Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 2 :

Cũng may mấy ngày trước theo năn nỉ Rbăm xây cho cô một gian phòng tắm, còn lấy một khúc cây lớn làm cái bồn tắm cho cô, cuối cùng cô không cần phải mỗi ngày mỗi chạy đi rất xa để tắm nữa.

Có điều muốn đổ đầy nước vào bồn tắm cũng tốn rất nhiều sức lực, đi tới đi lui mấy lần, cũng lấy được non nửa bồn nước, Thiên Yến thở hổn hển, cởi da thú, nhảy vào bồn.

“Ahhh, mát quá.” Thiên Yến rùng mình, bây giờ là mùa xuân, thời tiết đã rất nóng, nhưng tắm nước lạnh vẫn rất khó chịu, có điều hết cách rồi, muốn tắm nước nóng, phải nhóm lửa, họ nấu nồi nước chỉ để làm thịt thú, còn nếu nấu cả bồn thì phải nấu nhiều lần, đợi lúc cô nấu lần cuối cùng chắc nước mấy lần nấu trước đã nguội ngắt, nên đành tắm qua loa cho xong.

Trước tiên dội sơ qua, rồi đưa tay vào hoa huyệt, móc chất lỏng bên trong ra.

Hoa huyệt vẫn còn sưng, cô vừa đụng nhẹ đã đau dữ dội, cố nén cơn đau rửa cho sạch, lạnh run lập cập trèo ra khỏi bồn tắm, lấy thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau thầy thuốc Kreider trong tộc đưa cho, thấy trong hộp gỗ không còn nhiều thuốc, thở dài, xem ra lại phải đến hỏi Kreider xin thuốc mỡ rồi.

Cô hơi ngượng ngùng, thuốc dùng mau hết quá, mới mấy ngày đã hết một hộp, nhưng lần nào Rbăm cũng làm cô đau, nếu cô không bôi thuốc, đến tối không tiêu sưng, nhất định càng khó chịu đựng.

Xức thuốc xong, lấy quần áo trong tủ treo ra thay, nói là quần áo thật ra chỉ là một tấm da thú, đầu và cánh tay khoét ba lỗ, trùm vào, vừa xấu xí lại vừa nóng nực, những người khác trong tộc chỉ quấn một miếng da thú quanh hông là xong, nhưng cô không làm được, trước khi biết cách làm ra quần áo, mặc thế này trước đối phó là được.

Lấy tấm da thú lót giường bị nhàu nhĩ với quần áo cô vừa thay ra ngâm vào bồn tắm để giặt, rồi trải trên tảng đá lớn trước cửa phơi khô.

Vào phòng tìm được hai quả trái cây, đó là tất cả bữa sáng của cô, cô cũng phải ra ngoài làm việc rồi. Giống cái không cần ra ngoài săn thú, nhưng hái trái, hái thảo dược.

Tuy người trong tộc đều cho rằng vóc dáng cô quá mức nhỏ nhắn, lại không có chút sức lực nào, nên cho phép cô không cần ra ngoài làm việc, nhưng Thiên Yến không muốn làm sâu gạo để cho người ta nuôi, cô tuy không có bao nhiêu sức lực, không thể leo cây, nhưng vẫn hái được thảo dược, đào được rễ cây, hạt giống.

Thực vật ở đây dù ở thế giới cũ cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng phần lớn vẫn thấy rồi, cô muốn tìm xem có hạt thóc, hạt bông không, có được đủ loại hạt giống thì đến mùa đông dù không thể ra ngoài săn thú họ cũng không đến nỗi không có thức ăn.

Sửa soạn đầy đủ xong, Thiên Yến gùi cái giỏ đan từ nhánh cây ra ngoài, trong thôn đã không còn ai, giống đực đã đi săn từ sớm, giống cai phần lớn đã rời thôn đi hái quả, chỉ còn vài giống cái ở lại chăm sóc ấu thú không có năng lực tự vệ và giống đực bị thương.

 

Đọc truyện ngôn tình nữ cường giúp ta hiểu thêm về tính cách của các cô gái mạnh mẽ, độc lập. Những nhân vật này thường được xây dựng với cá tính mạnh, tự tin và không ngại đối mặt với khó khăn. Qua đó, người đọc có thể học hỏi được sự kiên cường, quyết đoán trong cuộc sống. Đây là nguồn cảm hứng để chúng ta trân trọng và ngưỡng mộ những cô gái có ý chí kiên định. Truyện Full

Vừa ra đến cửa thôn, thì bị người phía sau gọi lại.

“Thiên Yến, cô định đi đâu?”

Thiên Yến ngoái lại, là Kbuôr, nghe nói cô được hắn cứu từ ngoài mang về. Nhìn bàn tay còn quấn băng của hắn, Thiên Yến thấy áy náy, người ta cứu cô, mà cô vẫn chưa cảm ơn hắn đàng hoàng.

Khi mới tỉnh lại, cô sợ hãi, chỉ vội làm quen với nơi không thể tưởng tượng ra nổi này mà không nhớ phải đến cám ơn hắn, sau đó lại bị đưa qua làm bạn đời của Rbăm, buổi tối đầu tiên đã bị thương, nằm suốt một tuần liền trên giường, nay chỉ mới qua mấy ngày, cô lại bận đi tìm hạt giống, nên quên hẳn ân nhân cứu mạng.

Thiên Yến áy náy nhìn Kbuôr nói: “Kbuôr, cám ơn anh nha, anh đã cứu tôi, tôi vẫn chưa nói cám ơn anh nữa, vết thương của anh chưa đỡ sao?”

Kbuôr nghe vậy cười ha ha nói: “Chuyện nhỏ mà, không cần cảm ơn, nói nhỏ cô biết thôi, thật ra vết thương trên tay tôi khỏi từ sớm rồi, nhưng tôi muốn nhàn nhã nên làm bộ như chưa khỏi, cô nhất định đừng nói ra nha.”

Thiên Yến cũng cười, nhìn khuôn mặt anh tuấn mang nhiều nét chân thật của hắn, còn cặp mắt vàng khi cười thì cong cong nữa, không thể không thừa nhận hắn thật sự đẹp trai, nếu không tận mắt nhìn, căn bản không tin được hắn là giống đực thú nhân thô lỗ.

Thật ra Rbăm cũng rất đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ cười dịu dàng với cô, không, phải nói là hắn chưa hề cười với cô, họ ở chung, ngoại trừ ăn cơm thì là làm chuyện kia.

Nhìn nét mặt cô dần dần cô đơn, Kbuôr quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Rbăm ức hiếp cô à?” Hắn biết Rbăm vốn định chọn bạn đời, nhưng bị các trưởng lão trong tộc ép phải chọn cô, trong lòng khó tránh bực bội, nhưng hắn cũng không đến nỗi không có phẩm chất đi ức hiếp giống cái. Nếu hắn ta thật sự hiếp đáp cô, hắn sẽ không ngại trả giá mà cướp cô lại, tuy cô không giống với giống cái trong tộc, nhưng lại làm hắn thương xót, muốn ôm cô vào ngực mà bảo vệ.

“Không có, anh ta rất tốt với tôi.” Thiên Yến nhanh chóng che giấu nét cô đơn, cố cười vui vẻ. Rbăm nói sao cũng là chồng cô, việc xấu trong nhà không thể nói với người ngoài, bất kể hắn có thế nào với cô, họ cũng không muốn cho người ngoài biết.

Kbuôr nhìn mặt cô cười miễn cưỡng, càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình là đúng, âm thầm quyết định, chờ Rbăm về hắn sẽ nói chuyện, đã thành bạn đời thì nên đối xử tử tế với cô mới phải.

Hạ quyết tâm rồi, cười nói với Thiên Yến: “Cô chưa nói tôi biết, cô định đi đâu?”

“Tôi đi xung quanh một chút, tìm hiểu cảnh vật, sẵn tiện xem có thể hái quả hay hạt giống gì không.” Thiên Yến thành thật trả lời.

“Vậy tôi đưa cô đi, vừa lúc tôi rảnh, có thể đưa cô đi tìm hiểu chung quanh.” Kbuôr cười tự động xung phong nhận việc.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, cám ơn anh nha Kbuôr.” Thiên Yến vừa nghe hắn chịu đưa cô đi, mừng rỡ vô cùng, dù sao là lần đầu tiên ra khỏi thôn, cô vẫn thấy sờ sợ.

“Đừng khách sáo thế, bảo vệ giống cái là thiên chức của giống đực mà.” Kbuôr khoa trương vỗ ngực, ghẹo Thiên Yến bật cười.

 

Đọc Truyện Full không chỉ là việc tiếp nhận thông tin mà còn là quá trình tư duy phản biện. Bạn sẽ phải suy nghĩ về các tình huống, nhân vật và mối quan hệ giữa họ. Điều này giúp bạn rèn luyện khả năng phân tích và đưa ra quyết định tốt hơn trong cuộc sống.

Hai người vừa trò chuyện vừa sóng vai cùng đi, có Kbuôr dẫn đường, Thiên Yến hái được rất nhiều trái cây, nhưng hạt giống thực vật cô cần tìm lại không tìm được.

Đồ ngốc, Thiên Yến thầm mắng mình, bây giờ đang mùa xuân, làm gì có hạt giống chứ, muốn tìm hạt giống cũng phải mùa thu mới có.

Kbuôr ở gần đó đang tìm trái cây, lúc hắn cúi xuống cô hỏi: “Ở đây có cây nào kết trái màu trắng, mềm mềm, tròn tròn không?”

Kbuôr nghĩ nghĩ, rồi vừa đi vừa tìm một hồi, mới chỉ một bụi rậm nói với cô: “Chắc là chúng đó, chúng tôi gọi nó là ‘bạch đoàn tử’, kết trái tròn trắng mềm, loài chim rất thích đem chúng về lót tổ lắm.”

Thiên Yến mừng rỡ, chắc chắn là bông rồi, tuy cô không biết cây giống bông vải ra sao, nhưng theo sự mô tả của hắn thì chắc là đúng rồi.

Nhanh nhẹn ngồi xuống, đào bụi cây luôn cả đất lên, cẩn thận bỏ vào giỏ sau lưng.

Kbuôr nhìn động tác của cô thì rất tò mò: “Cô lấy chúng làm gì vậy? Đâu ăn được.”

Thiên Yến không ngẩng lên, vui vẻ đáp: “Tôi không đem về để ăn, tôi muốn làm quần áo. Chờ tôi thành công rồi sẽ làm một bộ tặng cho anh.”

Nghe cô nói định làm quần áo tặng mình, tuy không biết quần áo cô nói với da thú trên người hắn có gì khác nhau, nhưng cô muốn tặng đồ, lòng hắn vẫn rất thích thú, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đợi sau này ra ngoài đi săn chỉ cần thấy bạch đoàn tử sẽ đào về hết cho cô.

Thiên Yến vừa lấy được bông vải, lơ đãng liếc sang bên cạnh, kinh ngạc kêu lên: “Khoai lang, ở đây cũng có khoai lang kìa.” Khoai thì cô biết, trước kia ở phía sau cô nhi viện có rất nhiều.

Ba chân bốn cẳng đào cả gốc khoai lên, Thiên Yến mừng rỡ không thôi, ngày hôm nay thu hoạch nhiều ghê. Thấy trong giỏ cũng gần đầy, hai người vừa nói chuyện vừa đi về.

Vì không đi xa nên về đến thôn rất nhanh, buổi sáng Thiên Yến không ăn gì, nên hơi đói bụng, thấy tay Kbuôr còn bị thương, cũng không tiện nấu ăn, liền mời hắn đến nhà cô cùng ăn cơm trưa.

Kbuôr vui vẻ nhận lời, Thiên Yến đem hai khúc xương đã lóc hết thịt ra nấu một nồi xương hầm, lấy thêm hai tảng thịt tươi, cẩn thận khứa mấy dao lên đó, lấy trái cây gia vị, vắt lấy nước ướp vào thịt, để lên lửa nướng.

Kbuôr ngồi gần đó nhìn cô bận rộn làm bếp, lòng không khỏi ghen tỵ, ghen tỵ Rbăm chẳng cần làm gì cũng có được bạn đời tốt thế này, rõ ràng là hắn cứu cô về, có phối thì phải phối cho hắn, chứ sao là Rbăm được chứ.

Thiên Yến làm xong cơm trưa rất nhanh, nướng thịt xong đưa cho Kbuôr, rồi lấy chén gỗ đựng canh xương. Kbuôr cắn miếng thịt nướng, ngồm ngoàm nói: “Ừm, ngon, thật sự ngon lắm.”

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn