Yêu Em Nên Anh Chờ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Yêu Em Nên Anh Chờ mang tới thông điệp Con trai trưởng thành khi mất đi người mình yêu. Con gái trưởng thành khi yêu một người
Chương 60 : Rốt cuộc là người nhiều tuổi
Rốt cuộc là người nhiều tuổi, qua không được bao lâu mẹ Tô cũng mệt mỏi, từ từ ngủ mất. Tô Hồng Tụ làm thế nào cũng không ngủ được, cô nghĩ tới ngày mai sẽ đưa mẹ đi gặp Mạnh Tư Thành, không biết sẽ là tình cảnh như thế nào!
Mạnh Tư Thành cũng sẽ vui mừng gặp mẹ chứ? Hôm nay anh còn oán trách mình không nói ra, nếu trực tiếp có thể gặp được, hơn nữa xem ra sẽ không có trở ngại gì, thoạt nhìn tất cả mọi việc đều tốt đẹp!
Tô Hồng Tụ nhớ tới tính trẻ con oán trách của anh, bên môi liền nở nụ cười, trong lòng càng thêm ngọt ngào.
Ngày thứ hai là mồng một đầu năm, mẹ Tô năm giờ đã tỉnh lại, bắt đầu dọn dẹp phòng bếp nấu cơm, đợi đến bảy giờ mới gọi Tô Hồng Tụ dậy.
Có thể gọi Mạnh Tư Thành đến được rồi đúng không?
Tô Hồng Tụ vội vàng nhắn tin cho Mạnh Tư Thành, hỏi xem bây giờ anh đang làm gì? Mạnh Tư Thành nhắn tin trở lại rất nhanh: Đang ở trạm xe lửa lâu rồi, sắp trở về.
Tô Hồng tụ vừa nhìn tin nhắn thì giật mình không nhỏ, vội vàng gọi điện thoại qua: “Tại sao? Sao anh phải về rồi?”
Thanh âm Mạnh Tư thành hơi lạnh nhạt, còn có chút cô đơn: “Một mình ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.”
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút nghĩ cùng phải, hôm nay là mùng một đầu năm, khắp nơi là tiếng pháo, tiếng cười vui, nhà người ta cả nhà đoàn tụ mà một mình anh ở trong nhà khách thực sự quá vắng lạnh, lập tức đối với hành động trước đây của mình càng thấy áy náy hơn, còn nghĩ tới mẹ thật anh minh quả quyết!
Mạnh Tư Thành thấy Tô Hông Tụ không nói lời nào, thở dài sau đó giọng nói hơi hoà hoãn: “Em tốt nhất ở trong nhà cùng với mẹ em đi, chờ qua năm mới về thành phố S đến lúc đó anh đi đón em, có được không?”
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút hỏi: “Anh mấy giờ thì lên xe lửa?”
Mạnh Tư Thành nhìn đồng hồ: “Hiện tại là bảy giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa là xe lửa sẽ tới. Để làm gi? Em định tới tiễn anh sao?. Tô Hồng Tụ nghĩ đoạn đường từ nhà mình đến trạm xe cũng không quá xa, đoán chừng ngồi xe chỉ mất khoảng hơn mười phút là tới.
Tô Hồng Tụ giật mình, dứt khoát nói: “Đúng vậy, em đi tiễn anh, anh phải ở cửa trạm xe lửa chờ em, được không?”
Mạnh Tư Thành tâm trạng tốt hơn một chút, cười nhẹ: “Được, vậy em nhanh đến đây, đầu năm mùng một em có thể ở trạm xe lửa với anh hai mươi phút rồi.”
Tô Hồng Tụ cũng cười: “Vậy anh không được đi đâu, em lập tức chạy tới!” Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta nhanh thay quần áo đến ga xe lửa nào!”
Mẹ Tô không hiểu: “Đến ga xe lửa làm gì?”
Tô Hồng Tụ cũng lười giải thích, tiến lên cầm áo khoác cho mẹ mặc vào, làm nũng nói: “Mẹ, đi thôi, coi như đi tản bộ á. . . . Buổi sáng tản bộ đối với thân thể là tốt nhất!”
Mẹ Tô mặc dù đối với việc đầu năm chạy đi tản bộ cảm thấy vô cùng kì quái, nhưng từ trước đến giờ luôn yêu chiều con gái, hơn nữa nhìn con gái khoé miệng đang nhếch lên hiển nhiên là có chuyện tốt gì, vì vậy rất nghe lời theo sát mặc áo vào rồi đi ra.
Từ nhà xuống Tô Hồng Tụ ngay cửa là nơi đón xe, chỉ chốc lát liền đón ngay được một chiếc xe, từ nhà tới trạm xe lửa chỉ mất mười phút đi đường, nháy mắt đã đến nơi. Thời điểm xuống xe bên ngoài thời gian xe lửa đến còn có mười lăm phút!
Tô Hồng Tụ vội vàng lôi kéo mẹ hướng trạm xe lửa đi tới, mẹ Tô càng thêm nghi ngờ: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tô Hồng Tụ vừa đi vừa giải thích: “Ai nha, mẹ không phải là muốn mời Mạnh Tư Thành đến nhà chúng ta mừng năm mới sao? Hôm nay anh ấy muốn trở về thành phố S rồi cho nên phải làm phiền lão nhân gia người tự mình mời anh ấy trở lai.”
Mẹ Tô vừa nghe càng thêm kinh ngạc, nghĩ thầm không phải ngày hôm qua hai đứa mới gặp mặt sao, nhìn sắc mặt con gái chắc cũng không có gây gổ mà, thế nào hôm nay đã đi về rồi?
Nhưng không có thời gian để giải thích thêm, hai người đã đi đến cửa trạm xe lửa.
Mạnh Tư Thành đứng ở bên cửa nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nhìn quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Hồng Tụ tới đây, tâm tình thật tốt, nhưng vừa nhìn người bên cạnh Tô Hồng Tụ, cùng Tô Hồng Tụ có mấy phần giống nhau chỉ là già hơn hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ đây chính là mẹ của Tô Hông Tụ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lập tức người có kiến thức rộng rãi như Mạnh Tư Thành cũng sững sờ tại chỗ!
Xa xa Tô Hồng Tụ thấy trên tay Mạnh Tư Thành đang xách chiếc Vali đứng ở nơi đó, mùng một đầu năm, ở huyện thành nhỏ này trạm xe lửa cũng không có nhiều người, vì vậy bóng dáng Mạnh Tư Thành càng toát lên vẻ cô đơn, vì vậy trong lòng âm thầm may mắn vì quyết định của mình, đưa tay gọi Mạnh Tư Thành, đồng thời một bên nói với mẹ: “Chính là anh ấy.”
Mặc dù mắt mẹ Tô không phải vô cùng tốt, nhưng từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn rỏi kia, trong lòng rất ưa thích, vì vậy nhanh đi theo Tô Hồng Tụ đến trước mặt.
Mặc dù Mạnh Tư Thành không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vàng nghênh đón, lễ phép gọi một tiếng: “Bác gái, khoẻ.”
Tô Hồng Tụ mím môi cười, hướng về phía mẹ giới thiệu: “Mẹ, anh ấy chính là Mạnh Tư Thành!” sau đó quay về phía Mạnh Tư Thành nói: “Mẹ em là cố ý tới gặp anh.”
Mẹ Tô nghe được tiếng kêu kia, trong lòng rất vui mừng, lại đi tới trước mặt nhìn kỹ, Mạnh Tư Thành vốn đã cao, tuấn lãng, hơn nữa nhìn rất chững chạc, vì vậy mẹ Tô dĩ nhiên là càng nhìn càng thích, lập tức gật đầu liên tục: “Tôt, rất tốt, cháu tên là Mạnh Tư Thành đúng không!” Mẹ Tô lien thanh nói tốt, cười đến không khép miệng nổi nữa.
Mạnh tư Thành vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đầu tiên là rất có lễ phép làm lễ ra mắt, hướng mẹ Tô vấn an, lại rất áy náy bày tỏ mình thật sự quá thất lễ, chẳng những không đi trước thăm trưởng bối, lại còn làm phiền người tới đây.
Mẹ Tô tự nhiên sẽ không để ý cái này, chỉ nói tất cả là do Tô Hồng Tụ không tốt, không hiểu chuyện, còn anh rất tốt, Tô Hồng Tụ ở bên cạnh cong môi kháng nghị làm bên môi Mạnh Tư thành nở nụ cười.
Lúc này mẹ Tô mới nhìn thấy dưới chân Mạnh Tư Thành có vali hành lí, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, lập tức lôi kéo tay Mạnh Tư Thành hỏi: “Đứa nhỏ này, con cùng Tô Hồng tụ nhà ta có chuyện gì không được tự nhiên sao, làm sao phải đi rồi, đây là xảy ra chuyện gi?” Nhưng là nhìn tình cảnh hai người bọn họ lại không giống bộ dạng giận rỗi mà!
Mạnh Tư Thành rất lúng túng, khẽ ho một tiếng, đánh nmắt sang Tô Hồng Tụ, ý là tất cả mọi chuyện để cho cô nàng Tô Hồng Tụ tự mình giải thích đi!
Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ đành đi lên lôi kéo cánh tay mẹ mình làm nũng nói: “Ai nha, không có việc gì á. . . . , anh ấy vốn là có việc gì đó, lúc này mới phải về thành phố S, cũng không nhất định hôm nay phải trở về.”
Mạnh Tư Thành nghe xong lời này, khoé môi giơ lên, hài hước nhìn Tô Hồng Tụ không nói lời nào.
Mẹ Tô rất không hiểu: “Thì ra là có chuyện như vậy, hiện tại làm sao không cần nữa? Nếu như có chuyện gì gấp gáp thì không nên làm trễ nải mới đúng!”
Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ: “Mẹ _______đã nói tất cả ổn rồi mà. . . . hiện tại không sao!”
Mạnh Tư Thành ở một bên cười. Đúng vậy, bây giờ không sao nữa rồi, cô gái này cũng đã tự mời mẹ mình ra rồi, vì vậy tất cả đều không cần giải thích, chuyện gì cũng không có.
Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành vẫn đang cười, bất dắc dĩ trừng mắt liếc anh một cái, hừ, tất cả không phải tại chính anh quá mức để ý gây ra hay sao, không giúp giải vây một tay cũng thôi đi, lại còn cười!
Mẹ Tô mặc dù như cũ không hiểu, nhưng nếu bọn trẻ đã nói không có việc gì, vậy thì không sao rồi! Vì vậy lôi kéo tay Mạnh Tư thành nói: “Nếu không có chuyện gì rồi, vậy cháu cũng không cần về thành phố S nữa, gần sang năm mới rồi cùng trở về nhà với chúng ta thôi!”
Mạnh Tư Thành nhất thời ngơ ngẩn, mặc dù anh biết trưởng bối đã đến tận đây gặp mặt, nhưng cũng không nghĩ tới mẹ Tô lại hào phóng, dứt khoát mời mình đến nhà đón năm mới cùng!
Tô Hồng Tụ liếc anh một cái, oán giận nói: “Thế nào, anh còn ghét bỏ nhà chúng ta, không muốn đi sao?”
Mẹ Tô nghe con gái mình nói như vậy, giận trách: “Đứa nhỏ này, nói gì vậy!” Sau đó quay đầu nói với Mạnh Tư Thành: “Con nhóc này, chính là không biết nói chuyện, về sau nếu nó có nói gì không đúng, cháu cũng không nên để ở trong lòng.”
Lúc này Mạnh Tư Thành mới phản ứng kịp, anh cười nói: “Bác gái, có thể tới nhà bác mừng năm mới cháu cầu còn không được, làm sao dám ghét bỏ! Về phần Hồng Tụ cô ấy rất tốt.”
Mẹ Tô nghe anh nói như thế cũng cười, cười đến vô cùng hạnh phúc.
Đối với bà mà nói, có thể nhìn thấy con gái có thể gả cho người thật tốt, chính là hạnh phúc lớn nhất rồi. Hôm nay chẳng những thấy được con rể tốt, hơn nữa chàng trai này còn biết gốc rễ, chững chạc, thiện lương, thật là không thể tốt hơn!