Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 33 :

Quan sát Ivey từ trên xuống dưới, thật sự rất muốn biết cậu ta không có tử cung thì đứa bé sẽ ở đâu đây, bất quá cô không thể nào hỏi được, mà dù cô có hỏi, Ivey cũng chưa chắc đã trả lời được.

Ivey bị cô nhìn đến ngượng, mắc cỡ nói lớn: “Cô nhìn đủ chưa vậy, định nhìn đến trưa luôn sao?”

“Í, xin lỗi.” Thiên Yến xấu hổ, cô không phải cố ý, chỉ là cô tò mò thôi. Nhanh chóng tươi cười hỏi: “Ivey cậu đói không, tôi làm thịt hầm cho cậu nha?”

“Được đó.” Ivey nằm ưỡn trên giường, lim dim mắt gật đầu.

Thiên Yến bĩu môi, nghĩ thầm: phụ nữ có thai, không, là đàn ông mang bầu thoải mái thật á, không cần làm động móng tay, còn có cô là osin đi theo hầu hạ.

Cam chịu số phận đi hầm thịt, lại nói không có Ivey đi cùng cô không muốn một mình ra ngoài hái trái cây, thật nhàm chán, may nhờ mượn được cái cớ chăm sóc đàn ông có bầu, cô có thể danh chính ngôn thuận không ra ngoài hái trái.

Hai người ăn cơm trưa xong, Ivey hơi mệt, nằm xuống đã ngủ.

Thiên Yến rảnh rỗi lại không muốn ngủ cùng cậu ta, dù biết cậu ta là giống cái, nhưng ngoại hình dù sao cũng là đàn ông, bảo cô nằm cùng giường với người khác mà không phải là Rbăm cô vẫn cảm thấy không sao tự nhiên cho nổi, nghĩ lại hay là ra vườn rau cô trồng, không biết cây cối đã lớn thế nào rồi, từ khi bắt đầu mùa mưa cô đã chẳng ngó ngàng.

Thiên Yến đến mà thấy ngỡ ngàng, vườn rau nhỏ của cô không biết từ khi nào đã thành vườn rau lớn, hơn nữa còn ngay hàng thẳng lối, không có một cọng cỏ dại, vừa nhìn đã biết có người dày công chăm sóc rồi.

Rbăm sao? Không đúng, chắc chắn không phải hắn, hắn vừa về là đã dính lấy cô, không có thời gian làm thế, hơn nữa hắn cũng chả cẩn thện thế này, vậy nhất định là Kbuôr rồi, Thiên Yến vừa cảm động vừa áy náy, không ngờ Kbuôr lặng lẽ làm giúp cô, nhưng cô thật sự không có gì để báo đáp cả.

Thở dài, xoay người vào nhà, cầm cái xương thú đi ra, cẩn thận đào ở luống dưa, không ngờ lại đào ra rất nhiều khoai lang, không biết có phải vì đất đai ở đây tốt quá hay không mà khoai lang vừa nhiều vừa lớn, thật tốt quá, không ngờ cô đã thành công rồi.

Thiên Yến vui không thôi, lại chạy nhanh vào nhà, cầm cái sọt lớn đi ra, bỏ hết khoai lang vào. Thu hoạch hết được hai sọt, để lại một sọt làm giống, lấy một nửa sọt còn lại định đêm nay biếu cho mọi người, với lại cũng cho Kbuôr một ít, dù sao vườn rau này hắn có công nhiều nhất.

Cô lại đào xới, đào được một mớ tương tự khoai tây, bắp cũng gần chín, bông đã nở hoa, woa, Thiên Yến vui mừng phát điên, không ngờ khu vườn của cô lại thu hoạch lớn thế này.

Thiên Yến bận bịu trong vườn từ sáng đến chiều, ngẩng lên thì trời đã nhập nhoạng, nghĩ là các thú nhân cũng sắp về, thế là ôm khoai lang chạy đến trước cửa nhà Kbuôr, đứng đó chờ hắn về.

Kbuôr từ xa đã thấy trước cửa nhà có một thân hình nho nhỏ đi qua đi lại, tim đánh thịch, bước nhanh hơn, khi thấy rõ dáng người đó là Thiên Yến thì bất giác bước chậm lại.

Cô đứng trước cửa giống như là giống cái chờ bạn đời về vậy, tuy rằng hắn biết rõ đây chỉ là lừa mình dối người, hoặc là nằm mơ, nhưng hắn vẫn hi vọng giấc mơ này dài một chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn không cần tỉnh.

Thiên Yến chờ lâu không thấy Kbuôr về, lòng rất lo lắng, tuy cô chỉ tặng khoai nhưng bị các thú nhân đi ngang nhìn bằng ánh mắt kì quái lại làm cô chột dạ, giống như cô làm chuyện xấu sau lưng Rbăm vậy á, hơn nữa cô cũng sợ Rbăm nhìn thấy, hắn lòng dạ hẹp hòi, nếu bị hắn thấy tuy ngoài miệng không nói nhưng trên giường sẽ trừng trị cô, lần nào cô cũng bị phạt thê thảm.

Tới lúc sốt ruột chịu không nổi thì thấy Kbuôr từ rất xa đang đi tới, Thiên Yến vui vẻ, cười chạy về phía hắn.

Kbuôr thấy cô chạy về phía mình, nhanh chóng nhún người nhảy đến trước mặt cô, tuy hắn muốn nhìn dáng vẻ cô chạy về phía hắn nhưng lại sợ cô chạy mệt.

Thiên Yến không phòng bị, bị hắn đột nhiên xuất hiện nhất thời không thắng lại kịp, nhào thẳng vào ngực hắn, cô kinh hãi lùi lại liên tục, khoai lang cũng rớt luôn xuống đất.

Thiên Yến xấu hổ nhìn hắn định đưa tay đỡ cô, ngầm bực bản thân phản ứng hơi quá.

Kbuôr hạ tay xuống, cười với cô: “Thấy em gấp gáp vậy, cái này muốn tặng anh à.” Vừa nói vừa khom xuống lượm khoai.

Thiên Yến tỉnh hồn, cũng ngồi xuống lượm khoai, vừa lượm vừa cực kì hứng thú nói: “Kbuôr anh biết không, vườn của tôi nhiều khoai lang lắm, thật cảm ơn anh, nếu không có anh chăm sóc giúp chắc chắn sẽ không được như vậy, cho anh biết nha, khoai lang này nè, nướng lên ăn, hoặc là nấu ăn cũng ngon lắm.”

“Cảm ơn em, Thiên Yến, còn đưa tới cho anh.” Kbuôr đứng lên, cầm khoai lang Thiên Yến đưa, rồi dịu dàng cảm ơn cô, kì thật hắn rất muốn nói cô làm cho hắn ăn, đáng tiếc hắn không nói được, vì hắn không có tư cách đó.

“Ha ha…” Thiên Yến bị đôi mắt đầy dịu dàng nhìn ngắn, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, không biết phải nói gì, cười ngây ngô rồi nhìn chỗ khác, vừa lúc thấy Rbăm đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ.

Thiên Yến thầm oái một tiếng, thiệt là, sao cô xui xẻo thế này, lần nào lén lút cũng bị bắt gặp, tuy cô không làm chuyện gì xấu nhưng biểu hiện của Rbăm lại y như cô đã làm rồi vậy.

Nhào vào ngực hắn, lấy lòng: “Ông xã, anh về rồi, chúng ta đến nhà Ivey ăn cơm đi, hôm nay ở ngoài vườn em đào được nhiều khoai lang lắm, em nấu cho anh ăn được không? Vừa rồi em cũng mang cho Kbuôr một ít, ít nhiều gì anh ấy cũng giúp em chắc sóc nó mà.” Thiên Yến khoé léo giải thích chuyện vừa rồi, hi vọng hắn đừng hiểu lầm.

Rbăm không nói gì, sắc mặt như thường lệ chào Kbuôr, rồi một tay xách con mồi một tay kéo Thiên Yến về nhà.

Thiên Yến không nhìn ra Rbăm có giận không, chột dạ nịnh nọt: “Ông xã, hôm nay anh săn được nhiều mồi ghê, lợi hại quá, anh giỏi thật đó…”

Thiên Yến khen hắn lên tận mây, Rbăm cũng không đáp, kéo cô đi thẳng về nhà, vừa vào cửa, quăng con mồi xuống đất, ép cô lên cánh cửa hôn lên cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng…

“Ưm… ông xã, em thua… a…” Thiên Yến đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bám chặt vai hắn, móng tay gần như bấm vào thịt Rbăm, mái tóc dài bay bay, tiểu huyệt không ngừng nuốt vào nhả ra cự vật của Rbăm.

“Vật nhỏ, em tốt nhất là kêu nhỏ thôi, ưm… Nếu không, người nào đi ngang nghe được sẽ biết chúng ta đang làm gì. Shhh… em tính cắn đứt anh sao? Lỏng một chút.” Rbăm cười gian rút gậy thịt để ngoài cửa huyệt, đi vào thật cạn, rồi thừa dịp Thiên Yến thở nhẹ ra, lại đột ngột đâm mạnh vào.

Truyện ngôn tình sắc thường khắc họa rõ nét các cung bậc cảm xúc của con người, từ vui vẻ, hạnh phúc đến đau khổ, tiếc nuối. Việc tiếp cận những cảm xúc này qua câu chữ sẽ giúp bạn rèn luyện khả năng thấu hiểu tâm lý người khác. Đây là một kỹ năng quan trọng để xây dựng các mối quan hệ tốt đẹp trong cuộc sống Truyện Full

“Aa…” Thiên Yến bị hắn thình lình đâm mạnh không tự chủ được phải hét lớn, lại nhớ ra lời cảnh cáo của hắn thì mím chặt môi đè nén tiếng nức nở. Thân thể co rụt lại, ngón tay bấu vào vai Rbăm, cố không tập trung vào cảm giác mãnh liệt khiến cô không chịu nổi ở phía dưới.

Đáng tiếc cô đè nén tiếng nức nở càng kích thích thú tính của Rbăm, làm cho chút lí trí còn thừa lại không bao nhiêu của hắn bị thiêu cháy hoán toàn, trong đầu toàn là ý nghĩ phải hành hạ cô gái này đến chết đi sống lại, gậy thịt hung ác từng chút va chạm vào hoa huyệt Thiên Yến.

“Nhẹ chút… Rbăm… sâu quá… anh nhẹ thôi… ưhu…” Thiên Yến khóc nức vì động tác thô bạo của hắn, ngoài cửa thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng thú nhân nói chuyện làm cô càng căng thẳng, hoa huyệt bất giác thắt lại, mút chặt vật xấu xa làm cô vừa yêu vừa ghét đang tung hoành bên trong.

Rbăm bị cô thắt lại càng thêm điên cuồng, căn bản không để ý lời cô, gậy thịt càng thêm cứng rắn, căng hoa huyệt đến mức tận cùng, như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Ngay lúc Thiên Yến cong người sắp đạt được khoái cảm, đột nhiên nghe ngoài cửa có người gọi: “Thiên Yến, Ivey nói cô mang khoai đến cho cô ấy, cô mau qua đi, cô đâu rồi?”

Thiên Yến sợ cứng cả người, Rbăm cũng ngẩn người, chán nản ngừng lại rồi giận dữ hét lên với người ngoài cửa: “Cút đi, không được vào.”

Sander đi đến gần cửa bị tiếng rống giận của Rbăm làm hoảng hồn, lập tức hiểu ra hai người bên trong đang làm gì, ngượng ngùng gãi đầu, nhanh chóng lùi lại mấy bước, nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hít sâu một hơi, không đếm xỉa đến nói lớn: “Rbăm, cậu nhanh lên chút, Ivey nói đói bụng, muốn ăn khoai lang của Thiên Yến.” Nói xong đi như chạy trốn.

“Ưm…” Bị Sander biết cô và Rbăm đang làm chuyện gì, thật sự là rất khó chấp nhận, thẹn quá cắn mạnh lên vai Rbăm.

“Shh…” Rbăm không đề phòng, bị cô cắn mà rít lên, liền trả đũa đâm mạnh hai cái.

Thiên Yến vừa thẹn vừa giận nhéo hắn: “Mau lấy ra…”

“Của anh còn cứng mà, em bắt anh để vậy mà lấy ra sao? Hử?” Rbăm cười gian manh đi vào.

“Vậy… anh làm nhanh lên, a… ư… sâu quá… anh nhẹ chút… đi a…” Thiên Yến bị hắn đè bẹp trên cửa, không tránh được đành phải năn nỉ hắn làm nhanh.

“Được, vật nhỏ, như em mong muốn.” Rbăm cười đáp, lập tức ra vào thật mạnh giống như motor điện, làm Thiên Yến như muốn rời từng mảnh, thở cũng trở nên khó khăn, hai chân mềm nhũn, người cong lên bám hắn.

Rbăm điên cuồng ra vào, Thiên Yến rên rỉ ngày càng nhỏ, sắp ngất đi, lúc này có một dòng nóng bỏng bắn mạnh vào hoa huyệt.

Thiên Yến cả người xụi lơ bám dính Rbăm, còn Rbăm lại hơi rầu rĩ. Thiên Yến thở dài, sư tử thúi này đúng là hẹp hòi, mới mở miệng giải thích: “Em thật sự chỉ xem Kbuôr là bạn thôi Rbăm, nên anh đừng ghen mà.”

“Em nói bậy gì đó, ai thèm ghen.” Rbăm bị nhìn thấu tim đen, hơi xấu hổ cúi xuống cắn lên khuôn mặt mướt mồ hôi của cô để lại một đống dấu răng.

“Phải phải, anh không ghen, là em nói bậy, vậy giờ anh lấy cái đó ra được rồi chứ.” Thiên Yến bất đắc dĩ phải chiều theo hắn, có điều, bộ dạng khó chịu này của hắn thật đáng yêu.

“Cái đó là cái gì, nó là công thần mang khoái lạc cho em thì có, em muốn hôn nó không, hửm?” Rbăm nghe cô nói lại nóng lên, xoa xoa bầu ngực cô.

“Anh… ưmh… sư tử hư…” Thiên Yến biết hắn muốn nói gì, đánh hắn một cái, thúc giục: “Mau lấy ra, em hứa với Ivey phải nấu khoai cho cậu ta rồi, cậu ta đang chờ đó.”

“Vậy tối về, em phải hôn nó.” Rbăm uy hiếp, cô mà không chịu hắn sẽ không tha.

“Anh…” Thiên Yến đỏ mặt liếc hắn, sư tử dê, đầu óc toàn mấy chuyện này, tuy rằng nghĩ vậy nhưng vẫn gật đầu thoả hiệp.

“Chẳng những hôn, còn phải ngậm với liếm nữa, phải mút nữa mới được đó.” Rbăm tham lam đòi hỏi.

“Được rồi mà, anh nói sao thì làm vậy, anh lấy ra trước đi.” Thiên Yến cảm giác như hắn lại cứng lên, sợ hắn làm lần nữa, mau chóng gật đầu đồng ý.

Thấy cô chịu rồi, Rbăm lúc đó mới lưu luyến rút ra.

Không có vật của hắn chắn giữ, chất lỏng trắng đục bên trong chảy ra, chảy dọc theo bắp đùi cô, Thiên Yến khom người, che lại chạy vào phòng tắm.

Rbăm nhìn thấy mà cả người khô nóng, vật dưới thân lại rục rịch, đuổi theo cô đến phòng tắm, áp cô vào thành bồn yêu lần nữa.

Đến khi Thiên Yến nướng khoai đưa cho Ivey ăn xong thì trời đã tối đen, ở đây không có đồng hồ, Thiên Yến không biết đã mất bao lâu, có điều nhìn ánh mắt cười nhạo của Ivey, cô lại muốn chui xuống đất.

Ivey còn thừa dịp Rbăm với Sander không để ý, kề tai Thiên Yến nói nhỏ: “Thiên Yến, Rbăm lợi hại ha, làm lâu như thế, cô chắc thích lắm, ta nói, hắn làm cô mấy lần vậy, ba hay bốn, hại tôi chờ sắp chết đói luôn.”

Trời ạ, để cô chết đi, Thiên Yến xấu hổ muốn chết. Đều tại tên sư tử dê kia hại cô xấu hổ thế này.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn