Tôi Ngủ Cùng Sói

Tôi Ngủ Cùng Sói

Chương 38

“Trước đây có một người con gái từng nói rằng tôi là một người đàn ông tốt nhưng tôi đã làm cô ấy bị tổn thương...” 

“...” 

Tôi im lặng lắng nghe. 

“Năm năm trước, tôi từng cầm vé máy bay ngồi ở sân bay cả tối, cuối cùng không đi tìm cô ấy.” 

“Tại sao?” 

“Cô ấy đã lấy chồng, có con, tôi không muốn làm cô ấy khó xử.” 

“Có phải là nữ cảnh sát đó không?” 

“Cô biết ư?” 

“Lúc nhỏ tôi nghe Thần từng kể chuyện, khi đó tôi vẫn nghĩ tình yêu giữa ông trùm xã hội đen với một nữ cảnh sát chắc chắc rất lãng mạn.” 

“Lãng mạn! Mẹ kiếp, lãng mạn chết đi được!” 

Khi hắn nói câu này, khuôn mặt đầy vẻ lưu luyến. 

“Cá sẽ bơi về vì nhím đang đợi nó.” 

Hắn nở nụ cười chế nhạo, khởi động xe. “Đúng vậy!!! Ôm con nhím nhỏ chờ đợi...” 

“Cũng tốt mà! Cá nói: Anh vẫn yêu em.” 

Nhím nói: “Nhưng em đã có con...” 

Cá nói: “Anh không để bụng.” 

Nhím nói: An Dĩ Phong cười lạnh lùng. “Nhưng bố của con em để bụng.” 

Tôi cười, mấy ngày qua, bây giờ tôi mới cười vui vẻ như vậy và cũng phát hiện An Dĩ Phong hài hước hơn Hàn Trạc Thần. 

Trên đường về, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hắn nói nhiều hơn Hàn Trạc Thần, lại hài hước. Nói chuyện với hắn không cảm thấy trời tối cũng không cảm thấy đường xa. 

“Các anh làm như vậy có được không?” Tôi lo lắng hỏi. “Có thể giấu cảnh sát không?” 

“Có giấu được cảnh sát hay không không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là anh Thần đã xuất cảnh. Gần đây, ngoài tội phạm tham ô, cô đã nghe có mấy tội phạm bị dẫn độ được về nước chưa?” 

Tôi lắc đầu, quả là chưa nghe bao giờ, ngoại trừ những người nhập cảnh trái phép bị đưa về. 

“Cô thử nghĩ mà xem, họ bỏ ra bao nhiêu tiền của, sức lực, vật chất, cả thế giới truy tìm kẻ đào tẩu, không chừng còn mất mạng mấy cảnh sát, vất vả, cực nhọc mới bắt được phạm nhân về, không những phải nhốt vào tù, cho ăn cho uống, mà còn phải tăng cường quản thúc. Đấy chẳng phải là tự thêm việc ư? Cho nên chỉ khi nào có thể truy thu lại số tiền khổng lồ, nếu không họ sẽ không huy động đến cảnh sát hình sự quốc tế để bắt tội phạm... Vả lại, anh Thần vốn không phải tội phạm, nói đúng ra cũng không phải nghi phạm, kể cả những cảnh sát ăn no dửng mỡ điều tra ra là anh Thần giả chết cũng không có quyền bắt anh ấy vì muốn tìm một thế giới riêng sống những tháng ngày bình yên đâu phải là phạm tội!” 

“Nhưng nhỡ đâu họ tìm ra cái gì đó thì làm thế nào?” 

“Cô đừng nghĩ cảnh sát chuộng chính nghĩa đến như vậy. Cô tưởng những cảnh sát cấp cao kiểm tra anh Thần là để diệt trừ cái ác? Họ ngứa mắt với thái độ của chúng tôi, càng không muốn thế lực xã hội đen tiếp tục bành trướng khiến họ mất mặt. Bây giờ anh Thần “chết” thảm như vậy, bán toàn bộ số tài sản cũng coi như giữ thể diện cho họ rồi. Lúc này họ không muốn điều tra cái chết của anh Thần là thật hay giả mà bắt đầu giải quyết đến tôi.” 

“À! Vậy anh định làm thế nào?” 

“Rất đơn giản, lấy tiền chia cho anh em coi như phụ cấp thôi việc, phần còn lại ủng hộ Hội Chữ thập đỏ. Sau đó, tìm một bãi biển có phong cảnh đẹp, gieo mình xuống biển... Có lẽ họ sẽ nói tôi sợ tội mà tự sát.” 

“Đơn giản thế sao?” 

“Đúng vậy, vì sợ tội lẩn trốn thì phải đem theo tiền.” 

“Tôi hiểu rồi, các anh có sống hay không họ không quan tâm, họ chỉ muốn các anh biến mất rồi nhờ dịp này chấn chỉnh giới giang hồ.” 

“Họ chấn chỉnh thì càng tốt, khỏi phải để đám giang hồ nhàn rỗi lại làm phiền chúng ta.” An Dĩ Phong tựa vào ghế, thở dài. “Nhiều năm qua tôi phải bỏ công bỏ sức giúp cảnh sát quản lý xã hội đen, duy trì an ninh trật tự trong cái xã hội ấy. Họ đã không trao tặng phần thưởng, huân chương an ủi tôi mà còn thấy tôi chướng mắt, thế thì để họ tự đi mà quản, tôi cũng về hưu, ra nước ngoài dưỡng lão, sống những ngày tháng ung dung tự tại.” 

Nghe ra oan ức quá nhỉ? 

Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng là oan ức, đáng lý phải tặng cho hắn một huân chương an ủi vì đã lao tâm khổ tứ. 

Nghe anh ta nói xong, tôi không còn nơm nớp lo sợ nữa, bỗng nhớ ra một vấn đề, thắc mắc từ lâu: “Đúng rồi, anh có thể nói cho tôi biết lúc mười tám tuổi Thần như thế nào không?” 

“Anh Thần ư?...” Khi An Dĩ Phong hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt tươi cười. “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, mới nhìn đã biết là một người tài đức vẹn toàn, nói chuyện không văng một từ bậy bạ nào, rất lịch sự. Trước khi đi ngủ còn học thuộc lòng từ mới tiếng Anh, buồn cười chết đi được. Tôi hỏi anh ấy thích học như vậy sao còn gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói thích tìm cảm giác mạnh.” 

“Sau đó thì sao?” 

“Sau đó... chúng tôi học cách hút thuốc, uống rượu, chém người... chúng tôi còn ở cùng một phòng, làm gì cũng có nhau, ngay cả việc cùng thay đổi, thay đổi đến mức không nhận ra mình nữa! Mấy năm sau, một buổi tối, tôi hỏi anh ấy tại sao lại gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói vì một người, lúc còn nhỏ nhìn người ấy chịu khổ mà bất lực, lớn lên rồi, tưởng rằng có thể làm gì đó cho người ấy nhưng lại làm sai. Vì người ấy, anh ấy đã đi vào con đường cùng, quay đầu lại thì đến cả việc gặp mặt lần cuối cũng không được...” 

An Dĩ Phong nhìn tôi một cái, lắc đầu ngao ngán nói tiếp: “Tối hôm đó tôi muốn đấm cho anh ấy một cái, tuyệt giao với anh ấy. Nghe anh ấy nói vậy, vốn muốn trách anh ấy thất tín bội nghĩa nhưng không nói được nữa. Anh ấy bất chấp cả tính mạng gia nhập xã hội đen, giúp cảnh sát làm bao nhiêu việc, đã không được đền đáp thì thôi, lại còn đem hết tiền bạc giúp bố dượng thăng chức. Tôi thấy con người sống kiểu như vậy mới thật bi thương.” 

“Đúng vậy, thật bi thương!” 

“Bi thương hơn nữa là có tình cảm thật, toàn tâm toàn ý yêu một người con gái, mà mẹ kiếp, lại là kẻ thù của mình!” 

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, lần này tôi không chăm chú nhìn sao nữa mà nhìn cả bầu trời, ông trời đã không công bằng với hắn, rất tàn nhẫn là đằng khác! Vậy mà tại sao tôi không thể công bằng với hắn, đối với hắn tốt hơn? 

Mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của An Dĩ Phong, cảnh sát cố tình truy cứu hắn đến cùng. Sáng sớm hôm sau, cảnh sát đến đưa hắn đi, đã hơi hai mươi tư tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa trở về. 

Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ nhìn xung quanh, rất sợ hắn đi rồi không bao giờ trở về. 

“Hàn phu nhân.” 

Tôi quay đầu lại nhìn, cô cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng bên giường tôi. Cô ta khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt vô cùng sắc bén, vừa nhìn đã biết sẽ không dễ đối phó. 

Tôi vuốt vuốt bụng, lấy lại tinh thần: “Có việc gì sao?” 

“Chúng tôi đang điều tra vụ án của Hàn Trạc Thần, xin cô phối hợp một chút.” 

“Mời ngồi.” Tôi bưng cốc trà an thai vừa rót để trên bàn lên, uống một ngụm. 

Cô ta lướt nhìn một lượt đống thuốc bổ để trong phòng, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Tôi có thể hỏi một chút không, tình cảm vợ chồng giữa cô và Hàn Trạc Thần thế nào?” 

“Rất tốt!” 

Truyện ngôn tình sắc  đem cho bạn những trãi nghiệm trong cuộc sống cùng những phút giây được thư giản lành mạnh và cũng một phần góp vào nhiều kiến thức về ngôn ngữ miêu tả cho bạn có thể nâng cao vốn ngôn từ của mình. Đây là kỳ vọng mà ha ha truyện mong muốn đen đến cho bạn.

“Vậy tại sao kết hôn chưa được một tháng, cô lại ra nước ngoài, ở riêng suốt hai năm trời?” 

Câu hỏi này còn sắc bén hơn cả câu hỏi của đám phóng viên, nhưng đối với phóng viên chỉ cần một câu: “Không thể trả lời” là đủ rồi. Câu hỏi của cảnh sát, bắt buộc phải trả lời, mà còn phải trả lời thành thật, một chút mập mờ cũng không được. 

Tôi nhìn sắc mặt của cô ta, quyết định trả lời đúng sự thật: “Vì giữa chúng tôi có chút hiểu lầm.” 

“Hiểu lầm gì?” 

“Anh ấy nghi ngờ tôi yêu người đàn ông khác, không cho phép tôi ra ngoài. Một hôm, người đó muốn đưa tôi rời khỏi, trong lúc giằng co, tôi không cẩn thận ngã xuống cầu thang, bị sảy thai.” Tôi cúi đầu uống một ngụm trà lớn, kéo chăn che bụng. “Anh ấy không tha thứ cho tôi, còn không cho phép tôi bước vào cửa chính.” 

Cô ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới cúi đầu ghi chép thật nhanh, viết xong, cô ta lại hỏi: “Cô cùng chàng trai đó đến Anh?” 

“Tôi cùng anh ấy đến Anh để điều trị vết thương ở chân, sau khi chữa khỏi, tôi ở lại học, không tin, cô có thể điều tra.” 

“Vậy tại sao cô lại trở về?” 

“Tôi ký hợp đồng với công ty giải trí, trở về để thu một bản nhạc. Tôi và Thần gặp nhau trong một bữa tiệc, giải thích rõ mọi hiểu lầm rồi mọi việc lại tốt đẹp.” 

Cô ta ngẩng lên khỏi sổ ghi chép, nhìn vào mặt tôi, tôi có thể nhận ra cô ta cố tỏ ra không quá coi thường tôi: “Cho nên cô kết thúc mối quan hệ nhập nhằng với Mạnh Huân của công ty giải trí?” 

“Tôi!” May mà tâm trạng tôi không tệ, nếu là hai ngày trước, có lẽ tôi đã bị cô ta làm cho phát điên. Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Việc này có liên quan đến vụ án không?” 

“Hàn phu nhân, xin cô thành thật trả lời tôi, cô trở về bên Hàn Trạc Thần, có phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không?” 

“Tôi không hiểu ý cô.” 

“Ý tôi là Hàn Trạc Thần có từng ép buộc cô không?” 

Bây giờ tôi mới nhận ra không chỉ sức tưởng tượng của cánh phóng viên phong phú mà sức tưởng tượng của cảnh sát càng khác thường, tôi giận dữ nói: “Không có! Từ lúc chín tuổi tôi đã ở bên anh ấy, anh ấy đối với tôi so với con đẻ còn...” 

Tôi bỗng dừng lại bởi trong đầu thoáng hiện lên một cảnh máu tanh. 

Tôi che mặt, cố kiềm chế sự kích động, bắt mình nhớ lại sự bảo vệ chu đáo của hắn dành cho tôi, còn cả chiếc ô trong suốt trong ngày mưa nọ, những lời hắn nói trong bệnh viện, sự trùng phùng của chúng tôi, đêm đầu tiên tuyệt đẹp của chúng tôi, con của chúng tôi... 

Tôi lấy tờ giấy ăn màu hồng nhạt lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp: “Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.” 

Cô ta gật đầu, hỏi tiếp: “Mấy ngày nay, tại sao An Dĩ Phong bảo vệ cô không rời nửa bước, hai người đã nói những gì, làm những gì?” 

Tôi cố kiềm chế cơn kích động muốn hắt cốc trà trong tay vào mặt cô ta: “Là do Thần nhắn nhủ An Dĩ Phong chăm sóc tôi thật tốt. Anh ta sợ tâm tình tôi không ổn định mà nghĩ quẩn nên mới không rời nửa bước.” 

“Vậy cô biết An Dĩ Phong bao lâu rồi? Hai người rất thân thiết ư?” 

“Quen biết đã lâu nhưng chúng tôi chỉ gặp mặt vài lần, anh ta không có thiện cảm với tôi.” 

“Anh ta không có thiện cảm với cô?” Hình như cô ta nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, đột nhiên hỏi: “Cô thấy quan hệ giữa anh ta và Hàn Trạc Thần thế nào?” 

“Đương nhiên là rất tốt, họ ở cạnh nhau khi chưa đầy mười tám tuổi, cùng nhau học hút thuốc, cùng nhau học uống rượu, cùng trọ một nhà, như hình với bóng... Họ đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử hai mươi năm trời cho đến ngày hôm nay, quan hệ sao có thể không tốt?” 

Nhìn bọn họ trong bộ cảnh phục, tôi càng lúc càng thấy chướng mắt: “Cảnh sát các người rốt cuộc có thể làm được gì? Có người tận mắt nhìn thấy cả gia đình người ta chết thảm thì các người không hề hỏi. Thần đã được hỏa táng rồi mà ngày nào các người cũng điều tra, cô tưởng tôi không biết chắc, các người đã sớm muốn anh ấy chết... Các người muốn điều tra hung thủ? Hay là muốn bắt An Dĩ Phong?!” 

“Thiên Thiên!” Một chàng trai tác phong nhanh nhẹn bước về phía tôi, giọng nói nhẹ nhàng, anh ôm lấy vai tôi, an ủi: “Thiên Thiên, em đừng kích động.” 

“Anh Tiểu Cảnh?” Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Cảnh như mới từ trên trời rơi xuống. “Sao anh lại tới đây?” 

“Anh vừa biết chuyện của ông ấy, anh sợ em nghĩ quẩn...” 

“Em không sao.” Tôi vô thức sờ bụng mình, cười nói: “Em đã mang thai đứa con của anh ấy. Anh Tiểu Cảnh, lần này em nhất định sẽ chăm sóc cho đứa bé thật tốt.” 

Anh cầm lấy tay tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: “Anh cũng sẽ chăm sóc cho hai mẹ con thật tốt.” 

“Không...” Tôi vừa định nói “không cần” thì liếc nhìn cô cảnh sát đang im lặng quan sát, liền nói: “Ừ, vậy anh giúp em mua vé máy bay, em muốn đi Anh. Em không muốn lưu lại nơi đã khiến em đau lòng, thất vọng này nữa!” 

“Được, anh sẽ đưa em đi!” Anh xoay người nói với cô cảnh sát: “Xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi... Cô ấy không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài đâu. Thiên Thiên từ nhỏ đã như vậy, đau khổ tột cùng cũng không để người khác biết mà vẫn luôn mỉm cười nói rằng cô ấy không sao.” 

Cô ta đứng dậy, nhìn tôi rồi lại chằm chằm nhìn Cảnh: “Anh chính là Mục Cảnh? Là cậu bé Hàn Trạc Thần nhận nuôi năm đó?” 

“Đúng!” 

“Tôi hiểu rồi! Những gì cần hỏi tôi cũng đã hỏi. Xin lỗi Hàn phu nhân, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.” 

“Tôi hy vọng những gì nên hỏi cô cũng đã hỏi rồi”, tôi nói. 

“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cô nữa đâu.” 

“Cảm ơn...” 

Sau khi cô ta rời khỏi, tôi mới để ý thấy sắc mặt của Cảnh không được tốt lắm, trông hơi mệt mỏi, có lẽ do bôn ba trên đường. 

Anh xuất hiện rất đúng lúc, khiến mọi nghi ngờ của người khác được hóa giải. 

Tam giác tình yêu giữa cha nuôi, con trai nuôi và con gái nuôi khiến người khác suy đoán và tưởng tượng, nhưng kết cục vẫn là cha nuôi gặp bất hạnh, anh trai, em gái thanh mai trúc mã đến nước khác tiếp tục cuộc sống, thật quá hợp lý rồi. 

Khi tôi cùng Cảnh rời khỏi, ngay cả chị Thu cũng ôm tôi nói: “Thiên Thiên, đây là ý trời!” 

“Ý trời...” 

Tôi nghĩ tới lời nói của Hàn Trạc Thần: “Chúng ta là đàn ông, vận mệnh không nằm trong tay Thượng Đế mà nằm trong tay chúng ta!” 

Ý trời khiến nhím và cá không thể yêu nhau, chúng phải xa nhau sao? 

Ý trời khiến chúng tôi yêu và hận, chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau sao? 

Tôi vẫn muốn thử lại lần nữa! 

Đến Anh chưa được bao lâu, tôi được nghe một tin không lấy gì làm bất ngờ lắm. An Dĩ Phong mất tích một cách kỳ lạ, trước khi mất tích, hắn phân tán toàn bộ gia tài bạc triệu... 

Thế nhưng, tính cách của An Dĩ Phong quả là khiến người ta không nói được lời nào, ngay cả biến mất cũng khoa trương. 

Chuyện mất tích của hắn cũng có vô số tin đồn khác nhau. 

Tin tức của nhà nước là, cảnh sát nắm được chứng cứ xác thực về việc An Dĩ Phong mưu sát Hàn Trạc Thần, rất có thể hắn sợ tội mà tự sát, sống chết không rõ. 

Tin đồn trong người dân là, người cuối cùng tận mắt nhìn thấy An Dĩ Phong ngồi bên bờ biển từ sáng đến sẩm tối, nhưng rất nhiều người không tin An Dĩ Phong sẽ tự sát, họ cho rằng chắc hắn đã chạy trốn. 

Có tin còn khoa trương hơn khiến tôi kinh hãi như bị sét đánh. Tường tận câu chuyện là như thế này. 

Hôm nay, tôi thấy trong người hơi khó chịu nên không đi học. Tôi gọi điện cho chị Thu, lại nói về chuyện An Dĩ Phong mất tích. 

Tôi hỏi: “Gần đây có tin tức gì mới không?” 

“Thiên Thiên, chị mới nghe được một tin đồn giật gân, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...” 

“Vâng!” Tôi tựa người vào gối, ngồi cho vững. 

“Có người nói An Dĩ Phong tự tử vì tình đấy!” 

“Tự tử vì tình?” 

“Chị nghe một người bạn nói, trước đây An Dĩ Phong và... Thôi vậy, chị nói với em tin đồn khác thì hơn. Có người nói anh ta và chồng em tìm một chốn không người ở ẩn, sống những tháng ngày như thần tiên.” 

“Ôi! Tưởng tượng hay nhỉ? Em còn muốn nghe phần đầu kia, bọn họ nói An Dĩ Phong và Thần có chuyện gì?” 

“Có lẽ em không nên hỏi.” 

“Em chỉ tò mò, sẽ không cho là thật đâu.” 

“Cũng không có gì, chỉ là có chút mờ ám. Em cũng biết tình cảm của họ rất tốt, đương nhiên dễ khiến người ta hiểu lầm. Hơn nữa, bọn em kết hôn hai năm, ở riêng hai năm. Hai năm đó, Hàn Trạc Thần thường xuyên ra vào nhà An Dĩ Phong... Sau khi em quay về, tình cảm nồng nàn của anh ta dành cho em ai ai cũng thấy. Nghe nói, vào buổi tối cái ngày mà anh ta gặp chuyện không may có xảy ra tranh chấp với An Dĩ Phong, có khả năng liên quan đến em...” 

“Chị đừng có nói với em, em là người thứ ba đấy nhé!” 

Tôi nhớ lại vẻ mặt của cô cảnh sát khi nghe tôi nói An Dĩ Phong không có thiện cảm với tôi, rồi nhớ lại từ mà tôi đã dùng để nói đến tình cảm của bọn họ, âu sầu ảo não, cào cào tóc. 

Cô ta không làm phóng viên thì đúng là phí phạm nhân tài. 

Chị Thu tưởng tôi bị kích động, vội khuyên nhủ: “Thực ra em đừng quá để bụng, An Dĩ Phong biến mất quá đột ngột, mọi người rỗi rãi tự nhiên khó tránh khỏi nghĩ lung tung.” 

“Bọn họ cho rằng tức giận giết Hàn Trạc Thần, An Dĩ Phong cũng không muốn sống nữa, nên mới phân phát tài sản của mình cho người khác rồi nhảy xuống biển tự vẫn.” 

“Thiên Thiên, dù sao em cũng đừng cho là thật.” 

“Làm sao em biết được có phải là thật hay không?” 

Tôi chỉ thấy trong nhiều tin đồn như vậy, tin này hợp logic nhất, kín kẽ nhất. 

Hai năm tôi ở Anh, Hàn Trạc Thần thường xuyên ra vào nhà An Dĩ Phong? Tôi lại nghĩ tới vẻ mặt quái dị của vệ sĩ khi thấy tôi quần áo không chỉnh tề. 

“Chị Thu, em có chút việc, hôm khác lại nói chuyện nhé!” 

Dập điện thoại, tôi liền gọi cho Hàn Trạc Thần. 

Điện thoại đổ vài hồi chuông, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở có phần gấp gáp của hắn: “Thiên Thiên, có việc gì sao?” 

“Không có việc gì thì không thể gọi sao?” 

“Không phải, anh nhớ là mười phút trước em vừa dập máy.” 

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đến mười phút: “Anh đang làm gì thế? Hình như rất mệt.” 

“Đang đấu võ với An Dĩ Phong, lâu lắm rồi không vận động...” 

Đấu võ? Sao tôi nghe không giống như vậy? 

Người ta nói phụ nữ mang thai thường đa nghi, thật đúng là không có cảm giác an toàn. 

“Thần, còn bao lâu nữa em mới được gặp anh?” 

“Đợi thêm một tháng nữa, hiện tại anh không dám chắc còn có người theo dõi em hay không. Hơn nữa, bên này anh vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, đợi anh thu xếp xong, sẽ đưa em sang.” 

“Còn lâu như vậy à! Mình em ở Anh, rất nhớ anh đấy.” 

“Không phải em từng ở Anh hai năm rồi sao?” 

“Bây giờ không giống thế!” Tôi sờ bụng mình, quyết định sử dụng chiêu cuối cùng. “Trước đây là một người nhớ, bây giờ là hai người nhớ.” 

“Hai người? Ý em là...” 

“Con trai của anh rất muốn nhìn thấy cha nó...” 

“Con trai?” Tôi còn chưa nói hết, hắn lập tức nói: “Em thu dọn chút đồ đạc đi, ngày mai anh cho người cầm hộ chiếu mới sang đón em!” 

“Ngày mai?” 

“Đúng.” 

Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng Hàn Trạc Thần gầm nhẹ trong điện thoại: “An Dĩ Phong, chú đừng nói với anh là chú không biết!” 

“Em không biết, em chẳng biết gì cả!” 

Dập máy xong, tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc. Tôi còn viết cho Cảnh một bức thư, tôi viết cho anh ấy: Tôi đến một nơi không ai biết tôi để bắt đầu lại từ đầu, như vậy mới có thể khiến bản thân quên đi một số người và một số việc. 

Tôi hy vọng khi gặp lại anh, bên cạnh anh có một cô gái tốt đáng để anh quý trọng! 

… 

Cuối cùng tôi đã đến Australia mênh mông rộng lớn. 

Vừa mới xuống máy bay, tôi vội vàng nhìn xung quanh, giữa đám người ngoại quốc cao to, An Dĩ Phong vận đồ màu trắng vẫn nổi bật như xưa. 

Tôi chạy về phía hắn, không cam lòng liếc nhìn xung quanh hắn: “Thần đâu? Sao lại không tới?” 

“Anh ấy muốn dành cho cô một bất ngờ.” 

“Lần này không phải là tang lễ chứ?” 

“Đương nhiên không phải.” 

Xe chạy trên đường cao tốc hơn năm tiếng đồng hồ, trời tối mới dừng lại trước cửa một nhà thờ. 

Tôi đẩy cửa bước vào, bản Hành khúc đám cưới vang lên. 

Trong giáo đường không ánh sáng, giữa hai hàng nến lung linh là một con đường nhỏ rải đầy cánh hoa hồng. 

Dưới ánh nến đung đưa, hoa hồng nhuốm ánh vàng. 

Tôi đi trên những cánh hoa hồng, đi đến cuối con đường... 

Chiếc bánh ga tô cắm nến được đẩy ra, trong bóng đêm, Hàn Trạc Thần với âu phục màu trắng vô cùng bắt mắt. 

Tôi lao đến ôm lấy hắn, nước mắt chảy ròng lên ngực hắn... 

Đột nhiên, toàn bộ giáo đường vụt sáng. 

Cảnh sát Vu và An Dĩ Phong ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vỗ tay, đó là tiếng vỗ tay chân thành nhất mà tôi từng được nghe... 

Hàn Trạc Thần rút ra một chiếc nhẫn kim cương hình hoa loa kèn nhện đỏ rồi đeo lên ngón tay tôi. 

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn chiếc nhẫn kim cương, cuối cùng đã rõ vì sao năm ấy tôi tìm trong thùng rác rất lâu mà không tìm thấy chiếc nhẫn này. 

“Em có bằng lòng lấy anh không? Từ hôm nay em sẽ là người vợ duy nhất trong cuộc đời anh, cho dù gian khổ, tai nạn, bệnh tật hay cái chết, anh đều nắm chặt tay em, cùng nhau vượt qua. Anh sẽ tin em suốt đời, tôn trọng em, trung thành bảo vệ em...” 

“Em...” Tôi cảm động đến bối rối, không nói nên lời. 

Hắn cúi đầu hôn lên môi tôi, nụ hôn thật dài, ánh đèn chợt tắt, chỉ còn ánh nến trên chiếc bánh ga tô đung đưa, uyển chuyển... 

Hôn đến khi chúng tôi đều cảm thấy mình như bị thiêu đốt, hắn buông tôi ra, cười hỏi: “Bằng lòng lấy anh không?” 

“Anh có thể nói lại những lời hồi nãy một lần nữa không, em nghe chưa đủ.” 

“Những lời quan trọng như thế, cả đời chỉ có thể nói một lần.” 

“Vậy để em về suy nghĩ chút đã.” 

Tôi quay người định đi thì hắn ôm lấy eo tôi, giam tôi trong vòng tay hắn, dịu dàng nói: “Em có bằng lòng lấy anh không? Từ hôm nay em sẽ là người vợ duy nhất trong cuộc đời anh, cho dù gian khổ, tai nạn, bệnh tật hay cái chết, anh đều nắm chặt tay em, cùng nhau vượt qua. Anh sẽ tin em suốt đời, tôn trọng em, trung thành bảo vệ em... Em có bằng lòng lấy anh không?” 

“Em bằng lòng!” Tôi nói thật to. 

Cánh hoa hồng rơi lả tả, bản Hành khúc đám cưới lại một lần nữa vang lên... 

Chúng tôi cùng thổi nến, mỗi người ăn một miếng bánh ga tô hương vị ngọt ngào. 

Hắn nói: “Anh thấy hương vị bánh kem cũng không tệ.” 

Tôi nói: “Em cũng thấy rất ngon.” 

Cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu từ hôn lễ lãng mạn này.