Mô tả hình ảnh

Vượt Giới Hạn

66 Chương

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Vượt Giới Hạn - Trạng Thái : đang ra - cập nhật 4 chương mỗi ngày - Thể loại : Truyện H văn - thanh xuân - Tuổi trẻ - Truyện có nhiều ngôn từ không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu chưa đủ tuổi . Nội Dung : Thương em, em dành thanh xuân cho anh anh cũng dành thanh xuân cho em, tuổi trẻ chúng ta đúng lúc gặp nhau yêu ở cạnh nhau chia sẻ ngọt bùi chỉ anh có thể che chở cho em và chỉ có em có thể thấu hiểu bao dung cho anh.

Chương 2

Thanh Trúc  tan ca lúc chín giờ.

Cô bước ra khỏi quán trà sữa, đi ngang qua cửa tiệm khách sạn bên cạnh, thấy Minh Đạt đứng dưới ánh đèn đường.

Khác với những gã côn đồ khác, anh đứng thẳng, không dựa vào tường hay cột đèn.

Đèn điện tử của điếu thuốc lá điện tử lóe lên trong ngón tay anh, làn khói trắng bay lên, khuôn mặt anh phong trần tuấn tú trong ánh đèn mờ ảo, khiến anh trông càng... quyến rũ.

Đương nhiên, hình xăm trên cánh tay trái của anh càng khiến anh trông bí hiểm và đáng sợ.

Cô thu hồi ánh mắt không nghe lời, nhìn đường phía trước và tiếp tục đi.

Khi đi ngang qua anh, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhẹ nhàng trong gió đêm, và một mùi hương lạnh lẽo, đắng chát.

Cô không thể phân biệt được mùi hương này, vì nó vượt quá giới hạn nhận thức của cô, nhưng nó rất dễ chịu.

Anh không phải là một gã côn đồ bình thường.

Điều này, khi anh thoáng nói về tên của mình, cô đã hiểu.

Thật kỳ lạ, anh lại xuất hiện ở một nơi không phù hợp với anh như vậy.

Âm thanh bước chân truyền đến từ phía sau, đều đặn và ổn định.

Thanh Trúc  dừng bước, quay lại, quả nhiên thấy anh ta đang đi theo sau cô.

"Anh định làm gì?" Thanh Trúc nắm chặt túi xách của mình.

Gặp một người đàn ông có nhiều hình xăm trên tay, vào ban đêm rất nguy hiểm.

Cô không chắc mình có chạy nhanh hơn anh ta không.

"Nước chanh." Góc mắt dưới của anh ta nhíu lại, như một con sói hoang đã no nê, lười biếng nói, "Tôi chưa trả tiền."

"Tôi mời anh."

Thanh Trúc mỉm cười lịch sự, không muốn tranh cãi với anh ta, nói lịch sự: "Anh không cần trả tiền."

Liệu anh ta có thích cô không?

Điều này khiến cô càng cảnh giác hơn, bắt đầu nhớ lại bản đồ xung quanh.

"Hừ."

Anh ta cười khẽ, ngắn gọn và nhẹ nhàng, "Em không cần phải dùng kính ngữ."

Có vẻ không tức giận.

Thanh Trúc  đưa ra phán đoán cô bước đi chậm rãi, cẩn thận tránh xa anh ta, bình tĩnh giải thích: "Bởi vì bây giờ anh không phải là khách hàng."

Cô không muốn dây dưa quá nhiều với anh ta.

Đọc truyện ngôn tình tổng tài giúp bạn hiểu thêm về tính cách của những anh chàng có tài. Họ thường thông minh, quyết đoán và đầy trách nhiệm, mang lại cái nhìn sâu sắc về mẫu người lãnh đạo lý tưởng. đọc truyện Full hay cùng ha ha truyện

Lịch trình của cô trong ngày rất kín.

Chín giờ rưỡi cần đến cửa hàng tạp hóa gần chỗ ở để làm, trước 12 giờ cần tranh thủ giặt đồ và vệ sinh cá nhân. Từ 12 giờ đến 8 giờ là thời gian ngủ của cô, 9 giờ rưỡi cần quay lại quán trà sữa làm việc.

Chỉ có lịch làm việc như vậy mới giúp cô kiếm đủ tiền để bù đắp khoản học phí thiếu hụt trong kỳ nghỉ hè.

Là đàn ông... hay thiếu niên? Sau khi cô bước nhanh, anh ta vẫn giữ khoảng cách khoảng hai mét, theo cô đến cửa hàng tạp hóa.

Chủ cửa hàng tạp hóa là một phụ nữ trung niên hung dữ nhưng tốt bụng, cho cô ở miễn phí một góc trong kho hàng, không lấy tiền thuê nhà, và còn trả cho cô 100k mỗi ngày.

Đối với cô gái 17 tuổi, đây là một công việc rất phù hợp, tương tự như công việc ở quán trà sữa với mức lương 10k/giờ cộng thêm hai bữa ăn.

Thanh Trúc  thở phào nhẹ nhõm khi bước vào cửa hàng tạp hóa.

Quãng đường thường mất hai mươi phút, cô đã hoàn thành trong mười phút.

Cô cười chào chủ cửa hàng, nhanh chóng sắp xếp kệ hàng, giúp tính toán, tính toán thời gian tiêu thụ và bổ sung hàng hóa - đó cũng là lý do chủ cửa hàng sẵn sàng trả mức lương cao cho cô.

Làm việc vất vả, đến khi cô hoàn thành công việc, đã gần mười giờ tối.

Lúc này, không có nhiều khách hàng, Thanh Trúc  canh giữ cửa hàng, ngồi sau quầy tính toán chi tiêu của mình.

Quán trà sữa làm việc mỗi tháng nghỉ hai ngày, nếu cô không nghỉ, đến cuối tháng 7 sẽ làm việc 25 ngày, mỗi ngày 60k là 1 triệu 8 , cửa hàng tạp hóa có thể kiếm được 3 triệu, cộng lại là 4 triệu 8.

2 ổ bánh mì lớn mỗi ngày 20k, tổng cộng 40k, bữa trưa và bữa tối được cung cấp tại cửa hàng.

Cô cần mua hai bộ quần áo mới, cô chủ cửa hàng quần áo gần quán trà sữa nói rằng cô có thể bán cho cô những bộ quần áo cũ giá rẻ từ năm ngoái, 300k có thể mua được hai quần dài, một quần ngắn và ba áo thun, cộng thêm hai áo lót mới và vài quần lót, ừm, còn có thể mua thêm một chiếc áo khoác.

Tháng 7 có thể tiết kiệm được 7 triệu 300k, tháng 8 có thể tiết kiệm được tất cả, như vậy có thể tiết kiệm được hơn 15 triệu.

Học bổng kỳ tới cô có thể nhận được 3 triệu, chi tiêu hàng tháng ở trường khoảng 600k, 5 tháng là 3 triệu.

Đến kỳ nghỉ đông, cô sẽ tròn 18 tuổi, lựa chọn công việc sẽ nhiều hơn, đến cuối năm có thể tiết kiệm được hơn 25 triệu?

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt Thanh Trúc .

Cô rất thích tiết kiệm tiền, tiết kiệm tiền giúp cô tự tin hơn về tương lai.

"Em không nghỉ ngơi sao?"

Một giọng nói hơi quen thuộc vang lên phía trên đầu.

Lòng Thanh Trúc  thắt lại, cô nhanh chóng đóng cuốn sổ tay, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Minh Đạt đứng trước quầy, cúi đầu nhìn cuốn sổ tay trên tay cô.

Cô vô thức giấu cuốn sổ tay của mình, hỏi lại: "Tại sao anh vẫn ở đây?"

"Tò mò." Anh trả lời một cách tự nhiên.

Thanh Trúc  bối rối.

Cô cảnh giác quan sát người đàn ông trước mặt.

Không nghi ngờ gì nữa, anh ta có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai. Khoảng đẹp trai hơn những ngôi sao mà mọi người thích.

Khuôn mặt sắc sảo, sống động, lông mày kiếm hơi nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng.

Khi anh ta bước ra từ bóng tối, giống như một con sói đơn độc quen thuộc với việc đi trong rừng tối, mang theo sự xâm lược từ việc vượt qua cái chết và nguy hiểm, khiến người ta vừa sợ hãi vừa tò mò, tại sao anh ta lại có vẻ như vậy.

Anh ta vừa hung dữ vừa bí ẩn.

Thanh Trúc  nhìn anh ta một lúc, cảm thấy khó thở, hít một hơi thật sâu, hỏi thẳng: "Anh thích tôi sao?"

Nếu không phải vậy, rất khó giải thích tại sao anh ta lại luôn theo sau cô, mặc dù cô phớt lờ anh ta nhưng anh ta vẫn không tức giận.

Ánh mắt anh ta hơi chuyển động, hàng mi dày rậm trong bóng tối làm cho đôi mắt của anh ta trông càng sâu thẳm.

Giống như một hang động không thấy ánh sáng trong rừng sâu.

Góc miệng anh ta nhếch lên, như thể có ý cười.

"Đương nhiên."

Lối nói của anh ta vẫn rất tự nhiên.

"Vậy, em muốn làm bạn gái tôi chứ?"

"Tôi không cần bạn trai."

Minh Đạt bị từ chối.

Cô gái với nụ cười ngọt ngào, hàng mi run rẩy, từ chối một cách dứt khoát, thậm chí hoàn toàn không đỏ mặt khi được tỏ tình.

Đây là một trải nghiệm hiếm có.

Về cơ bản, mặc dù Minh Đạt thích đánh nhau, đua xe và các hoạt động nguy hiểm hơn, nhưng cũng không thiếu người tỏ tình với anh.

Những cô gái e thẹn, như những con gà con đang chờ bị cắn, chủ động đến gần miệng anh, nói những lời kỳ quái.

Minh Đạt không quan tâm đến họ.

Họ yếu đuối như những cành cây trang trí khô héo, dễ bị gãy, không có vẻ đẹp nào cả.

Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với ai đó.

Rồi bị từ chối thẳng thừng.

Anh không tức giận, mà thấy cô từ chối cũng rất đáng yêu.

Ừm... Có lẽ nên bắt đầu bằng việc tặng hoa.

Minh Đạt tiện tay đặt hai chai bia lên quầy, rồi nói: "Tôi muốn bia Việt Nam."

Cô nhíu mày, quay ra lấy cho anh.

"em không thích mùi  hút thuốc phải không" Minh Đạt lập tức để ý đến vẻ mặt của cô.

"Hút thuốc sẽ làm răng bị vàng."

Cô nói với giọng hơi cứng rắn, biểu cảm hơi kỳ lạ, có lẽ không hiểu tại sao anh ta vẫn ở đây.

"Vậy thì sau này tôi sẽ hút ít hơn."

Minh Đạt nhìn cô, nói như vậy.

Quả nhiên lại thấy vẻ mặt của cô trở nên kỳ lạ hơn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

"Anh có thể ngồi bên ngoài được không?"

Anh lại hỏi.

Bên ngoài cửa hàng tạp hóa có ghế nhựa, chủ cửa hàng dùng vào buổi sáng để tán gẫu với hàng xóm.

"Tùy thích."

Cô nói cứng rắn, rồi không thèm để ý đến anh nữa.

Minh Đạt không quan tâm, tự mình mang bia ra cửa hàng tạp hóa.

Anh kéo ghế ra, chọn một góc đối diện với quầy, ngồi xuống một cách thoải mái, dùng một tay mở nắp chai bia.

Bọt trắng bốc lên, nhỏ giọt xuống đất.

Anh nhấc chai bia lên uống một ngụm, vị đắng pha chút thơm của lúa mạch khá dễ chịu.

Anh dựa cằm lên lưng bàn tay trái, chăm chú nhìn cô trong cửa hàng.

Gần mười giờ tối, đêm khuya ở ngoại ô vẫn chưa yên tĩnh, chỉ có màn đêm đen kịt không ngừng mở rộng phạm vi của mình.

Anh ngồi trong bóng tối nóng bức và bồn chồn, nhìn cô gái trong quầy thu ngân sáng sủa và gọn gàng.

Trong mắt anh, cô có làn da mịn màng, dáng vẻ xinh đẹp, có thể tùy ý sắp xếp những câu văn hay trong sách.

Còn khi cô cúi đầu đọc sách, lại là sự thanh bình đáng trân trọng.

Minh Đạt uống một ngụm bia lớn, hương vị thơm ngon của bia khiến anh nóng ran trong lòng.

Quả thật...

Vẫn rất muốn.

Tối hôm sau, khi Thanh Trúc  tan ca, anh lại đến.

Yên lặng đi theo sau cô, không cố gắng nói chuyện.

Sau đó, như thường lệ, anh theo cô đến cửa hàng tạp hóa, đợi cô rảnh rỗi, anh vào mua bia.

Vẫn hai chai như hôm qua, khi anh đặt tiền lên quầy, trên quầy lại xuất hiện một bông hoa nhài hồng phấn rực rỡ.

Màu hồng nhạt như ánh bình minh, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể không giữ hơi thở.

Ánh mắt Thanh Trúc  lập tức bị thu hút.

Bên cạnh giường trong kho, bông hoa nhài cắm trong bình thủy tinh đã héo tàn khi cô nhặt nó lên, hoàn toàn không bằng bông hoa nhài hồng phấn này.

Cô cố gắng chuyển hướng tầm mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, nghiêm túc nói: "Tôi đã từ chối anh rồi."

"À."

Anh trả lời thờ ơ, "Vậy việc tôi tặng hoa cho em có liên quan gì?"

Ánh mắt anh chuyển từ mặt cô sang bông hoa, trong đôi mắt đen sáng như có ngọn lửa nhỏ lóe lên, giọng nói vẫn lười biếng: "Không thích thì vứt đi."

Rồi anh ta đi ra ngoài, kéo ghế ngồi vào một góc tối mà cô không nhìn thấy.

Thanh Trúc  nhìn chằm chằm vào bông hoa nhài hồng phấn mềm mại đến mức tuyệt vời, do dự một lúc rồi nhanh chóng chạy đến kho hàng, lấy ra một bình hoa đã cắm hoa nhài sắp tàn.

Cô thay nước, cắm bông hoa nhài hồng phấn như mây sớm.

Bông hoa đặt cạnh chiếc giường tạm bợ được ghép từ ghế và bàn thấp, cả không gian như bừng sáng.

Cô vội vã ra ngoài, đứng trước cửa hàng tạp hóa, nhìn thấy anh ta ngồi trong bóng tối.

Đôi mắt anh, như thú dữ, trong bóng tối vẫn sáng rực.

Anh cầm chai bia bọt trắng, từ xa vẫy tay chào cô.

Một lời mời thầm lặng.

Mời cô gia nhập thế giới của anh.

Thanh Trúc  giật mình, chân phải vô thức lùi lại nửa bước, kéo cả người về phía ánh đèn của cửa hàng tạp hóa.

Tim cô, không biết tại sao, đập nhanh.

Đập như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhô ra một vết rõ ràng trên lồng ngực.

Cô khó chịu mím môi, quay lại ngồi vào chỗ của mình ở quầy thu ngân.

Cô chỉ cảm thấy bông hoa nhài quá đẹp, không nên vứt vào thùng rác.

Cô cố gắng thuyết phục bản thân.

Nhưng hai má cô lại nóng ran không thể chịu nổi.

Quạt trần kêu lách cách, gió lại chậm chạp yếu ớt, hoàn toàn không thể xua tan cái nóng trên người cô.

Cô dựa vào quầy kính mát mẻ để bình tĩnh lại.

Gần đến 12 giờ, cô chuẩn bị đóng cửa hàng tạp hóa, kéo tấm rèm xuống, thấy anh ta vẫn ở ngoài.

Anh ta đã kéo ghế ra xa, đứng dưới bậc thang của cửa hàng tạp hóa, miệng khẽ cử động, như thể đang nói:

"Chúc ngủ ngon."

Tấm rèm cửa hàng tạp hóa che khuất tầm mắt cô, khiến cô không còn nhìn thấy gì nữa.

Nhưng hình bóng anh ta như khắc sâu vào tâm trí cô.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Thanh Trúc  nằm trên chiếc giường nhỏ của mình.

Quay người lại, thấy bông hoa nhài hồng phấn trong bóng tối cũng như phát sáng.

Cô ép bản thân nhắm mắt lại.

Cô sẽ không thay đổi lập trường vì một bông hoa.

Cô nghĩ như vậy.

Nhưng tối hôm sau, anh lại xuất hiện.

Lần này, trên quầy là một bông hồng trắng.

Mùi thơm nồng nàn quyến rũ bao trùm lấy mũi, như giọng nói nhẹ nhàng của anh, bên tai cô, mang theo nụ cười rất nhạt.

Nếu một bông không được, thì mỗi ngày một bông nhé?

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn