
Ở Lì Trong Tim Em
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình tổng tài full Ở Lì Trong Tim Em thể loại:Ngôn Tình, Sủng Thiếu gia của tập đoàn Viễn Thương, gia thế hiển hách, là kì tài trong giới kinh doanh, vừa mới trở về nước đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Không lâu sau, có người tiết lộ, Tần thiếu có biệt thự thì không ở, lại giả nghèo với một cô gái, ở lì trong nhà người ta không chịu đi. Lúc Sơ Nịnh nghe được tin đồn này từ trong miệng cô bạn thân của mình, bình tĩnh mở miệng: Ồ, anh ta hiện tại đang ở nhà mình.
Chương 50
Sau khi trở về nhà, Sơ Nịnh đem đồng phục hai người thu hồi lại, hỏi anh: “Khi nào anh bảo bảo thư ký Giang chuẩn bị cái này vậy?”
Tần Hi đi đến cầm hai ly nước, một cốc pha mật ong với chanh được đưa cho cô: “Vài ngày trước.”
Sơ Nịnh đặt bộ đồng phục học sinh trong tay xuống, nhận lấy: “Thật ra thì em cũng có một bộ. Năm trước Nhị trung tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, mời em tham gia. Khi gửi thư mời họ cũng gửi một bộ đồng phục học sinh tới.”
Tần Hi vừa uống một hớp nước liền uống một hơi cạn sạch: “Năm trước? Sau đó em đi?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Không có.”
Cô nhấm nháp ly nước chanh mật ong trên tay, nói: “Lúc đó anh đang ở nước ngoài, em nghĩ sẽ không gặp được anh, gặp bạn học cũ ở đó, họ hỏi em về anh. Thì em biết phải trả lời như thế nào. Khá xấu hổ đó nên em sẽ không đi nữa.”
Tần Hi đặt cốc nước lên bàn, mỉm cười:” Anh thực sự cũng không biết trả lời như thế nào, thật xấu hổ. Ngoại trừ Hàn Huân và người thân cận ra, những người khác đều cho rằng chúng ta vẫn đang ở bên nhau.”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn lên, “Anh đi?”
“Anh còn tưởng đến đấy có thể gặp được em.”
Sơ Nịnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống cạn ly nước trên tay.
Mật ong hôm nay dường như được thêm vào một chút, cô không cảm nhận được vị ngọt nào, mà chỉ có vị chua của chanh lan tỏa trong miệng.
Uống cạn nửa ly, cô đặt xuống: “Không còn sớm nữa, em……”
Tần Hi đột nhiên ôm lấy người cô vào lòng, cằm áp lên vai cô, khóe mắt nhuốm một màu đỏ hồng, bên tai cô nhẹ nhàng hẹ thấp xuống, lẩm bẩm nói: “Cũng may, thượng đế lại trả lại em cho anh.”
————
Thiệu Lâm tinh ý phát hiện Sơ Nịnh mấy ngày nay rất có khí lực.
Cậu còn nhớ Sơ Nịnh khi mới chuyển sang chuyên mục《 Ghế Khách 》, cô ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, nhưng tính tình lại nhẹ nhàng như nước, chưa từng thấy cô ấy vui vẻ gì.
Rõ ràng là bây giờ đã khác, thỉnh thoảng vẫn nhếch mép nhìn vào màn hình máy tính, không biết đang vui vẻ cái gì.
Thiệu Lâm đi tới phòng trà pha một ly trà sữa, lúc quay lại nhìn thấy nụ cười của Sơ Nịnh, nhếch môi hỏi: “Sơ Nịnh, cô không phải đang yêu đấy chứ.”
Sơ Nịnh hoàn hồn sắp xếp lại bàn văn kiện: “Rõ ràng như vậy?”
Thiệu Lâm cười tủm tỉm, khoa trương nói: “Mùi chua tình yêu của cô truyền đến toàn bộ văn phòng của chúng ta rồi.”
Sơ Nịnh: “……..”
Thiệu Lâm đưa trà sữa qua: “Có muốn uống không?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Quá nhiều. Ngọt quá.”
Thiệu Lâm thở dài, thu lại cái chén, uống một ngụm: “Đúng vậy, trong lòng người ta đều ngọt. Thật sự không thích hợp với những thứ quá ngọt ngào nữa.”
Sơ Nịnh:” … “
Hai người đang nói chuyện, thì chị Hồng đi tới, nói với Sơ Nịnh: “Về phần phỏng vấn của Tần Hi, tôi xem qua và sắp xếp sau, hoặc hỏi anh ấy tuần sau có rảnh không. Gần đây, kẹo chanh đang rất hot, chúng ta càng nhanh càng tốt, nếu vận tốt cũng có thể mang đến một làn sóng xếp hạng cao.”
Sơ Nịnh đáp ứng.
Sau khi Sơ Hồng rời đi, cô gửi tin nhắn WeChat cho Tần Hi: 【Anh có rảnh đi phỏng vấn vào tuần sau không? 】
Phải mất một lúc bên kia mới đáp: 【Vậy thì chiều thứ ba đi. 】
Chu Ninh trả lời “OK” rồi chạy đi nói với chị Hồng về vấn đề này.
Lúc cô chuẩn bị rời phòng làm việc, chị Hồng gọi cô lại: “Sơ Nịnh.”
Sơ Nịnh quay đầu lại, Sơ Hồng ngẩng đầu nói: “Năm nay MC tiệc giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn cần người thay thế, em có hứng thú không?”
“Em?” Sơ Nịnh chỉ vào chính mình có chút bất ngờ.
Chị Hồng cho biết: “Ban tổ chức nhờ tôi giới thiệu. Tề Thịnh và Thiệu Lâm trước đây đều là phóng viên, không có kinh nghiệm dẫn chương trình văn học nghệ thuật. Lúc trước em ở nhóm chương trình 《 Truyền thuyết xa xưa 》, trước đây em cũng đã từng dẫn chương trình rồi. Bây giờ là cơ hội hiếm có. Dù là người thay thế, nhưng ít nhất cũng phải tiến thêm một bước nữa mới có thể đứng trên sân khấu của trương trình phát sóng đêm giao thừa.”
Cô đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội này, nhưng Sơ Nịnh vẫn không hiểu lắm: “Tại sao chị Hồng lại chọn em?”
Chị Hồng nói: “Tạp chí 《 Khách mời 》một tuần phát sóng một lần, tôi đã đọc tất cả các bình luận từ khi chương trình phát sóng. Lượng khán giả của em rất tốt, người hâm mộ trên Weibo cũng ngày càng đông đúng không? Em có hình tượng và khí chất tốt, cộng thêm tạp chí《 Người đẹp thời trang 》. Sự nổi tiếng của các tạp chí đã làm tăng mức độ nổi tiếng của em, không có gì ngạc nhiên khi chọn em.”
Vừa nói, cô vừa bắt chéo ngón tay lên bàn, dừng lại hai giây và nói thêm, “Lần trước đã nhờ em đến chắn rượu cho Di Lăng. Tôi thực sự nợ em. Bữa tiệc đêm giao thừa này, Hãy coi đó là sự đền bù của tôi cho em.”
Khi Sơ Nịnh đi ra khỏi văn phòng, Thiệu Lâm tình cờ đứng ở cửa cầm tập tài liệu, hiển nhiên đã nghe thấy bên trong nói chuyện gì, nhướng mày nhìn cô: “Chúc mừng cô!”
Sơ Nịnh trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, không lâu sau, Thiệu Lâm chạy trở về sau khi đã gửi tài liệu: “Người chủ trì tiệc giao thừa, Sơ Nịnh, cô thật sự quá may mắn!”
Nói xong, lại thở dài một hơi, “Nhưng chỉ là thay thế, chẳng lẽ trong lòng cô có thể đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng không có cơ hội chơi đùa sao?”
Sơ Nịnh chống đỡ hai má, bất giác thở dài: “Nghe anh nói như vậy khá là buồn đó.”
Thiệu Lâm vội vàng an ủi: “Từng bước một, năm nay có người thay thế, có thể sang năm sẽ có cơ hội, cô cũng coi như là người mới, thuận lợi suôn sẻ như vậy cũng không tệ.”
Vào cuối buổi tối, Sơ Nịnh nhận được WeChat của Tần Hi: 【 Anh tới đón em? 】
Nghĩ đến việc Tần Hi sớm đến phỏng vấn, để không bị đồng nghiệp nhìn thấy, Sơ Nịnh nhanh chóng từ chối: “Không cần, em có xe.”
Dường như biết cô sẽ trả lời như vậy, Tần Hi vội vàng trả lời: 【 Vậy thì em tới đón, anh đang ở WHOLE LIFE đợi em. 】
Sơ Nịnh: “……”
Đọc tieu thuyet ngon tinh dù thế giới có biến thiên thế nào thì đọc truyện ngôn tình vẫn là kho tàng tri thức cung cấp cho chúng ta kiến thức và vốn từ đa dạng. Đọc truyện ngôn tình càng nhiều, khả năng hành văn của bạn cũng sẽ trôi chảy. Nhờ lượng từ vựng phong phú trong sách mà vốn từ cũng được bổ sung đáng kể. Đây là kỳ vọng mà ha ha truyện mong muốn đen đến cho bạn.
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, Sơ Nịnh cũng đã quen, cô lái xe đến WHOLE LIFE sau khi tan sở để gặp Tần Hi.
Tần Hi lên xe nói: “Đi siêu thị, trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn nữa.”
Trên đường đi, Sơ Nịnh nhìn con đường phía trước: “Em nói cho anh một chuyện.”
“Hả?” Tần Hi thản nhiên nhìn sang.
Sơ Nịnh liếm môi dưới: “Tiệc giao thừa của Trường Hoàn TV, họ cần người dẫn chương trình, em đã nhận rồi.”
Tần Hi nhướng mày: “Thật sao? Vốn dĩ anh không có hứng thú với mấy chương trình giao thừa năm nay, anh định đi cùng em. Nếu như vậy, đến lúc đó anh sẽ ở bên cạnh hỗ trợ em.”
Sơ Nịnh nuốt nước miếng: “Chỉ là người thay thế.”
trong xe yên lặng trong hai giây.
Tần Hi an ủi cô: “Không sao, em mới đi làm mấy năm, làm người thay thế cũng rất tuyệt.”
Sơ Nịnh khóe môi cong lên: “Anh không cần an ủi, em không cảm thấy thất vọng, ngược lại là vui vẻ.”
“Em làm người dẫn chương trình mấy năm trước, công việc luôn không có gì nổi bật. Có vẻ như từ khi tái hợp với anh mọi chuyện càng suôn sẻ. Đầu tiên, ảnh bìa tạp chí trở nên nổi tiếng, sau đó em chuyển từ 《 Truyền Thuyết xa xưa 》 đến nhóm chương trình 《 ghế khách 》, tuy là người dẫn chương trình nhỏ, nhưng cũng tăng người xem lên rất nhiều, sau đó mời khách mời lớn là anh được phỏng vấn, lúc này mới có cơ hội trở thành người thay thế cho bữa tiệc giao thừa. Thực tế chỉ diễn ra trong vài tháng cảm giác như một giấc mơ.”
Tần Hi lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhìn nghiêng nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhuốm màu ôn nhu: “Không tốt sao? anh là ngôi sao may mắn của em, sau khi anh trở về, em càng ngày càng tốt.”
——
Sau khi ăn tối, hai người đều không có việc gì, Sơ Nịnh dựa vào sô pha, cầm điều khiển từ xa: “Chúng ta xem phim đi?”
Ngày mai là thứ bảy nên mai không phải dậy sớm, vì vậy cô không phải lo lắng về việc đi ngủ tối nay.
Tần Hi rửa sạch nho đem qua, ngồi xuống bên cạnh đút một quả nho vào miệng cô: “Lại xem phim kinh dị?”
Nho được cho vào miệng, Sơ Nịnh hai má phồng lên.
Cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, Sơ Nịnh đem hạt nho nhổ ra, cười nói: “Em đâu nói xem phim kinh dị a, xem cái gì cũng được.”
Cô đưa điều khiển từ xa cho anh, “Bằng không, đều nghe anh, anh chọn đi.”
Tần Hi cầm lấy, chọn ngẫu nhiên một cái dựa trên bảng xếp hạng, rồi bấm mở.
Anh khẽ vươn tay ra, Sơ Nịnh tựa vào đầu vào cánh tay anh, anh cầm một quả nho đưa lên trước miệng cô: “Há miệng.”
Sơ Nịnh ngoan ngoãn dùng miệng bắt lấy, tầm mắt rơi vào trên màn hình.
Để tạo ra bầu không khí, đèn chùm trên cao đã được tắt đi, ánh sáng trong nhà nhấp nháy mờ dần theo những cảnh thay đổi trên màn hình TV.
Ăn xong quả nho trong miệng, thấy Tần Hi không đút cho cô nữa, cô kéo tay anh ra: “Anh cho em ăn nữa đi.”
Tần Hi nhìn sang: “Ăn ngon không?”
Sơ Nịnh gật đầu: “Ngon, ngọt hơn lần trước em mua.”
Tần Hi ôm lấy mặt cô nghiêng người: “Anh cũng thử xem.”
Anh bắt lấy môi cô, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô rồi mạnh mẽ đưa vào, truyền từng tấc ngọt ngào vào bên trong.
Ban đầu thì nhẹ nhàng, nhưng sau đó nụ hôn dần trở nên mạnh mẽ và thô bạo, ập đến như một cơn mưa tầm tã.
Sơ Nịnh kêu một tiếng, cảm giác được trong lồng ngực nhịp tim tăng lên, mang theo vài tia cuồng bạo cùng điên cuồng.
Một lúc lâu sau, anh mới cưỡng chế thả cô đi.
Môi Sơ Nịnh bị anh làm cho sưng đỏ lên, dưới ánh đèn mờ nhạt trở nên đỏ bừng.
Phim bắt đầu lâu rồi, cả hai không xem được gì cả.
Tần Hi sờ trán cô, hơi thở hỗn loạn thô ráp phả ra khiến người ta ý loạn tình mê.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai là thứ bảy em có thu xếp gì không?”
Sơ Nịnh lắc đầu.
Tần Hi: “Vậy chúng ta cùng nhau đi một nơi.”
“Đi đâu?” Sơ Nịnh ngoan ngoãn vòng tay ôm anh.
Tần Hi nhìn chằm chằm cô rất đắc ý, hôn lên trán cô: “Ngày mai sẽ biết.”
——
Tần Hi chỉ nói hôm sau cô sẽ đi ra ngoài cùng anh, nhưng không nói thời gian, Sơ Nịnh vốn tưởng rằng cô có thể ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà đang mơ mơ màng màng cảm giác có người lay động, cô bất mãn, liền không để ý mà ngủ tiếp.
Không lâu sau, mũi của cô bị véo cô không thở được một lúc.
Cô mở miệng trong tiềm thức, và kết quả là, miệng cô cũng bị chặn lại.
Sơ Nịnh tức giận bật dậy, nhất thời khó chịu, cau mày mở mắt ra, liền nhìn thấy Tần Hi ngồi ở mép giường, dùng khuỷu tay dựa vào trên giường, cách cô rất gần.
Sơ Nịnh đẩy anh ra, nhìn xung quanh, cô đang ở ngay trong phòng ngủ của mình.
Cô quấn chăn bông, bất mãn hỏi: “Sao anh vào phòng ngủ của em mà không nói lời nào?”
“Anh không được vào?” Tần Hi cười nhạo một tiếng: “Tối hôm qua em nói muốn xem phim cùng em, không biết là ai, xem xong thì ngủ quên mất. Anh bế em về phỏng ngủ, em thế nào mà nói anh không thể vào? Sớm biết em không cho anh vào đây. Đáng lẽ tối qua anh nên ném em vào phòng của anh, như vậy anh sẽ không còn đau khổ nữa.”
Sơ Nịnh: “…..”
“Bây giờ là mấy giờ rồi anh?” Sơ Nịnh ngáp một cái, dụi dụi mắt.
Tần Hi nói: “Đã gần năm giờ.”
Sơ Nịnh mở mắt ra: “Anh nói cái gì?”
Không đợi Tần Hi nói, cô đột nhiên tức giận, “Sao anh gọi em dậy sớm như vậy? Hôm nay em không đi làm!”
“Không phải tối qua anh nói đưa em đến một nơi à.”
“Tỉnh dậy đi.”
“Bây giờ đi ngay.”
Sơ Nịnh bất mãn, choàng tay qua người anh, cọ cọ làm nũng.
Tần Hi bất lực ấn vài lần giữa hai hàng lông mày: “Không phải muốn đến hẻm Vụ Hoa cùng nhau ngắm bình minh trên vòng đu quay à? Bảy năm trước em đã nói, đợi bảy năm giờ giúp em thực hiện.”
Thân hình Sơ Nịnh hơi ngưng trệ, buồn ngủ đột nhiên biến mất: “Muốn đi hẻm Vụ Hoa?”
“Vậy sao anh không nói sớm!” Cô từ trên giường bật dậy đẩy anh ra của, “Em đi rửa mặt một chút, rất nhanh, mười phút!”
Cánh cửa đóng sập lại.
Tần Hi: “…”
Nói là mất mười phút, nhưng thực ra Sơ Nịnh phải mất gần nửa tiếng mới từ cầu thang đi xuống.
Nhìn thấy Tần Hi mặc áo khoác da màu đen trên sô pha, cô liếc nhìn quần áo đang mặc trên người, thu chân về phòng ngủ: “Em còn chưa xong, chờ một chút!”
Tần Hi vừa đứng lên, nhất thời nhìn trên lầu không có bóng người, ngây ngô bật cười bật cười.
Cũng may, lần này không mất nhiều thời gian, cô nhanh chóng thay một chiếc áo gió màu đen giống nhau, quần áo bằng da, dài ngang gối, cắt ngang eo, mái tóc dài màu mật ong hơi xoăn rải rác, làn da của cô rất trắng, trang điểm rất tinh tế.
Cô đi tới gần Tần Hi, nhìn chính mình, sau đó nhìn anh, hỏi: “Có phải giống trang phục của cặp đôi không?”
Thì ra là bỏ qua chuyện này, Tần Hi cười cô: “Đi mua một bộ đồ đôi đi.”
Sơ Nịnh: “Cửa hàng quần áo còn chưa mở, hiện giờ như vậy không phải rất tốt à.”
Tần Hi đi tới kéo cô: “Sớm biết em tích như vậy. Tối hôm qua đã nói cho em biết rồi.”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Như vậy không được.”
“Tại sao?”
“Nói trước, chắc tối hôm qua em bị chứng mất ngủ không ngủ được.”
“……..”
——
Hẻm Vụ Hoa là một địa điểm thương mại giải trí ở vùng ngoại ô phía đông Trường Hoàn.
Chỗ đó buổi sáng mười giờ đến tối muộn đều tương đối phồn hoa náo nhiệt, lượng khách du lịch liên tục, những ánh đèn lộng lẫy thậm chí còn làm Trường Hoàn nổi tiếng hơn.
Sơ Nịnh và Tần Hi mới đến sáu giờ, không có người, trông vô cùng yên tĩnh.
Danh lam thắng cảnh vẫn chưa được mở, nhưng Tần Hi lại thần thông quảng, đã trực tiếp đưa Sơ Nịnh lên đu quay cao chọc trời.
Chậm rãi đi lên, Sơ Nịnh nhìn thấy chân trời lửa đỏ giữa những ngọn núi trập trùng phía đông, đám mây đỏ rực một vùng trời, trong lòng muốn tụ lại một lớp sợi quang duyên dáng.
Ánh sáng chiếu xuống, trung tâm giao thông phức tạp của thành phố vừa mới thức dậy, đã có xe cộ qua lại.
Bánh xe chọc trời từ từ quay, tầm nhìn trước mắt cô trở nên rộng hơn.
Sơ Nịnh nhìn xung quanh hỏi: “Gần đến đỉnh rồi sao? Nghe người ta nói khi trời hạ xuống, mặc đồ đôi đi đu quay, trên đỉnh chụp ảnh hôn nhau thì sẽ bên nhau mãi mãi.”
Tần Hi nhớ tới bảy năm trước cô cũng từng nói một câu tương tự, cười hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
Sơ Nịnh nghẹn ngào, hai giây sau cô dời tầm mắt ra chỗ khác và chậm rãi nói: “Em nghe lời anh nói.”
“Thì ra chính là anh nói.” Tần Hi cong môi, “Thảo nào, mấy năm nay anh không tìm thấy tin đồn liên quan nào.”
Sơ Nịnh xấu hổ, quay lưng ngược lại phía anh.
Tần Hi kéo người cô lại, nhắc nhở cô: “Gần lên tới đỉnh rồi.”
Sơ Nịnh liếc nhìn ánh mặt trời thiêu đốt phía đông xuyên qua đường chân trời, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Anh tới đây.” Tần Hi một tay cầm lấy điện thoại di động của cô, tay kia ôm lấy sau đầu cô, nụ hôn buông xuống, thuận thế ấn chụp.
Sơ Nịnh nóng lòng muốn xem qua ảnh, khoảnh khắc nhìn bức ảnh, mặt trời mọc sau lưng hai người, ánh ban mai chiếu vào, cặp dây chuyền đeo trên cổ của họ cũng phản chiếu trong ánh sáng.
Nhìn bức ảnh, cô ôm nó trên tay và mỉm cười mãn nguyện.
Lúc này cô mới nhìn đến Tần Hi đến đỏ cả tai: “Anh có biết tại sao em lại muốn chụp ảnh ở đây không?”
Tần Hi chỉnh lại tóc trên lưng cô: “Tại sao?”
Sơ Nịnh giơ tấm ảnh lên, chỉ vào tấm ảnh: “Bởi vì mặt trời ở bên cạnh em!”
Tần Hi là mặt trời của riêng cô.
“Không.” Tần Hi sửa lại cho cô, lặp lại lời vừa nói, “Là mặt trời cùng em tồn tại.”
Sau khi lên đỉnh đu quay, Sơ Nịnh nhìn tấm ảnh chụp chung, thỏa mãn dựa vào vòng tay của Tần Hi: “Bây giờ, điều ước của em đã thành hiện thực rồi.”
Tần Hi khoác vai cô: “Không phải lúc trước em nói từ khi chúng ta tái hợp, em tiến triển rất tốt, công việc của em từng bước thăng tiến, càng ngày càng tốt.”
Anh quấn một sợi tơ màu xanh quanh đầu ngón tay, cằm cọ vào tóc cô, nhẹ giọng nói: “Vậy sau này em phải giữ anh một chút, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Sơ Nịnh cười thành tiếng: “Anh còn quan tâm đến hạnh phúc, chẳng lẽ còn tưởng rằng anh chính là Phật Tổ?”
Tần Hi nhướng mày, đột nhiên duỗi tay, ôm người vào lòng.
Tim Sơ Nịnh ngưng trệ mấy nhịp, cô đẩy anh: “Anh làm sao vậy, lát nữa sẽ xuống, nếu có người nhìn thấy thì sao?”
Tần Hi mặc kệ sự phản kháng của cô, lười biếng nhìn, nụ cười khẽ nhếch lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai cô: “Anh là người tầm thường. Có ham muốn cũng có dục vọng, như vậy tự nhiên không thể thành Phật.”
Dái tai của Sơ Nịnh rất nhạy cảm, cô rùng mình khi bị anh trêu chọc, né tránh chấp nhận: “Thật sao?”
“Tại sao lại không?”
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc bị gãy ra khỏi tai cô, kéo nó ra phía sau tai cô, đặc biệt mê hoặc nói: “Anh muốn em bên cạnh anh cả đời này, làm ơn, anh không thể sống thiếu em, Nịnh Nịnh em không biết sao?”
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
