Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 32 :

Rbăm thấy cô kiên quyết còn uy hiếp hắn sẽ cắn lưỡi tự tử, thì sợ đến run rẩy cả người, nghĩ lại mình hơi hấp tấp, xem ra thời cơ chưa tới, còn phải chậm rãi dụ cô đồng ý. Thế là hoá lại hình người, vẫy tay với cô, dịu dàng dỗ: “Được rồi, anh không xài hình thú nữa, ngoan, lại đây.”

Thiên Yến chưa yên tâm, không dám đến gần, sợ hắn lừa cô chờ cô mất cảnh giác sẽ hoá thành hình thú lại, cũng giống như vừa rồi, nếu cô không phát giác kịp thời đã bị hắn cưỡng ép rồi.

Rbăm thấy cô đề phòng biết là cô không tin hắn, thở dài cam đoan nói: “Bà xã, anh bảo đảm, em không cho anh dùng hình thú anh sẽ không bao giờ dùng, vậy được chưa, mau tới đây đi, anh căng khó chịu quá.”

Thiên Yến nghe hắn nói thế mới thoáng yên tâm, nhìn xuống theo ánh mắt hắn thấy vật đàn ông cực đại đang dựng đứng run nhè nhẹ.

Bất giác nuốt nước miếng, cái này cô phải cố lắm đối phó được đây, ngắm khoảng cách giữa cô và Rbăm, rồi ngắm khoảng cách giữa cô với cánh cửa. Chắc là có cơ hội chạy trốn.

Thế là chạy về hướng cửa, vừa nói: “Anh tỉnh táo một tối trước đi đã.”

“Vật nhỏ, em thật không ngoan.” Đáng tiếc Thiên Yến vừa đụng đến cánh cửa đã bị Rbăm túm lại, trong tiếng kêu sợ hãi ôm ngang cô, ném lên giường.

“Em không…” Thiên Yến định vùng đứng dậy thì bị Rbăm ép mạnh lại, lật người cô qua, tay đè lại ghì chặt mông cô, làm cô không thể động đậy, cực đại nóng rực không hề báo trước vọt vào hoa huyệt sưng đỏ.

“Đừng… aa…” Thình lình bị tiến vào làm Thiên Yến hét lên thất thanh, mười ngón tay bấu chặt da thú.

“Không cho anh dùng hình thú, vậy em phải cùng anh cả đêm.” Rbăm cắn lưng cô tuyên bố, nửa thân dưới đụng vào mông cô, chỉ mấy lần mông Thiên Yến đã đỏ ửng.

“Ư…a…” Thiên Yến bị hắn va chạm liên tục nói không nên lời, ngửa đầu rên rỉ, khuỷu tay không chống được mà khuỵu xuống, đồi ngực cũng vì va chạm của người phía trên và da thú phía dưới ma sát cũng nhanh chóng ửng hồng…

Rbăm thật sự như hắn nói, không màng lời cầu xin của Thiên Yến, giày vò cô đủ kiểu cả buổi tối, cuối cùng Thiên Yến chịu không nổi, hai tiểu huyệt đều sưng đỏ, nhưng vật của hắn vẫn chưa thoả mãn, cuối cùng đành phải chủ động dùng miệng giải quyết cho hắn, Rbăm phóng ra trong miệng Thiên Yến một lần mới tha cho cô.

Thiên Yến hầu như vừa nằm xuống là ngủ luôn, Rbăm lại không hề buồn ngủ nhìn vật nhỏ ngủ mê man trong lòng, rì rầm vô cùng yêu thương: “Đồ lừa đảo, còn nói sẽ sinh con cho anh, cuối cùng lại không cho dùng hình thú, em là đồ lừa đảo.”

Tuy hắn rất muốn có một đứa bé giống hệt cô, nhưng nếu cô thật sự không muốn hắn cũng không miễn cưỡng, dù sao hắn cũng hơi lo cô không chịu nổi hình thú, nhưng vừa nghĩ đến các trưởng lão cứ thúc giục, hắn cũng đau đầu, bây giờ còn dễ nói, dù sao cô tới cũng chưa lâu, nhưng đến mùa xuân nếu bụng cô vẫn không có động tĩnh gì, không chừng các trưởng lão sẽ họp lại bàn bạc đối sách, lúc đó lại khó tránh khỏi phiền phức, aizzz…

Nhưng nghĩ lại cũng không sao, cùng lắm thì hắn không làm tộc trưởng, quá lắm nữa thì hắn đưa Thiên Yến đi chỗ khác sống.

Vừa nghĩ như thế, bất quá hắn là tộc trưởng thì phải tìm phúc lợi cho người trong tộc, nên kéo da đắp cho Thiên Yến, ngồi dậy đến phòng tắm rửa mặt sơ, mở cửa đi ra.

Nếu bây giờ hắn không có cách nào sinh ra đời sau, thì phải giúp những người đơn lẻ tìm được bạn đời, để bọn họ sinh ra thật nhiều đời sau cũng tốt, vậy thì hắn không đến nỗi bị động về phía trưởng lão.

Thiên Yến khi tỉnh lại thì trời đã chiều, Rbăm không biết đi đâu, cô đau nhừ người, vừa nhúc nhích đã khó chịu muốn khóc.

Lăn qua lộn lại trên giường một hồi, đói bụng hết chịu nổi mới miễn cưỡng bò dậy, cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không được ăn cơm, dù sao từ lúc mùa mưa đến giờ, Rbăm cứ ức hiếp cô, để cô đói bụng mãi.

Tìm đại trái cây ăn lót dạ, rồi lê thân thể yếu ớt đến phòng tắm, cuối cùng mới có cảm giác được sống lại.

Rbăm không ở nhà, cô nhìn quanh, cảm thấy rất trống vắng, rất muốn được gặp hắn, nhận ra mình nghĩ thế, Thiên Yến đỏ mặt, sao cô giống như cô bé mới lớn biết yêu vậy, một phút không gặp đã thấy nhớ.

Nhưng thẹn thì thẹn, cô vẫn không nén nổi nỗi nhớ, sửa sang bản thân xong ra ngoài tìm hắn.

May trời mưa không lớn, còn mấy thú nhân ở ngoài đi lại, Thiên Yến hỏi đại một người mới biết Rbăm đang ở khoảng đất trống trong thôn.

Lúc Thiên Yến đến nơi không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, cô mới thức trễ chút thôi, thay đổi thế này thì lớn quá rồi.

Trên khoảng đất trống dựng một cái chòi lớn cách đất rất cao, cái này chưa làm Thiên Yến giật mình nhất, làm cô hết hồn nhất là người trẻ tuổi trong thôn đều tụ tập ở đây, bốn năm người một bàn chơi mạt chược.

Trời ạ, đây đúng là sòng mạt chược mà, khiến cô có cảm giác không gian rối loạn.

Rbăm đang cúi đầu dạy một thú nhân cách chơi, đột nhiên như có linh cảm, nghiêng đầu qua, thấy Thiên Yến đứng ngây ở cửa.

Nhếch miệng kêu Ivey đang dạy ở bàn khác để cậu ta dạy thú nhân kia tiếp, còn mình thì bước đến cạnh Thiên Yến, kéo cô vào lòng, dịu dàng dò hỏi: “Dậy rồi, em ăn gì chưa?”

“Ưm…” Thiên Yến máy móc gật đầu, chỉ cảnh làm cô mơ hồ, không thể tin hỏi: “Anh làm?”

Rbăm nhìn dáng vẻ cô ngây ngốc, thật sự đáng yêu, không kiềm nổi cúi xuống hôn cô thật sâu, lúc cô thở hổn hển mới buông ra, nhìn những thú nhân mới tới mặt mày hưng phấn, tự hào nói: “Thế nào, chồng em thông minh chứ.”

truyện ngôn tình nữ cường mang đến nhiều thông điệp ý nghĩa, tạo nền tảng tư duy để bạn có thể phát triển bản thân trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và tài năng. Những bài học về sự độc lập, tự tin và kiên trì trong các câu chuyện sẽ là nguồn cảm hứng lớn lao cho bạn. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Thiên Yến nhìn theo mắt hắn thì mới phát hiện, bên cạnh giống cái thú nhân ở Hồ tộc đều có một thú nhân giống đực chưa có bạn đời ngồi kèm, nhất thời hiểu ra.

Hoá ra Rbăm có chú ý đến. Quả nhiên là thông minh, cứ chơi đùa thế này, nói không chừng sẽ nảy sinh tình cảm luôn.

Cô cười khẽ khen ngợi: “Ông xã à, anh giỏi quá.”

Rbăm được cô khen ngợi mặt mày hớn hở, cúi xuống cụng trán cô cọ cọ, làm nũng: “Bà xã, anh muốn thưởng, em phải hôn anh.”

Thiên Yến muốn né tranh nhưng khoé mắt lại liếc thấy Philo ở cách đó không xa đang nhìn về hướng này, thế là đổi ý, kiễng chân hôn lên môi hắn một cái.

Rbăm hài lòng, kéo cô tìm bàn đá thú nhân đang thua thảm hại ra, hai người ngồi xuống chơi tiếp.

Có tấm gương số đen của Thiên Yến nên Rbăm ngồi chơi chính, Thiên Yến chỉ ngồi cạnh coi ké, Rbăm một tay xào bài, một tay vuốt ve hông cô, dáng vẻ ngọt ngào làm người ta ao ước.

Chơi chưa được lâu, Thiên Yến cảm thấy đói bụng, thuận tay lấy trái cây trong đống trái cây bên cạnh lên cắn một miếng.

Rbăm thấy cô ăn tiền thắng bạc, cười khẽ hỏi nhỏ: “Sao vậy, em đói hả?”

Thiên Yến gật đầu, nuốt miếng cuối cùng, lầm bầm than oán: “Không biết tại ai nữa, làm hại em hai ngày nay chưa ăn được gì, hôm nay cũng mới ăn trái cây thôi, không đói được sao.”

Rbăm nghe xong cười nói: “Được rồi, là lỗi của anh, lần sau sẽ nhớ cho em ăn chút gì đó, bên kia có thịt nướng, anh đi lấy cho em, em chơi thay anh đi.”

Nói rồi nhỏm dậy thì bị Thiên Yến giữ lại: “Anh chơi tiếp đi, tự em đi lấy.” Nếu cô ngồi chơi, cô sợ mình thua sạch mớ trái cây này mất.

Thấy cô đứng lên Rbăm cũng không nói gì, dù sao chỉ mấy bước, hắn ngước lên là đã thấy cô.

Không biết ai lại chu đáo thế này, cập sát vách là cái bàn rộng dài, trên mặt bàn để rất nhiều thịt thú nướng vàng ươm với nước uống, các thú nhân chơi mà đói bụng thì lúc nào cũng có đồ ăn.

Ngửi mùi thịt nướng, Thiên Yến lấy cái chén gỗ, trên mỗi khối thịt đều cắt một miếng bỏ vào chén, không đợi đi về chỗ ngồi đã ăn, cô thật sự là đói lắm rồi.

Ăn được mấy miếng, cảm thấy hơi khát, cầm chén nước uống một hơi, uống xong mới nhận ra, quay đầu nhìn thì thấy Kbuôr đang đứng cạnh, tay còn giữ tư thế chuyển chén nước.

Thiên Yến bỗng nhiên thấy lúng túng, thả cái chén không vào tay hắn.

Kbuôr cười nhẹ, dịu dàng hỏi: “Uống nữa không?”

Thiên Yến lắc đầu, mím môi nhìn hắn không biết phải nói gì.

Kbuôr nở nụ cười cô đơn, tự giễu: “Sao vậy, ghét anh thế sao, ngay cả một câu cũng không muốn nói à?”

“Không phải, Kbuôr, tôi…” Thiên Yến vội vàng phủ nhận, nhưng nói nửa chừng cô lại không biết nên nói tiếp thế nào, cô rất thích Kbuôr, nhưng là thích của tình bạn kìa, cô là người rất truyền thống, nếu đã nhận định Rbăm là chồng thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nên cô không biết phải đối mặt với tình cảm của Kbuôr thế nào.

“Chuyện gì vậy? Hai người đang nói chuyện gì?” Kbuôr vừa định mở miệng, Rbăm liền xen vào, chiếm hữu kéo Thiên Yến vào lòng.

Mắt Kbuôr chợt buồn, cố nặn ra nụ cười nói: “Thấy hai người ngọt ngào thế này tôi thật sự rất hâm mộ, xem ra tôi cũng phải mau tìm bạn đời thôi.”

Rồi nắm tay phải lại đấm lên vai Rbăm một cái, trêu chọc: “Rbăm, cậu đừng hẹp hòi vậy chứ, không cho Thiên Yến nói chuyện với tôi, cậu xem cô ấy sợ đến nỗi không dám nói với tôi câu nào.”

Rbăm nghe Thiên Yến không nói câu nào với Kbuôr, có chút đắc ý, rồi lại không muốn ai thấy vẻ đang đắc ý, mặt mày hơi mất tự nhiên: “Tôi làm gì hẹp hòi đến vậy.” Tuy trong lòng không muốn cho Thiên Yến để ý Kbuôr, nhưng nói ra thì có vẻ hắn hẹp hòi quá.

“Thiên Yến, em xem đi, anh đã nói Rbăm không hẹp hòi mà, sau này nhớ nói chuyện với anh nhé. Anh đã biết sự lựa chọn của em rồi, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Mấy ngày nay không gặp cô, không nghe tiếng cô, quả thật hắn sắp bị dồn nén phát điên, chỉ cần có thể thường xuyên gặp cô, nghe tiếng cô nói, hắn nguyện dùng danh nghĩa bạn bè để bảo vệ cô.

Thiên Yến nghe vậy thở nhẹ, trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta đương nhiên là bạn, bạn tốt nhất.”

“Ha ha, vậy là được rồi!” Kbuôr cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy chua xót.

“Em lấy xong đồ ăn chưa? Chúng ta về đi, họ còn chờ chúng ta kìa.” Rbăm nói rồi gật đầu chào Kbuôr, kéo Thiên Yến đi.

Tuy Kbuôr muốn làm bạn với Thiên Yến, nhưng hắn cảm thấy Kbuôr chưa tắt hi vọng, nên không thích Thiên Yến tiếp xúc Kbuôr nhiều, bèn kiếm cớ lôi Thiên Yến đi.

Thiên Yến bị Rbăm kéo đi vẫn không quên quay lại cười cười xin lỗi Kbuôr, Kbuôr cũng cười đáp lại, như vậy là đủ rồi, cô chịu nói chuyện với hắn, chịu cười với hắn, như vậy là đủ rồi…

Mùa mưa trôi qua rất nhanh, Thiên Yến và Rbăm hai người ngọt ngọt ngào ngào dính nhau không rời, nhưng Thiên Yến rất kiêng dè hình thú của Rbăm, mỗi lần Rbăm đè cô xuống đều phải nhấn mạnh mấy lần “Không được dùng hình thú”.

Rbăm cho mọi người cùng chơi mạt chược rất thành công, tám giống cái Hồ tộc ở lại chỉ có Philo là đòi về, còn bảy người còn lại đều thành công tìm được bạn đời, đây là thu hoạch lớn trước nay chưa từng có, thú nhân Sư tộc không khỏi vui mừng hồ hởi.

Philo đi rồi, Thiên Yến rất vui, nhưng cô không chịu thừa nhận mình ghen, ghen với đàn ông, cô vẫn không chấp nhận nổi.

Mùa mưa vừa qua mùa thu đã tới, người trong thôn bắt đầu bận rộn, giống đực bận bịu săn bắt con mồi dự trữ sống qua mùa đông, giống cái cũng ra ngoài hái quả dại với thảo dược.

Trong nhà quả dại đã nhiều, Thiên Yến và Rbăm đều ăn không hết, nếu tích trữ lâu rất dễ bị hư nên Thiên Yến bảo Rbăm làm cho cô cái thùng gỗ lớn, bỏ trái cây vào trong, đậy kín cất vào kho, có khi làm rượu trái cây cũng giống như rượu nho không chừng.

Đúng lúc còn có một chuyện lớn đó là Ivey mang thai, Sander mừng rỡ cười toe toét cả ngày, cấm Ivey rời thôn, còn đặc biệt chạy tới nhờ Rbăm cho Thiên Yến ở trong thôn với Ivey cho đỡ buồn.

Thiên Yến rất tò mò chuyện Ivey mang thai, mặc dù biết đây là thế giới đàn ông, nên nhất định cũng là đàn ông sinh con, nhưng biết với tận mắt thấy vẫn khác nhau xa, đàn ông sinh con thật sự là rất…

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn