cả đều hỗn loạn và thiếu trật tự.
Những người sống trong đó cũng khó tránh khỏi vẻ uể oải và chán nản.
Nhưng cô gái đó lại hoàn toàn khác biệt, vừa xinh đẹp lại lạc quan, như một mặt trời nhỏ ấm áp, rất thu hút sự chú ý.
Minh Đạt cũng rất nổi bật, nhưng những hình xăm trên cánh tay của anh ấy đã tạo nên ấn tượng đầu tiên là người khó tính.
Cánh tay trái của anh ấy gần như được phủ kín hình xăm.
Đầu tiên là một hình tam giác ngược chiếm trọn cả cánh tay nhỏ, một con quỷ đầu lâu đang cháy trong lửa.
Trên bắp tay là một vòng tay hình vương miện ngược, trên đó viết "tận hưởng khoảnh khắc" và bên dưới là một cây thánh giá kiểu Gothic.
Thêm vào đó là mái tóc ngắn kiểu gai và ánh mắt hung dữ, mang vẻ ngoài của một kẻ từng ngồi tù ba năm mà vẫn không thay đổi.
Đương nhiên, khi anh bước vào quán trà sữa, nhân viên quầy bar nính thở.
Chưa kịp lên tiếng, người trước mặt đã đẩy một cô gái khác đến trước mặt anh.
Minh Đạt dừng lại, cô gái trước mặt, chính là con chim nhỏ đã trộm hoa huệ đêm qua.
"Chào anh, anh muốn uống gì ạ?"
Nhìn kỹ hơn, làn da của cô trắng nõn đến mức trong suốt, trên da còn có vài sợi lông tơ non nớt, khuôn mặt còn hơi ngây thơ, trông có vẻ còn nhỏ tuổi.
Trong đôi mắt dường như có chút sợ hãi, nhưng cô giấu rất tốt.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không run rẩy, ngay cả nụ cười trên môi cũng rất chuẩn mực.
Cô có một nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng bên phải.
Sự chú ý của Minh Đạt hơi lệch, ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt của cô, chỉ cảm thấy nốt ruồi đó... rất muốn được chạm vào.
Minh Đạt là người như thế nào, ở thành phố này, anh ta ngang ngược, nổi tiếng là thích kích thích, không sợ chết.
Trong cuộc đời anh ấy không có hai chữ kiên nhẫn.
Vì vậy, anh ấy đã trực tiếp chạm vào.
Mềm mại, ấm áp, và đàn hồi.
Những nhân viên khác phát ra tiếng thở dài.
Cô gái bị anh chạm vào mặt, đồng tử giãn ra, rõ ràng đã bị dọa sợ, nhưng trên khuôn mặt lại chỉ lộ ra một chút vẻ bối rối.
Cô nghiêng đầu, né tránh ngón tay của anh, nói như không hiểu: "Quý khách, thực đơn ở đây ạ."
Cô giơ tấm thực đơn minh họa đầy màu sắc.
Thực đơn sặc sỡ làm Minh Đạt đau mắt, thậm chí che khuất khuôn mặt của cô.
Minh Đạt không vui.
Truyện ngôn tình sắc không chỉ kể về tình yêu lãng mạn mà còn chứa đựng những bài học quý giá về gia đình, bạn bè và sự nghiệp. Mỗi câu chuyện là một hành trình cảm xúc, giúp người đọc khám phá và hiểu rõ hơn về bản thân cũng như thế giới xung quanh. Đọc truyện cũng là cách để giải tỏa căng thẳng và nuôi dưỡng tâm hồn.Truyện Full
Cô gái lại lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng, không chút giận dữ: “Nếu anh không biết gọi món gì, anh có muốn thử món mới của cửa hàng chúng tôi là trà sữa bánh kem dưa hấu, trân châu, dừa không?”
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô di chuyển xuống thực đơn, lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt cười như dòng suối trong vắt ở vùng núi sâu, nhìn thoáng qua một cái, làm cho người ta cảm thấy nóng ran toàn thân tan biến.
Minh Đạt vô thức nuốt nước bọt, họng co giật, trong lòng nảy sinh một ham muốn khó hiểu.
Cô ấy trông rất ngon miệng.
"Được."
Minh Đạt trả lời.
Thanh toán 20 k, chờ một lát, cô ấy cầm một ly đồ uống màu hồng nhạt, giống như cháo, đến trước mặt anh.
"anh có uống luôn không?"
Cô ấy hỏi với một nụ cười, nụ cười chuẩn mực và ngọt ngào.
Minh Đạt miễn cưỡng kiềm chế tay mình, gật đầu một cách thờ ơ.
Anh nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn của cô ấy bóc lớp ni lông của ống hút, tay phải cầm đầu ống hút còn bọc nhựa, giơ cao lên, dùng sức đâm thủng nắp ly nhựa của ly trà sữa.
"Bốp!"
Tim anh, vào buổi chiều mùa hè oi bức và nhàm chán này, đột nhiên bị mũi tên mà cô ấy bắn ra đâm trúng.
Ly trà sữa không ngon.
Vừa chua vừa ngọt, tràn ngập hương vị của những sản phẩm bán thành phẩm được sản xuất hàng loạt.
Minh Đạt uống một ngụm, cau mày nhìn món đồ uống này.
Có lẽ vì vẻ mặt khó chịu của anh ấy khi đứng trước quầy bar quá đáng sợ, đồng nghiệp của cô ấy lại đẩy cô ra.
"Không hợp khẩu vị sao?"
Cô ấy đứng trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi anh, lần này trong mắt cô không còn sự sợ hãi, chỉ có chút nụ cười, vẫn không có chút giận dữ nào.
"Không ngon."
Minh Đạt thẳng thắn đưa ra nhận xét.
"Thật đáng tiếc." Cô ấy lộ vẻ hơi tiếc nuối trên mặt, "cònTôi thì khá thích dâu tây."
Minh Đạt cúi nhìn cô, mái tóc của cô chỉ ngang tai, kiểu tóc rất bình thường, nhưng anh lại thấy khó chịu.
"Tại sao em không để tóc dài?"
Anh một tay cầm ly trà sữa, đột nhiên hỏi.
Cô ấy sững lại, dường như không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng lại bật cười, trả lời anh một cách nghiêm túc.
"Vì khi đánh nhau, việc bị kéo tóc rất hạn chế khả năng chiến đấu."
Cô ấy còn đánh nhau nữa sao?
Minh Đạt nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô ấy trông thật nhỏ bé, yếu đuối, như một chú chim non gầy yếu.
"Nếu anh không thích loại đó, tôi mời anh uống loại khác nhé?"
Cô ấy nhìn lên anh, hỏi ý kiến.
Dưới ánh nắng mạnh của buổi chiều, khuôn mặt cô cũng ửng hồng nhẹ nhàng, như một quả đào chín mọng, đôi mắt hiện lên màu nâu ngọt ngào như đường mía.
"Sau đó thì sao?" Minh Đạt lắc lắc ly trà sữa trong tay, "Mời tôi uống rồi, tôi phải làm gì?"
"Anh đoán được rồi à?" Cô ấy dùng từ ngữ tôn kính, cười tươi tắn, nhưng lại có khoảng cách.
"Sau khi mời anh uống rồi, có thể phiền anh đi dạo ngoài kia không?"
Ánh mắt cô liếc qua anh nhìn ra ngoài, lúm đồng tiền vẫn ngọt ngào, "Anh đứng ở đây, khách khác không vào nữa."
"Được."
Minh Đạt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng vẫn thẳng nhưng hơi nhếch lên.
"Nhưng, tôi muốn biết tên của em."
Cô ấy đổi ly trà sữa dâu tây không hợp với anh ấy lấy một ly nước chanh đá.
"Tên của tôi là Thanh Trúc ."
Khi đổi trà sữa, ngón tay của cô ấy chạm nhẹ vào ngón tay của anh ấy.
"Thanh của Thanh nhã, Trúc của Hoàng Trúc."
Sự chạm nhẹ như muỗi đốt, nhẹ nhàng làm rung động tâm hồ của anh.
Sóng gợn dần lan rộng, chiếm trọn cả mặt hồ.
"Khương Minh Đạt."
Anh thẳng thắn nói tên của mình.
" Tộc Tiên họ Khương?" Trong mắt cô, dường như xuất hiện một nụ cười tinh tế.
“Xưa Thiếu Điển cưới vợ thuộc tộc Hữu Kiều, sinh ra Hoàng Đế và Viêm Đế. Hoàng Đế được sinh ra bên sông Cơ Thủy, còn Viêm Đế được sinh ra bên sông Khương Thủy. Vì tính cách và đức hạnh khác nhau, nên Hoàng Đế mang họ Cơ, còn Viêm Đế mang họ Khương.”
Minh Đạt nói một câu văn học.
Khi những từ ngữ ấy rời khỏi miệng anh, anh thực sự thấy đôi mắt của cô ấy mở to, có vẻ không tin nổi.
Minh Đạt cầm ly nước chanh, đưa sát mặt cô, thấy cô hơi lo lắng nhìn vào ly nước.
Anh không hề dùng ly chạm vào mặt cô, dường như chỉ để cô nhìn, rồi thu tay lại.
Cô thấy anh không có hành động gì khác, mới cười đáp: "Bài thơ về Tộc Tiên."
Lần này, cô cười rất chân thành, đôi mắt như những vì sao vụn rơi rải rác, mộng mơ và lãng mạn.
Tay Minh Đạt lại bắt đầu run rẩy.
Đây chắc không phải là điềm lành.
Anh nhìn cô thêm vài giây đầy bí ẩn, rồi quay người rời đi.
Nước chanh trong miệng hơi đắng, hơi chua, và có vị ngọt đọng lại.
Họng anh như bị khô, chẳng mấy chốc đã uống hết ly nước chanh.
Những viên đá lạnh trong ly nhựa trong suốt phát ra tiếng "rào rào".
Minh Đạt đứng trên ban công tầng ba, nhìn ánh nắng xuyên qua những vệt sáng khúc xạ từ đá lạnh.
Sáng chói và chói mắt, khiến anh không thể nhìn lâu mà mắt đau.
Đóng mắt lại, lại là nụ cười của cô, rõ ràng như được khắc trên não anh.
Ngón tay Minh Đạt lại nhẹ nhàng gõ lên nắp ly, cho đến khi những viên đá trong suốt tan hết thành nước.
Bầu trời bên kia đã nhuộm màu hoàng hôn, những đám mây cam đỏ bao quanh mặt trời đỏ rực, gió chiều nhẹ nhàng thổi đến, mang theo mùi khói bếp của các gia đình xung quanh.
Tóm lại, trước tiên phải đi nạp tiền thuê nhà một tháng đã.
Minh Đạt nghĩ như vậy.
Khi anh cúi đầu, anh vừa nhìn thấy cô bước ra khỏi cửa hàng, ôm một bình hoa thủy tinh bình thường, nhặt những bông hoa còn tươi tốt trong giỏ hoa ngoài cửa hàng, tỉ mỉ cắt tỉa rồi cắm vào bình.
Khi cô vuốt ve cánh hoa, thật dịu dàng, như làn gió nhẹ nhàng vờn qua ngực anh.
—Ngày mai phải nhớ đi xem cửa hàng hoa ở đây là ở đâu.
- DS Chương
- Sau

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
