Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 3 :

“Haha, ngon sao? Vậy anh ăn nhiều một chút, vẫn còn này, anh nếm thử canh xem thế nào?” Thiên Yến thấy hắn thích ăn món mình làm, cảm thấy rất thoả mãn. Rbăm chưa từng ăn món cô nấu, không phải cô không muốn nấu cho hắn ăn, mà do hắn không cho cô cơ hội.

“Ừ, canh ngon, không ngờ dùng xương nấu canh lại ngon thế này, trước đây chúng tôi đều ném cả, thật lãng phí quá.”

Kbuôr bây giờ quả thật thay đổi cách nhìn về cô, không ngờ cô vóc dáng nhỏ bé, nhưng có tài ghê, nấu đồ ăn ngon quá chừng.

“Haha, anh thích thì cứ đến đây, tôi nấu cho anh ăn.” Thiên Yến cảm thấy ở gần hắn thật dễ chịu, không giống ở gần Rbăm rất áp lực.

“Cô nói đấy nhé, sau này tôi sẽ đến, cô đừng chê tôi phiền rồi đuổi đi nhé.” Kbuôr rất thích thú nhận lời mời của cô.

Một bữa cơm, hai người vừa nói vừa cười, ăn cơm xong, Thiên Yến được Kbuôr giúp đỡ cuốc sân sau, trồng mấy cây giống cô đem về.

Thiên Yến chưa từng trồng trọt, không biết mấy loại cây này có sống được không, nhưng cứ gieo, tưới nước trước đã.

Vừa làm xong, Rbăm đi săn trở về, khiêng con mồi vào kho dự trữ cất, đi ra thì thấy hai người ở phía sau vui vẻ trò chuyện gì đó, sắc mặt sầm xuống, nhìn đám cây giống xanh mượt, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”

Thiên Yến co rúm người lại, theo bản năng lùi ra đằng sau, nhỏ giọng đáp: “Là bông vải, em muốn tự trồng, anh nhìn xem trồng vậy được không.”

Cảm giác được cô sợ hắn, Rbăm thấy khó chịu, vừa rồi mới thấy cô với Kbuôr nói cười vui vẻ, mà vừa gặp hắn đã thay đổi thái độ.

Kbuôr nhìn thấy mọi chuyện, không nhịn được nói Rbăm: “Cậu về rồi à, vừa lúc tôi có chuyện muốn nói, cậu đến nhà tôi một chuyến đi.”

Rbăm nhìn sang Thiên Yến, gật đầu rồi đi cùng hắn.

Thiên Yến thấy hai người đi rồi, bèn ngoan ngoãn vào nhà, hắn đã về rồi, trời cũng đã tối, ác mộng của cô sắp bắt đầu rồi, bây giờ cô lại thấy sợ.

Rbăm đi không bao lâu thì về, sắc mặt không được tốt, không nói câu nào bắt đầu cắt thịt đem nướng, Thiên Yến thấy hắn tâm tình không tốt, cũng không dám chọc vào, im lìm ngồi bên cạnh nhìn hắn làm.

Rbăm nướng thịt xong, thấy trong nồi còn canh xương, nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”

Không nghĩ hắn đột nhiên hỏi mình, Thiên Yến hoảng sợ, nhưng lại kịp hiểu hắn hỏi gì, nhỏ giọng đáp: “Là canh xương hầm, giữa trưa Kbuôr ở đây ăn cơm.”

Rbăm nghe vậy mặt càng sầm hơn, múc một thìa nếm thử, ai dè hương vị không tệ lắm, nên múc luôn hai chén, một chén đưa cho Thiên Yến, đưa luôn thịt nướng cho cô, Thiên Yến cầm thịt, chậm rãi ăn từng chút một.

Ở đây không có gì để giải trí, nên ăn tối xong, không được bao lâu hắn lại đè cô lên giường, làm chuyện cô vừa khổ sở vừa xấu hổ, đó cũng là chuyện cô sợ nhất.

Nên bây giờ có thể kéo dài thời gian được chút nào thì cứ kéo.

Đọc truyện ngôn tình không chỉ giúp thư giãn mà còn là cách để hiểu hơn về tâm lý con người. Những tình tiết trong truyện thường phản ánh thực tế cuộc sống, giúp ta rút ra nhiều bài học ý nghĩa. Đó là cách nhanh nhất để trải nghiệm những cung bậc cảm xúc mà không cần phải trải qua thực tế đau thương. đọc truyện full cùng ha ha truyện

Tiếc là cô có ăn từng miếng nhỏ đến đâu thì cũng đến lúc ăn hết.

Rbăm thấy cô ăn xong miếng cuối cùng, tiến đến ôm cô, ném lên giường, Thiên Yến không dám phản kháng, mặc cho hắn cởi quần áo mình.

Nhưng Rbăm không giống ngày thường lập tức nhào lên, mà cởi đồ mình xong lại nằm kế cô. Kéo tay cô sờ lên cây cột khổng lồ của hắn, ra lệnh: “Vuốt và liếm nó đi.”

Thiên Yến sợ hãi nhìn cây cột cực đại màu tím đen, hắn bắt cô liếm nó, nhưng cô chưa từng làm, hơn nữa cô cảm thấy nó dơ bẩn.

Thấy cô chậm chạp không làm, Rbăm không vui nhíu mày, ấn đầu cô xuống, thúc giục: “Nhanh lên.”

“Đừng…ưm…” Thiên Yến mở miệng phản kháng, nhưng cô vừa mở ra Rbăm liền nhân cơ hội đút vào. Đầu Thiên Yến bị đè lại, không thể tránh thoát, đành nén cảm giác ghê tởm ngậm vào miệng, nước miếng không nuốt được chảy đầm đìa.

“Dùng lưỡi mà liếm! Đừng chỉ ngậm thôi.” Thấy cô không chịu phối hợp, Rbăm không có tính nhẫn nại, vỗ mông cô một cái, mông Thiên Yến đỏ lên tức thì.

“Uuu…” Thiên Yến quỳ trên giường, ngậm vật thật lớn của hắn, gian nan phun ra nuốt vào, lưỡi thỉnh thoảng còn liếm hai cái.

Rbăm thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, nhưng dần dần hắn không thấy đủ vì tốc độ cô chậm rì rì, đè chặt đầu cô xuống, để hắn không chế nhịp điệu đưa đẩy, không ngừng ấn sâu vào cổ, làm Thiên Yến nghẹn thở phát khóc.

Cuối cùng lúc Thiên Yến cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, hắn lại bắn ra, nhưng hắn đè đầu cô lại không cho cô tránh đi, toàn bộ đều bắn vào miệng cô.

Thiên Yến không cách nào khác đành nuốt vào, nhưng quá nhiều tinh dịch, cô không theo nổi tốc độ của hắn, bị nghẹn không thở nổi. Cuối cùng Rbăm mới thả cô ra, Thiên Yến nằm trên ho khù khụ.

Nhưng Rbăm rõ ràng không biết thương hương tiếc ngọc, hoặc là hắn cố ý làm cho cô khó chịu, Thiên Yến vừa hết ho xong, Rbăm lại lật cô quá, kéo chân cô ra, cúi xuống hôn liếm hoa huyệt của cô.

Rbăm chừng như rất thích mật dịch trong hoa huyệt, mỗi lúc trời tối đều mút rất lâu, Thiên Yến cũng dần quen, ước gì hắn mút lâu một chút, dù sao chỉ có vậy mới không đau, còn rất dễ chịu.

Nhưng tối nay Rbăm lại khác, chỉ mút một hồi cho cô lên cao trào một lần rồi ngừng, ôm cô ngồi xuống, để cô tự đưa vật của hắn vào cơ thể.

Thiên Yến thấy hắn đêm nay khác lạ, sợ chọc giận hắn, không dám chậm chạp, đỡ lấy rồi ngồi xuống liền.

“A…” Tuy do chính cô kiểm soát lực vào, nhưng hoa huyệt bị căn đến tận cùng, đau đớn làm cô rên lên, Thiên Yến run rẩy, vịn vai hắn, cô biết thế này vẫn chưa xong, bởi vì vẫn còn một phần ở ngoài.

Quả nhiên, không đợi cơn đau qua đi, Rbăm đã túm eo cô nhấn xuống, còn mình lại nảy lên, đi vào lút cán.

“Uh…” Cửa tử cung lại bị đội thấu, Thiên Yến thật sự đau không chịu nổi, há miệng cắn lên vai hắn một cái.

Đọc Truyện ngôn tình sắc giúp bạn hiểu thêm về cảm xúc con người thông qua cách miêu tả cơ thể theo giới tính. Những chi tiết tinh tế về ánh mắt, cử chỉ hay ngôn ngữ cơ thể của nhân vật nam và nữ sẽ mang đến cho bạn cái nhìn rõ nét hơn về cách mọi người thể hiện cảm xúc. Bạn có thể nhận ra sự khác biệt trong cách nam giới và nữ giới bộc lộ tình cảm, từ đó cải thiện khả năng thấu hiểu và đồng cảm trong các mối quan hệ của mình. Truyện Full

Dường như cơn đau trên vai kích thích Rbăm, hắn thoáng rút ra một tí lại tàn nhẫn đâm vào. Thiên Yến bị hắn đâm mạnh vài lần phải buông ra, nhanh chóng bám vào cổ hắn, dán sát người hắn.

Dần dần cô không còn sức bám trên cổ hắn nữa, mà mềm nhũn rên lên, Rbăm vỗ mông cô mấy cái, để cô lên tinh thần một tí, nhưng chỉ chốc lát cô lại mềm nhũn.

Rbăm hết kiên nhẫn, lấy ngón tay cắm vào cúc huyệt.

“Á…” Thiên Yến bị đau nhoài người trốn đi, bị Rbăm kéo lại, hoa huyệt căng chật với ngón tay trong cúc huyệt ra vào cùng lúc.

“Rbăm… Đau quá… xin anh… xin anh… lấy ra đi…ư…” Thiên Yến đau không chịu nổi, nức nở cầu xin hắn, sợ hắn làm vỡ cúc huyệt, tuy giống cái ở đây đều dùng chỗ này, nhưng cô quá nhỏ, còn hắn quá lớn, bị hắn đi vào cô sẽ chết mất.

Rbăm không để ý đến lời năn nỉ của cô, cố tiến vào cúc huyệt va chạm lung tung, không bỏ qua sót chỗ nào, ngón tay trong cúc huyệt từ một ngón biến thành hai ngón.

“A… A…” Thiên Yến khóc la, đầu ngửa ra sau, theo nhịp ra vào của hắn mà lắc lư vô thức.

Ngay lúc Thiên Yến cảm thấy mình sắp chết thì thân dưới của Rbăm ra vào hơn mười lần, cuối cùng ôm chặt cô run rẩy, gầm nhẹ bắn ra.

Thiên Yến được hắn buông ra, quay người đưa lưng về phía hắn thút tha thút thít.

Rbăm từ đằng sau áp lên cô, lại đút ngón tay vào cúc huyệt.

“Đừng!” Thiên Yến kinh hoàng la lên, đẩy tay hắn ra. “Rbăm, đau lắm, không được.”

“Đừng nhúc nhích, cũng vì đau nên ta mới nới ra cho cô.” Tay kia của Rbăm đè eo cô lại không cho cựa quậy.

“Đừng, Rbăm, không được, em sẽ chết đó, không được…” Thiên Yến khóc càng lớn, dường như khóc cho cả sợ hãi mấy ngày nay.

Rbăm bị cô khóc mà bực bội, rút ngón tay ra, quay cô lại, để cô nằm xuống trầm giọng hỏi: “Khóc cái gì? Tôi chưa làm cô thoả mãn à?”

“Không phải, không phải.” Thiên Yến nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

“Tôi không tốt với cô?” Rbăm lại hỏi, hôm nay Kbuôr còn đặc biệt cảnh cáo hắn phải đối xử tử tế với cô, chẳng lẽ cô đã nói gì với Kbuôr?

“Không có, anh tốt với em lắm.” Ở dị giới này, có cái ăn có chỗ ngủ, xem như là tốt rồi. Thiên Yến không hề nghĩ ngợi đáp ngay.

“Vậy cô khóc cái gì?” Rbăm khó hiểu nhíu mày hỏi. Nói thật, hắn không hài lòng lắm với bạn đời này, vai không thể gánh, tay không thể xách, dáng người lại nhỏ bé, không biết leo cây, không chừng ngay cả hái lượm cũng là vấn đề.

Có điều tất cả hắn đều chịu được, hắn có đủ khả năng nuôi sống hai người, nên cô không cần làm gì cũng không sao, mấu chốt là thể chất cô quá yếu, trên giường không thể thoả mãn hắn. Mỗi lần hắn đang cao hứng, cô lại ngất đi, thật quá mất hứng.

Chỗ tốt duy nhất của cô chính là thân thể mềm mại, thơm tho, ôm rất dễ chịu. Phía dưới còn có hai chỗ để vào, đáng tiếc phía sau quá chặt, hắn không vào được, muốn nới rộng cho cô trước, cô còn khóc lóc không yên.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn