
Ở Lì Trong Tim Em
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình tổng tài full Ở Lì Trong Tim Em thể loại:Ngôn Tình, Sủng Thiếu gia của tập đoàn Viễn Thương, gia thế hiển hách, là kì tài trong giới kinh doanh, vừa mới trở về nước đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Không lâu sau, có người tiết lộ, Tần thiếu có biệt thự thì không ở, lại giả nghèo với một cô gái, ở lì trong nhà người ta không chịu đi. Lúc Sơ Nịnh nghe được tin đồn này từ trong miệng cô bạn thân của mình, bình tĩnh mở miệng: Ồ, anh ta hiện tại đang ở nhà mình.
Chương 51
Xuống khỏi đu quay, Tần Hi hỏi cô: “Có đói bụng không? Đi ăn sáng nhé.”
Nhắc đến bữa sáng, Sơ Nịnh mới nói: “Chẳng phải mẹ của Đậu Đậu bán đồ ăn sáng sao? Hồi trước có nói đến ủng hộ chị ấy mà tụi mình vẫn chưa đi, hiếm khi mình ra ngoài vào sáng sớm như hôm nay, hay là đến đó đi.”
Trước đây Liễu Phương từng cho địa chỉ của quán, hai người rời khỏi hẻm Vụ Hoa lái xe đến quán của Liễu Phương.
Quán đồ ăn sáng nằm trong một con hẻm nhộn nhịp, buôn bán rất đắt hàng, không thấy Liễu Phương cùng Đậu Đậu, người phục vụ dẫn họ ngồi vào bàn.
Gọi món xong, Sơ Nịnh hỏi: “Sao không thấy bà chủ quán mình vậy?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Người phục vụ trả lời: “Sức khỏe mẹ chị ấy không được tốt, chị chủ đưa con trai về nhà thăm bà rồi.”
Sau khi phục vụ quán rời đi, Sơ Nịnh nhìn khách khứa trong quán, cảm khái một câu: “Chị Liễu Phương cũng thật cực khổ, mở được một quán ăn phát đạt, lại còn nuôi dạy được bé Đậu Đậu vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, trong nhà còn có mẹ già ốm yếu, một mình lo bao nhiêu là chuyện, thật sự không hề thua kém người đàn ông nào.”
Đang nói đến đây thì có một người đàn ông bước vào quán, đứng trước quầy gọi đồ mang đi.
Anh ta là khách quen ở đây, đồ của anh ta đã được làm xong từ trước, nhân viên đang đưa cho anh.
Lúc anh ta xoay người thì thấy được Tần Hi và Sơ Nịnh ngồi bàn gần cửa.
Anh ta bước tới, chào hỏi rất lịch sự: “Gíam đốc Tần, cô Sơ Nịnh, ra là hai người cũng thích đồ ăn sáng ở quán này.”
Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhận ra là trợ lý Gatien của Kiều Kế Hằng.
Đưa mắt nhìn qua tay anh ta, phát hiện là hai phần ăn.
Gatien giải thích: “Quán ăn này cách chỗ tôi ở khá gần, tôi thường lui tới, có lần mua một phần cho giám đốc Kiều, không ngờ hợp khẩu vị của anh ấy nên lâu lâu lại bảo tôi mua.”
Tần Hi cười nhẹ: “Giám đốc Kiều nhà anh kén ăn như vậy, bếp trưởng nổi danh còn chưa chắc đã thỏa mãn được cái miệng anh ta, bây giờ lại ăn đồ ở một quán nhỏ, đúng là đáng kinh ngạc.”
Gatien gãi gãi đầu: “Thật ra tôi cũng ngạc nhiên, chắc là anh ấy ngán mấy món sơn hào hải vị rồi.”
Đồ ăn của Tần Hi và Sơ Nịnh vừa lúc được đưa lên.
Gatien cười nói: “Gíam đốcTần, cô Nịnh vậy hai người ăn thong thả, tôi đi trước đây.”
Sơ Nịnh không đợi được mà ăn thử một muỗng tào phớ mặn, khen ngợi: “Tay nghề của chị Liễu Phương đúng là xuất sắc, lần trước đến nhà chị ấy, em đã nhận ra chị ấy nấu rất ngon rồi.”
Tần Hi gọi món hoành thánh, Sơ Nịnh múc một muỗng tào phớ mặn của mình đút anh ăn: “Có phải rất ngon không?”
Tần Hi lúc này lại không có hứng thú với tào phớ mặn, đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, ý tứ sâu xa nói: “Xem ra quan hệ của em với Kiều Kế Hằng rất tối, đến cả trợ lý của anh ta cũng quen em.”
Lông mi Sơ Nịnh run run, nắm chặt lấy cái muỗng, ngước mắt lên nhìn anh: “Câu nói này của anh sao chua vậy?”
“Có à?” Anh cầm lấy lọ giấm trên bàn, trước mắt của Sơ Nịnh, đổ một ít vào tô của mình: “Anh thích ăn chua vậy đấy.”
Sơ Nịnh bị anh chọc cười, nghĩ nghĩ, bây giờ hai người đang quen nhau rồi, dù cô không muốn liên quan gì đến nhà họ Kiều nhưng sớm hay muộn cũng nên nói một tiếng.
Cái muỗng quấy quấy tô tào phớ, im lặng một lúc cô ngẩng đầu lên: “Thật ra, em…”
“Chị ơi!” một tiếng kêu ngắt lời cô muốn nói.
Đậu Đậu buông tay Liễu Phương, chạy tới ôm lấy tay Sơ Nịnh “Chị ơi, lâu lắm rồi em không được gặp chị đó!”
Tần Hi gõ nhẹ lên đầu của Đậu Đậu: “Nhóc con không thấy anh à?”
Tay nhỏ bụ bẫm của Đậu Đậu che lại chỗ anh vừa gõ, nhìn sang Tần Hi, ngọt ngào gọi: “Anh ơi!”
Tần Hi kéo nhóc con vào trong lòng thọt cù lét: “Sao anh thấy em qua loa với anh thế hả?”
Đậu Đậu không nhịn được mà cười lớn.
Liễu Phương cười cười lại gần: “Sao hai người lại đến đây, còn không báo trước với chị một tiếng, chị vừa đưa Đậu Đậu về thăm mẹ chị, không có ở quán.”
“Không sao đâu ạ.” Sơ Nịnh đặt muỗng xuống “Hai người bọn em tự nhiên có hứng đến ăn thử bữa sáng nhà chị, không ngờ là bán đắt khách thế.”
Đang nói chuyện thì một người phục vụ đi đến, cầm theo một bó hoa và một món đồ chơi: “Chị Phương, cái người họ Dương vừa rồi lại đến, đây là đồ anh ta đem tới.”
Ý cười của Liễu Phương nhạt dần, liếc nhìn mấy món trên tay người phục vụ: “Đem vứt đi, lần sau đồ anh ta đưa tới không cần nhận.”
Người phục vụ vâng dạ rồi rời đi.
Sơ Nịnh thấy tâm tình của Liễu Phương không tốt, hỏi thăm chị: “Sao vậy chị? Người đó là ai?”
Liễu Phương ngồi xuống cạnh Sơ Nịnh, thở dài nói: “Là đối tượng hẹn hò mà chị từng nói với em đấy.”
Chị nhìn sang đứa nhỏ đang vui vẻ chơi đùa cùng Tần Hi: “Hồi trước mẹ chị thường nói, một thân một mình chị nuôi Đậu Đậu thì không được coi là một gia đình, không tốt cho sự phát triển của con nhỏ, đến khi đi nhà trẻ rồi, nghe mấy bạn nhỏ khác nói về ba mẹ thằng bé sẽ tự ti, luôn khuyên chị kiếm một người để cùng xây tổ ấm. Thật ra một mình chị như bây giờ cũng chả sao cả, chị chỉ hy vọng Đậu Đậu có được một môi trường tốt, để thằng bé vô lo vô nghĩ mà lớn lên. Vậy nên lúc đó nghe theo lời mẹ, quen với người ta.”
Liễu Phương cười khổ: “Nhưng đã không phải con của mình thì ai mà biết đau chứ. Lúc anh ta mới biết chị có con nhỏ đã không thể chấp nhận, bây giờ lại nói thông suốt rồi, rốt cuộc là thật lòng hay giả tạo nịnh hót chả ai biết được. Trước đây cảm thấy mẹ chị nói đúng, cho Đậu Đậu một tổ ấm đúng nghĩa là tốt nhất, nên là dù không muốn kết hôn chị cũng vì con mà nghe theo lời mẹ, hết lần này đến lần khác đi xem mắt theo sự sắp xếp của bà. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hiện tại chị không nghĩ thế nữa, chưa chắc gì đã có thể giúp ích cho sự trường thành của thằng bé, không bằng hai mẹ con cứ nương tựa nhau mà sống, còn tự do hơn kìa.”
Sơ Nịnh an ủi cô: “Đậu Đậu hiểu chuyện như vậy, bé lớn lên chắc chắn sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của chị.”
Bên quán có người gọi chị, Liễn Phương nói một tiếng với Sơ Nịnh và Tần Hi rồi đứng dậy rời đi.
Trong quán rất đông, Tần Hi với Sơ Nịnh lại rảnh rỗi, thuận tiện đưa Đậu Đậu ra ngoài chơi.
Ra khỏi quán, ba người tùy tiện đi dạo.
Đậu Đậu tay trái nắm tay Tần Hi, tay phải cầm tay Sơ Nịnh, tung tăng đi trên đường.
Bỗng nhiên bé nghiêng đầu nhỏ hỏi Sơ Nịnh: “Chị ơi, nhà trẻ của em có cuộc thi hát, em muốn tham gia, mẹ nói ngũ âm của em không hoàn chỉnh các bạn nghe xong sẽ cười, nên là đừng tham gia, ngũ âm không hoàn chỉnh là sao ạ, mọi người nghe xong sẽ cười nghĩa là rất hay ạ?”
“Ngũ âm không hoàn chỉnh à…” Sơ Nịnh cười nói: “Em hát hai câu cho chị nghe thử đi.”
Đậu Đậu: “Vậy em hát chị nghe bài Ba chú gấu nha.”
Bé hắng giọng.
“Trong một nhà có ba con gấu, gấu bố, gấu mẹ và gấu con. Gấu bố thì mập, gấu mẹ thì thon thả, gấu con rất dễ thương, nhún vai, nhún vai, thật là ngoan…”
Giọng bé to rõ, nhưng không một chữ nào đúng nốt cả, người đi đường nhìn về phía này cười rất vui vẻ.
Tần Hi ngoáy lỗ tai, có hơi khó chịu.
Lần trước nghe được âm thanh kinh khủng như này là khi anh học lớp 10. Trong một lần sinh nhật của Doãn Toại, Kiều Kế Hằng ngồi trong phòng bao uống hơi nhiều rượu, hát cả một buổi tối, hát đến mức dọa mọi người bỏ chạy hết.
Tần Hi cũng muốn chạy nhưng lại bị Kiều Kế Hằng kéo lại ngồi nghe nguyên một đêm.
Anh vẫn cho rằng giọng của Kiều Kế Hằng là số một thế giớ, là một đóa hoa đặc biệt trong giới âm nhạc quốc tế, không ngờ hôm nay lại gặp thêm một đóa hoa nữa.
Sao lại có người hát dở đến mức này cơ chứ, lời thì đúng hết nhưng không có nốt nào nằm đúng chỗ.
Tần Hi không cam lòng, bế đứa nhỏ lên: “Nào, để anh chỉ nhóc, hát lại lần nữa.”
Tần Hi hát trước một lần: “Có ba chú gấu sống cùng nhau, gấu ba, gấu mẹ, gấu con…”
Đậu Đậu hát theo anh.
Giọng Tần Hi êm dịu, hát nghe rất hay, Sơ Nịnh có hơi ngạc nhiên: “Anh biết hát à, em chưa từng nghe anh hát.”
Trên mặt Tần Hi hiện lên vẻ đắc ý: “Có gì mà anh không biết chứ?”
Sơ Nịnh: “Ừ, anh là nhất, chỉ sợ mỗi ma thôi.”
Tần Hi: “…”
Dạy vài lần, Đậu Đậu vẫn không có tiến bộ.
Tần Hi bất lực: “Ba chú gấu không phải là ba chú gâu, gấu ba chứ không phải là gâu bà.”
Sơ Nịnh đứng kế bên nghe thế, nói chen vào: “Hình như anh hơi khó tính đấy, em thấy Đậu Đậu hát được mà.”
Mắt Tần Hi giật giật, nhìn sang: “Em thấy hát được à?”
Anh cười ra tiếng, trên mặt là vẻ suy tư: “Sơ Nịnh, hình như anh cũng chưa từng nghe em hát, em hát hai câu anh nghe thử đi.”
Sắc mặt Sơ Nịnh hơi cứng lại, nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh: “Không hát.”
Tần Hi ôm lấy vai cô, cúi xuống hỏi: “Từ chối dứt khoát thế này, không phải là em hát giống Đậu Đậu chứ?”
Sơ Nịnh: “… Em đường nhiên là hát hay hơn em ấy!”
Đậu Đậu không phục, kéo tay Sơ Nịnh: “Em hát hay lắm, hai ta so tài đi chị!”
Ba người đi tới công viên, chọn một băng ghế bên đường ngồi xuống.
Đậu Đậu ngồi giữa hai người, ngửa mặt lên nói với Sơ Nịnh: “Chị, chị chuẩn bị xong chưa?”
Trước mặt Tần Hi thế này Sơ Nịnh không muốn hát chút nào, nhưng cũng không thể để Đậu Đậu thất vọng, cô miễn cưỡng hắng giọng: “Chuẩn bị xong rồi.”
Tần Hi giúp hai người bắt nhịp, cả hai ngẩng cổ cùng hát lên: “Có ba chú gấu sống cùng nhau, gấu ba, gấu mẹ, gấu con…”
Sơ Nịnh cùng Đậu Đậu cứ như đã tập với nhau từ trước, giai điệu thần kỳ y như nhau.
Tần Hi: “…”
Sơ Nịnh hát hai câu đã ngưng, Đậu Đậu quay sang: “Sao chị không hát vậy?”
Sơ Nịnh cúi đầu vén tóc ra sau tai, không biết xấu hổ nói với Tần Hi: “Em quên lời rồi.”
“Vậy em tự hát.” Đậu Đậu tiếp tục i i a a, càng hát càng hăng say.
Tần Hi chịu không nổi nữa: “Nhóc con, mau im lặng đi.”
Đậu Đậu: “Tại sao? Em còn chưa hát xong, còn khúc sau nữa.”
“Không cần hát đoạn sau đâu, nghe lời mẹ em đi, đừng có tham gia thi hát.”
“Tại sao vậy?”
“Nhóc là nam tử hán, phải biết khiêm nhường, hãy tặng giải nhất cho bạn khác đi.”
“Vậy em hát có hay không?”
Tần Hi nhịn cười, chế nhạo: “Hay chứ, hát y như chị Sơ Nịnh của em, sao mà không hay cho được.”
Bị anh nói bóng nói gió, Sơ Nịnh tức giận đạp anh một cái.
Cô đúng là không biết hát, từ nhỏ đã không hát được, nói chung là giống Kiều Bang Quốc, trời sinh hát không hay.
Kiều Kế Hằng với Kiều Nhiễm cũng không biết nốt.
Kiều Nhiễm vào giới giải trí, diễn thì được đó nhưng chưa bao giờ dám mở miệng hát.
Có một lần tham gia chương trình, cô ta vô tình ngâm nga hai câu còn biến thành chuyện cười, #Kiều Nhiễm hát nằm trên hotsearch weibo hai ngày liền.
Đậu Đậu kéo tay Sơ Nịnh: “Chị ơi, em hát hay giống chị, vậy sau này có phải em cũng được lên TV giống chị không?”
Sơ Nịnh hỏi: “Đậu Đậu muốn lên TV à?”
Đậu Đậu gật đầu: “Có rất nhiều người thích xem TV, nếu em lên TV tìm ba em có phải sẽ dễ hơn không ạ?”
Sơ Nịnh dịu dàng xoa đầu cậu bé: “Em muốn tìm ba sao?”
“Muốn ạ.” Đậu Đậu sờ sờ ngón áp út mũm mĩm của mình, ngây ngô nói: “Có một buổi tối bà ngoại kêu mẹ đi xem mắt, mẹ trốn trong phòng khóc, bà nói mẹ đần độn, chịu nhiều đau khổ như vậy mà không quên được ba. Chị ơi, nếu em tìm được ba, có phải mẹ sẽ vui hơn không? Cũng sẽ không bị bà bắt đi xem mắt nữa.”
Tần Hi suy tư một chốc, hỏi bé: “Ba em tên gì, anh giúp em tìm.”
Đậu Đậu khựng lại, lắc đầu: “Không biết ạ, mẹ em chưa từng nhắc tới.”
Sơ Nịnh thở dài, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé.
Sắp đến 10 giờ tiệm ăn sắp đóng cửa, thấy gần đến giờ Tần Hi và Sơ Nịnh đưa Đậu Đậu về tiệm.
Liễu Phương muốn mời hai người ở lại ăn cơm, bị Sơ Nịnh khéo léo từ chối.
Ra khỏi quán ăn, Tần Hi mở cửa bên ghế phụ.
Sơ Nịnh hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Tần Hi lười biếng khoát tay lên cửa xe, hỏi cô: “Có muốn đi cùng anh không?”
Sơ Nịnh hơi suy nghĩ: “Vậy thì đi, đi đại học C đi.”
Đọc tieu thuyet ngon tinh dù thế giới có biến thiên thế nào thì đọc truyện ngôn tình vẫn là kho tàng tri thức cung cấp cho chúng ta kiến thức và vốn từ đa dạng. Đọc truyện ngôn tình càng nhiều, khả năng hành văn của bạn cũng sẽ trôi chảy. Nhờ lượng từ vựng phong phú trong sách mà vốn từ cũng được bổ sung đáng kể. Đây là kỳ vọng mà ha ha truyện mong muốn đen đến cho bạn.
Đại học C là trường mà ban đầu hai người hứa hẹn sẽ học cùng nhau, sau đó Tần Hi ra nước ngoài Sơ Nịnh cũng không vào học.
Từng cảnh từng vật trong trường là thứ đã từng hướng tới.
Tay Sơ Nịnh được anh nắm lấy, cả hai bước chầm chậm trong khuôn viên trường, giống như đã có được cái kết viên mãn.
Ánh sáng ngày thu rực rỡ, nhưng không nóng bức, trên mặt đất hiện ra hai bóng người.
Sơ Nịnh gợi ý: “Buổi trưa chúng ta ăn cơm trong trường nha? Không biết trường có món gì ngon đây.”
“Vậy chúng ta ăn theo số đông, thường thì sẽ toàn món ngon.”
“Ừm, ý này hay đó.”
Đang nói thì đi ngang qua một sân bóng rổ ngoài trời, rất nhiều người đứng vây quanh.
Sơ Nịnh đang muốn kéo Tần Hi sang đó xem, xa xa có một đứa bé chạy tới lao về hướng Tần Hi.
Đứa bé 3 tuổi, quần áo đẹp đẽ, rất xinh xắn, trông có hơi quen mắt.
Sơ Nịnh còn chưa nhớ ra, Tần Hi đã cười đón lấy, ôm bé lên: “Sao con lại chạy lung tung, ai dắt con tới đây?”
“Ba với mẹ con, ba con với chú Mục đang chơi bóng rổ.” Cố Tần ôm cổ Tần Hi, dùng giọng sữa hỏi: “Cậu, cậu làm gì ở đây vậy?”
Nhóc nhìn thấy Sơ Nịnh bên cạnh, mắt sáng cả lên, vui sướng vẫy tay: “Mợ!”
Sơ Nịnh cuối cùng cũng nhớ ra đứa trẻ là ai rồi.
Đứa cháu trai này của Tần Hi mới mấy tháng không gặp mà đã như cao thêm, càng nhìn càng thấy có mấy phần giống Tần Hi hồi bé.
Cô cười trêu bé: “Không phải mợ, phải gọi là chị.”
Cố Tần nhìn Tần Hi, ghé vào tai anh hỏi nhỏ: “Cậu, cậu còn chưa theo đuổi được người ta hả, vậy là con phải gọi là chị à?”
“Gọi chị gì mà chị, gọi mợ mới đúng chứ.”
Tần Hi vòng tay ra sau ôm vai Sơ Nịnh, nhìn Cố Tần đầy đắc ý: “Cậu của con kém cỏi lắm à? Hiện tại đây chính là mợ của con.”
Tai Sơ Nịnh đỏ hết cả lên, đẩy anh ra.
Tần Noãn từ bên kia đi tới, nhìn hai người Tần Hi và Sơ Nịnh đầy sâu xa, cười bắt chuyện: “ Hôm nay là chủ nhật, tụi chị đến dạo quanh đại học C, không ngờ có thể gặp hai đứa.”
“Đi đại một chỗ nào đó ấy mà.” Tần Hi nói, quay sang nói với Sơ Nịnh: “Chị anh với anh rể cùng tốt nghiệp đại học C, rất quen thuộc với này, hai ta không cần lo sẽ ăn gì trong căn tin.”
Cố Tần ôm lấy cổ Tần Hi tiếp lời: “Con cũng biết nè! Sườn kho ở căn tin số hai rất ngon!”
Tần Hi cười bóp hai má của bé: “Nhóc con, biết không hề ít nha, xem ra là ăn vụng nhiều lần rồi.”
Nhóm người đến chỗ khán đài cạnh sân bóng ngồi xuống, bé Cố Tần quấn lấy Sơ Nịnh hỏi chuyện.
Tần Noãn nhìn Tần Hi, hỏi thăm: “Chị nghe về chuyện năm đó rồi, ba nói vì vậy mà mấy năm nay em không về nhà, là thật sao?”
Vẻ mặt Tần Hi cứng lại, nhìn sang: “Chị muốn làm thuyết khách cho ông ấy?”
Tần Noãn lắc đầu: “Chuyện của em em tự mình quyết định, có điều, ngẫm lại xem lúc trước em khuyên chị thế nào, nhiều người chúc phúc thì tốt hơn là nhiều người phản đối, huống chi mặc dù ba mình ông ấy có lỗi nhưng không liên quan gì đến dì Lan Bội, em vì sao không trở về thăm mẹ của mình? Một bên là con, một bên là chồng, quan hệ của em với ba căng thẳng sẽ khiến mẹ em khó xử.”
Tần Hi ngạc nhiên nhìn cô: “Mấy năm nay quan hệ giữa chị với mẹ em vẫn nhạt nhòa, không ngờ chị sẽ nói giúp bà ấy.”
Tần Noãn cười cười: “Dì Lan Bội không có lỗi gì với chị, bây giờ chị cũng đã kết hôn có con rồi, đại khái cũng có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cảm nhận được sự khó xử của dì.”
Tần Hi im lặng một chút, gật đầu: “Em hiểu rồi, em sẽ dành thời gian về thăm bà.”
___
Tần Hi phỏng vấn vào chiều thứ tư, thứ hai thứ ba tổ chương trình bận rộn chuẩn bị.
Hai ngày này Tần Hi đi công tác ở nơi khác, đêm khuya Sơ Nịnh về tới nhà cũng không thấy anh.
Buổi tối thứ ba, Sơ Nịnh tự nấu một bát mì, ăn được một nửa thì nhận được cuộc gọi của Tần Hi.
Cô nhận cuộc gọi xong rồi dùng giá đỡ điện thoại, trong màn hình hiện rõ gương mặt lạnh lùng của Tần Hi.
Dường như anh đang ở ngoài, sau lưng là tòa nhà lớn chưa hoàn thành.
Sơ Nịnh hỏi: “Đã trễ vậy rồi anh còn ở công trường?”
“Ừ, xảy ra chút vấn đề nên sang đây kiểm tra, chuẩn bị về rồi.”
Tần Hi đang nói thì thấy cái bát trước mặt cô, nhướng mày: “Cuối cùng cũng không gọi đồ ăn nữa à?”
“Không phải anh từng nói gọi đồ ăn không tốt sao?”
Sơ Nịnh cúi đầu tiếp tục ăn mì, hỏi anh: “Cuộc phỏng vấn chiều mai, anh có kịp về không?”
“Sao đây, còn sợ anh cho em leo cây à?”
Tần Hi nhẹ nhàng cười lên: “Yên tâm đi, chiều mai là anh về rồi.”
Sơ Nịnh gật đầu: “Vậy anh đi làm giữ gìn sức khỏe, đừng để quá sức.”
Tần Hi chống cằm nhìn cô: “Lo lắng cho anh?”
Sơ Nịnh đảo mắt nói với anh: “Em ăn tiếp đây, anh cũng nhanh nghỉ ngơi đi.”
Đúng lúc thư ký Giang đến báo cáo công việc, Tần Hi không trêu cô nữa: “Cơm nước xong thì nghỉ sớm một chút, mai gặp.”
Cúp điện thoại, Sơ Nịnh một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn trống vắng, cô ăn mì trong bát trước mặt, tự nhiên thấy không còn vị gì cả.
Trước đây vẫn luôn một mình ở đây, nhiều năm qua cũng không cảm thấy gì.
Bây giờ đã quen có Tần Hi bên cạnh, xa nhau một ngày cô cũng thấy có chỗ nào đó là lạ.
___
Ngày hôm sau, khâu chuẩn bị phải làm tới tận chiều mới coi như xong.
Tần Hi còn chưa đến, Thiệu Lâm đứng trong trường quay nhìn poster, cảm khái với Sơ Nịnh: “Cô nói xem, trông như này sao lại không vào giới giải trí nhỉ, nhất định sẽ hot lắm luôn.”
Sơ Nịnh chỉnh lại chỗ ngồi một lần nữa, liếc sang nhìn, cũng không gật bừa: “Vào giới này có gì tốt, tôi thấy làm một người điệu thấp ngầu hơn nhiều!”
Thiệu Lâm cười cô: “Cô gần đây trong giờ làm việc toàn là cầm điện thoại chim chuột với bạn trai, cô đi khen người khác ngầu anh ta có biết không đấy?”
Khóe miệng Sơ Nịnh kéo lên, xoay lưng, trả lời qua loa: “Tôi đi pha trà sữa, cô có muốn uống không?”
“Muốn!” Thiệu Lâm nói: “Cho nhiều đường giùm tôi.”
Sơ Nịnh rời khỏi trường quay, cầm hai cái ly đi tới phòng nghỉ.
Lúc rót nước, sau lưng vang lên tiếng trò chuyện.
“Tần Hi tới rồi, đây là lần đầu tiên tui gặp được người thật đó, so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều. Trước đây khi anh ấy bị chụp với Kiều Nhiễm ngoài sân bây tui đã thấy ảnh đẹp bá cháy rồi, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn thế nữa!”
“Tới rồi á? Tới rồi á? Ở đâu cơ?”
“Vừa nãy nói chuyện với chị Hồng, giờ chắc là vào phòng trang điểm rồi, hình như là rất lạnh lùng, có hơi khó tiếp cận.”
“Dù sao cũng là sếp lớn, khí chất đương nhiên khác với người bình thường.”
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
