Tiểu Du Ca Yêu Tôi

Tiểu Du Ca Yêu Tôi

Mô Tả:

Tiểu Du Ca Yêu Tôi

Chương 77: Ngoại Truyện 2: Lục Tiềm - Hà Bành (Hết)

“Lục Tiềm! Dậy thôi!” Trời sáng, người đại diện gõ cửa hô ở bên ngoài. 

Lông mi Lục Tiềm rung rung, từ trong giấc mơ chìm nổi tỉnh dậy, nghiêng đầu liền nhìn thấy Hà Bành ở bên cạnh lại không lên tiếng nữa, quên luôn người đại diện ở ngoài cửa. 

Hai người bây giờ dựa vào rất gần, Hà Bành nằm sấp ở bên giường của cậu, sợi tóc tán loạn rơi xuống trán, đôi mắt ngái ngủ hơi híp thành một đường, đôi tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đặt ở trên cổ tay của Lục Tiềm. 

Lộ ra đường quai hàm và yết hầu, quả thật là hấp dẫn ánh mắt, như giết người không thấy máu. 

Lục Tiềm nhìn anh không nói gì. 

Người đại diện ở ngoài cửa lại gõ vài cái, vẫn không nhận được trả lời bèn đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa thì lập tức sửng sốt, cho đến khi lưng của người đàn ông đối diện anh ta quay đầu lại, anh ta mới kinh ngạc: “Hà… Hà tổng?” 

Người đại diện đương nhiên là biết CEO của giải trí Chí Hoa hiện đang nổi lên nhanh chóng này, chỉ là thế nào cũng không đoán được lần đầu tiên gặp mặt vậy mà lại là ở bên giường nghệ sĩ của mình. 

Hà Bành gật đầu với anh ta, lại quay đầu nhìn Lục Tiềm, tự nhiên đưa tay sờ trán của cậu một cái: “Chắc hạ sốt rồi, một lát nữa dậy uống thuốc lần nữa, anh đi trước đây.” 

“Đắng.” Lục Tiềm nhíu mày, nắm lấy cổ tay của anh không buông. 

“Lát nữa anh sẽ bảo trợ lý đưa kẹo qua đây cho em.” 

Lục Tiềm gật đầu, bộ dáng ngốc nghếch vừa mới tỉnh dậy, phản ứng cũng chậm một nhịp, lập tức buông tay của Hà Bành ra. 

Trời đổ mưa liên tục nửa tháng cũng đã ngừng rồi, ánh nắng nhảy nhót phá vỡ tầng mây, phủ lên sườn mặt của Lục Tiềm. Cậu chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, đè ấn đường khó chịu mà rít lên một tiếng. 

“Ôi, cậu với Hà tổng quen biết à?” 

Người đại diện xé túi thuốc ra, đem bột thuốc đổ vào trong chén, vừa cầm đôi đũa tre của đồ ăn nhanh bỏ vào trong chén khuấy, vừa nghiêng đầu hỏi. 

“Ừ, quen.” Lục Tiềm ngồi ở bên giường, nhìn thuốc bột cuồn cuộn trong cái chén mà ngẩn người, xúc giác trên cổ tay bắt đầu nóng lên, bùng lên d*c vọng không nói rõ. 

“Sao từ trước đến giờ anh không nghe cậu nhắc qua cậu quen một người giàu có như vậy nhỉ.” Khuấy xong, anh ta đưa chén thuốc qua: “Mau uống.” 

“Ừ.” 

Ánh mắt của Lục Tiềm rơi trên nước thuốc màu nâu sẫm, bĩu môi, cũng không từ chối mà ngoan ngoãn nhận lấy rồi ngẩng đầu một hơi uống hết. 

Dù sao Hà Bành cũng không ở đây. (làm nũng cũng ko ai quan tâm hahaha) 

“Cậu cùng anh ấy có quan hệ gì vậy?” 

Lục Tiềm đem chén thuốc đặt lên bàn, chạy vào phòng vệ sinh súc miệng mấy lần rồi mới lau miệng đi ra: “Bạn bè.” 

“Thật không?!” Người đại diện kinh ngạc. 

Lục Tiềm trợn mắt: “Thật sự là bạn bè thì em còn phải ở lại cái công ty nhỏ này sao?” 

Công ty mà Lục Tiềm đang ở không phải là một công ty giải trí lợi hại, cho nên dựa vào lúc cậu đang nổi tiếng thì tài liệu đen ngụy tạo cũng bay khắp mạng. 

Lần này Hà Bành đến hòn đảo nhỏ này là để đàm phán công việc liên quan đến hạng mục khai phá khu du lịch, vốn trời sáng sẽ phải xuất phát đi họp, song tối hôm qua chỉ ngủ gật được mấy tiếng ở bên chỗ của Lục Tiềm nên lúc này đầu đau đến lợi hại. 

Anh vừa ấn huyệt thái dương, vừa nghe trợ lý báo cáo sắp xếp hành trình của hôm nay. 

“Được, tôi biết rồi.” Hà Bành gật đầu, dừng một lúc, lại nói: “Cô tìm người đi mua ít kẹo đến đây, rồi đưa đến tổ kịch của Lục Tiềm.” 

“Hả?” Trợ lý sửng sốt, lập tức phản ứng lại rồi bận bịu đến nỗi không kịp trả lời, lấy điện thoại ra tìm người sắp xếp chuyện này. 

Cũng không hỏi anh làm thế nào quen được minh tinh kia, càng không dám hỏi vì sao phải mua kẹo cho một người đàn ông. 

Hà Bành ngồi ở ghế sau, trợ lý thông qua kính chiếu hậu của xe lặng lẽ đánh giá anh đang nhắm mắt dưỡng thần, khó có lúc lộ ra trạng thái không hề tốt. 

Những năm gần đây Hà Bành sống quá kiềm chế. 

Trợ lý theo anh đã ba năm, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh. 

Cô đi theo Hà Bành, cũng qua lại với rất nhiều đàn ông được nhiều người coi là tinh anh, thường thường sinh hoạt cá nhân đều rất phong phú, chỉ có Hà Bành là một ngoại lệ. 

Anh dùng sự lạnh lùng và kiềm chế làm người đứng ngoài quan sát, ung dung thản nhiên mà ngăn cách với những ý đồ xấu ở bên ngoài. Người trước có thể khéo đưa đẩy lõi đời, người sau lại giống như thánh nhân mang nặng đi trước. 

Theo lý mà nói, bình thường sinh ra trong gia đình tương đối nghèo khổ, hoặc lúc còn nhỏ từng chịu đựng khó khăn thì mới có thể sau khi thành công vẫn không dám phóng túng bản thân như vậy. 

Nhưng cô biết Hà Bành không hề như thế. 

Mặc dù hiện nay Hà Bành đạt được tất cả đều là tự tay anh từng bước gây dựng được, nhưng gia đình của Hà Bành cũng là hạng nhất trong hạng nhất, đó là điều không thể nghi ngờ. 

Cho nên đáy lòng cô vẫn luôn vô cùng kính phục ông chủ này, thậm chí từng có tâm tư mờ ám. 

Không biết thế nào, dáng người của ông chủ dường như thật sự là một tiên nhân không ăn thịt, cũng đã sớm bỏ cuộc rồi. 

Đột nhiên, điện thoại di động của Hà Bành rung lên. 

Hà Bành có hai chiếc điện thoại di động, một chiếc dành cho công việc, còn một chiếc dành cho cuộc sống, đây là sau khi anh làm ăn càng ngày càng lớn mới tách ra, điện thoại di động dành cho công việc thì thường xuyên để ở chỗ trợ lý. 

Mà với Lục Tiềm xa cách nhiều năm như vậy, anh lại cũng không sử dụng số điện thoại cuộc sống để thêm số Lục Tiềm, số của Lục Tiềm vẫn luôn được để ở trong điện thoại di động công việc, vẫn luôn không có động tĩnh. 

Lúc trợ lý nhìn dòng chữ hiện ra trên màn hình ngay lập tức hoàn toàn ngẩn người. 

Đó là một kiểu xưng hô vô cùng cưng chiều – Bạn nhỏ. 

Có lẽ là trực giác của con gái làm cho cô nhanh chóng phản ứng được đó cũng không phải thật sự là một bạn nhỏ như trên ý nghĩa, mà là “bạn nhỏ” trong lòng của Hà Bành, chỉ là một bạn nhỏ đối với anh thôi. 

“Hà tổng, tin nhắn của anh.” 

Hà Bành ngồi ở ghế sau mệt mỏi mở mắt ra, khi ánh mắt chạm vào màn hình thì lại sáng lên. 

Lục Tiềm gửi đến một tin nhắn thoại. 

Đầu ngón tay của anh có chút tê dại, nặng nề mà dùng móng tay gõ xuống một cái mới chậm chạp vẽ mở khóa màn hình, anh cầm điện thoại di động chuyển đến bên tai. 

Giọng nói của thiếu niên hơi lộ ra âm thanh tức giận vì ốm truyền đến: “Kẹo của em đâu?” 

“Anh bảo người đi mua rồi, em ăn chút hoa quả rồi uống thuốc trước đi nhé.” Hà Bành vuốt mũi trả lời. 

Một bên khác có lẽ là đang quay phim nên cũng không lập tức trả lời, nhưng Hà Bành cũng không đưa điện thoại cho trợ lý mà là cầm trong lòng bàn tay, đầu ngón tay trượt ở trên màn hình, không biết đang nhìn cái gì. 

Cho đến khi xe chạy đến địa điểm, Hà Bành xuống xe, đầu bên kia mới gửi đến một tin nhắn thoại nữa. 

“Vậy buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?” 

Hà Bành nhếch mép cười: “Anh không biết lúc nào mới kết thúc, nếu trễ thì em cứ ăn trước đi.” 

Lần này trả lời rất nhanh, một câu gọn gàng lưu loát: “Em đợi anh.” 

Trợ lý đứng ở phía sau, nhìn thấy tình cảm giấu kín quá lâu ở trong đôi mắt trong suốt vốn lạnh lùng của anh đang dần hồi phục. 

—– 

Người trẻ tuổi bệnh đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, gần tối hôm qua Lục Tiềm còn mê man, hôm nay quay phim xong ra một thân mồ hôi đã khỏi hoàn toàn, khỏe như vâm luôn. 

Quay xong, Lục Tiềm tắm rồi nằm ở trên ghế dựa trước sân khấu, vắt chân phơi nắng. 

Cuối cùng mặt trời cũng ló ra rồi. 

“Một mình cậu à?” Chàng trai nước ngoài quay phim cùng cậu cầm theo một cốc nước ép hoa quả đi đến: “Hôm nay trạng thái của cậu tốt hơn rất nhiều.” 

Lục Tiềm híp mắt, rất tự nhiên nhận lấy cốc nước ép hoa quả trong tay đối phương uống hai ngụm, thỏa mãn thở dài: “Đợi người đấy.” 

“Còn có người bắt cậu phải đợi à?” 

Lục Tiềm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thực ra sớm đã nhận ra khuynh hướng của đối phương cùng một loại với cậu, cũng biết cậu ta đang ra vẻ nịnh bợ với mình, vì thế chớp chớp mắt, thản nhiên nói: “Người yêu.” 

Mặt trăng xuất hiện rồi. 

Lục Tiềm dần trở nên cáu kỉnh so với đợi chờ ban đầu, đã tám giờ rồi, Hà Bành còn chưa về, một tin nhắn cũng không có. 

Hà Bành quả thật là người nhẫn tâm nhất trên thế giới này. 

Không thích thì thẳng thắn buông tay, hoàn toàn không đếm xỉa đến yêu thích và lưu luyến tràn đầy trong mắt của thiếu niên, đi cũng rất tiêu sái không chút lưu luyến. 

Bên ngoài thì đối tốt với cậu như thế, ở bên giường qua đêm cùng cậu, cho cậu uống thuốc, còn mua kẹo cho cậu. 

Lục Tiềm đối với anh có oán giận đấy, nhưng sau một tối hôm qua hoàn toàn thay đổi thành yêu thương mới mẻ rồi. 

Lại là một buổi tối triệt để khoét một lỗ ở trong lòng cậu. 

Nhưng làm sao bây giờ, cậu lại thích một người khốn nạn không biết xấu hổ như vậy đấy. 

Lục Tiềm đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn bấm dãy số kia, trong những chuỗi âm thanh bận bịu, tủi thân giống như thủy triều sắp nhấn chìm cậu rồi. 

Vì sao không thích em? 

Vì sao không ăn cơm cùng em? 

 

Truyện ngôn tình sắc   giúp có khả năng điều khiển thành thạo lời nói, và khả năng lựa chọn từ ngữ chính xác để diễn đạt một ý niệm xác định, trước một khán giả cụ thể (sẽ nói thêm về điều này ở phần dưới), là điều rất cần thiết trong việc xây dựng lời nói, bài viết mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng. Đây là kỳ vọng mà haha truyen mong muốn đen đến cho bạn.


 

Nếu đã không thích vì sao lại muốn đối tốt với em như vậy? 

“Alô?” Một giọng nữ vang lên bên tai. 

Lục Tiềm có thể cảm thấy trái tim của mình nhanh chóng bị tróc ra từng mảng, lại bị dầu nóng hổi bỏng đến nổi lên vô số bọt máu tươi, giọng nói đó ở bên tai cậu không ngừng nhảy lên, kích động đến thần kinh của cậu, đau đớn khó nhịn. 

“Alô?” Đối phương lại lặp lại một tiếng. 

“Ừ.” Lục Tiềm như mới tỉnh mộng, hàm răng bỗng chốc cắn một cái trên đầu lưỡi, mùi máu tanh lan ra khoang miệng: “Tôi gọi nhầm rồi, xin lỗi nhé.” 

Sau đó cậu còn chưa tắt máy, đối phương lại vội vàng gọi cậu: “Anh Lục phải không? Tôi là trợ lý của Hà tổng, anh đừng hiểu lầm.” 

Lục Tiềm không kịp phản ứng lượng tin tức trong lời nói này, chỉ cảm thấy trái tim lại quay trở về chỗ cũ. 

“À, vậy hả.” Cậu cúi đầu, các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch: “Anh ấy còn đang bận sao?” 

“Hà tổng đang ở bệnh viện, hay là anh đến đây một chuyến nhé?” 

—– 

Lúc Hà Bành mới mở mắt ra thực ra cũng không hề khó chịu, cũng không hoảng hốt sau khi đột nhiên ngất. Anh vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là khó có được cảm giác cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon như thế này. 

Ánh trăng mỏng manh chiếu lên trên người của Lục Tiềm, gương mặt của thiếu niên vốn dĩ rất ưa nhìn làm cho người khác không thể rời mắt, lung linh dưới ánh trăng mờ nhạt, lông mi rũ xuống, trải ra một đường bóng mờ. 

“Em…” Lời ra khỏi miệng, Hà Bành mới phát hiện giọng nói thật sự rất khàn, giống như là đã mấy ngày không uống nước. 

Lục Tiềm bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi xuyên thấu của thiếu niên không kịp phòng bị cứ thế nhìn vào trong mắt anh. 

“Anh tỉnh rồi!?” 

Hà Bành gật đầu, ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Lục Tiềm nhanh chóng từ trên ghế đứng lên, cầm lấy một cái gối tựa ở sau lưng anh, lại nâng giường bệnh lên, cuối cùng cầm cốc ở trên bàn cho anh uống nước. 

“Anh bị làm sao vậy?” 

Lục Tiềm trừng mắt nhìn anh một cái: “Bác sĩ nói anh mệt mỏi quá độ, đã lâu không nghỉ ngơi tốt.” 

“Không sao.” Hà Bành không quan tâm, đeo lên chiếc kính có khung kim loại ở trên góc bàn: “Anh sớm quen rồi, cũng không biết lần này sao lại như vậy.” 

“Quen?”Lục Tiềm nhíu mày, giữa lông mày nhuộm lên tia tức giận: “Hà Bành, anh quăng em đi thật xa, có bản lĩnh thì đừng nằm ở đây để em phải chăm sóc cho anh!” 

Lục Tiềm hiếm khi trực tiếp gọi thẳng tên anh, trước kia lúc nào cũng gọi là “anh trai”, lúc cố ý quấy rối mới cố tình gọi tên của anh. 

Hà Bành giương mắt nhìn cậu một lát, cuối cùng không biết làm sao mà cười lên, lại thuận tay uống một ngụm nước. 

Người mới bước vào tuổi 30 cứ như thế mà dựa vào thành giường, nói: “Đúng rồi, bây giờ muốn em đến chăm sóc anh rồi, lúc đó còn là một cậu nhóc nhỏ như vậy, thế mà bây giờ cũng lớn rồi.” 

Nói xong, Hà Bành còn đưa tay ở trong không khí mô phỏng chiều cao. 

Chiều cao đó… Có lẽ là chiều cao lúc Lục Tiềm học cấp hai, cái lúc còn chưa bắt đầu cao thêm. 

Cậu cười một tiếng: “Em sớm đã trưởng thành rồi, anh không biết sao?” 

Đôi mắt của Lục Tiềm đen sâu, kìm nén tình cảm khó mà nói ra, đột nhiên nghiêng người đến trước mắt của Hà Bành: “Lúc em tỏ tình với anh thì em đã trưởng thành rồi.” 

Hà Bành ngừng một lát: “Thật sự trưởng thành thì không nên nói những điều này.” 

Vốn lời nói này có lẽ cần phải nghiêm túc hơn một chút, nhưng Hà Bành mới tỉnh lại không lâu, hơi thở cũng không có bao nhiêu sức lực. 

Thế mà vẫn nhẹ nhàng đốt cháy Lục Tiềm. 

Hà Bành đối với cậu mà nói, giống như một dòng nước chảy xiết không biết nông sâu, còn Lục Tiềm lại là con nghé con mới sinh không sợ hổ, cuối cùng vẫn là ở trong dòng nước chảy xiết va một cái đến nỗi đầu rơi máu chảy. 

“Con mẹ nó, anh chính là coi em chưa trưởng thành! Cho rằng em vẫn là cậu nhóc cả ngày đi theo sau lưng anh đòi kẹo ăn! Anh không thích em thì lúc đó không nên tốt với em như vậy! Anh không phải là người trưởng thành sao, chẳng lẽ anh cũng không biết nắm bắt tính toán sao!?” Lục Tiềm mặt đỏ tía tai, khuôn mặt ủ rũ hàng năm cuối cùng có biến hóa rồi. 

Đến cuối cùng, cậu đột nhiên ngồi xuống, nắm lấy tay của Hà Bành, vùi đầu vào lòng bàn tay của anh. 

“Nhưng em, thích anh mà…” 

Trước khi trưởng thành thích anh, sau khi khi trưởng thành càng xác định rõ chính là thích anh. 

Ở trong lòng bàn tay của Hà Bành rơi xuống vài giọt nước mắt nóng hổi, xuôi theo đường chỉ tay tiến vào trái tim anh. 

“Em đấy.” Anh thở dài, cho dù tính cách của Lục Tiềm có như thế nào, anh đều như vậy, giống như đập vào một cây bông mà không có bất kỳ phản ứng gì. 

Lúc Tiềm lúc nhỏ la lối khóc lóc lăn lộn rồi vô cớ gây rối, Hà Bành dùng một chiêu này đối phó với cậu. 

Sau khi lớn lên đối xử chân thành với thiếu niên, mà lòng chân thành không thể thấy ánh sáng, anh cũng đồng dạng dùng một chiêu đối phó như vậy. 

Lúc này, một lần này coi như thất bại rồi. 

Lục Tiềm nặng nề lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe lạnh lùng nhìn Hà Bành, cuối cùng bình tĩnh đứng dậy đi luôn. 

Hà Bành không biết cậu còn quay lại hay không, chỉ cảm thấy dường như đầu càng thêm đau. 

Kim chuyền dinh dưỡng nhỏ giọt theo ống, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào cơ thể của anh, trên mu bàn tay cũng lạnh lẽo. 

Thật sự là Hà Bành có chút mệt rồi, ở tuổi 30, có thể có thành tựu được như này thì khó mà tưởng tượng được những khó khăn anh đã phải trả giá ở phía sau đó. 

Không phải là anh không thích Lục Tiềm, thậm chí lúc học cấp ba đã biết mình không thích con gái, lúc đó Lục Tiềm còn đang học tiểu học. (bên Trung Quốc tiểu học là từ lớp 1 đến lớp 6, nên lúc này Lục Tiềm đang học lớp 5 hoặc 6 và Hà Bành học lớp 10 hoặc 11) 

Khi đó trong nhà Lục Tiềm thường xuyên không có ai, cậu bèn chạy qua chơi với Hà Bành, buổi tối tất nhiên sẽ cùng ngủ trên một cái giường. 

Có một lần đang trong mơ tỉnh dậy, Hà Bành bừng tỉnh nhận ra cả người cậu đều cuộn tròn ở trong ngực mình, đôi môi ấm áp dán ở bên gáy của anh, tóc đâm vào anh có chút ngứa. 

Sau đó anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh trực tiếp dọa đến anh giật mình một cái. 

Trong mơ, Lục Tiềm ngồi ở giữa eo anh, nhấp nhô lên xuống. 

Hà Bành lại ngủ say, trong mơ hồ có y tá đi vào rút kim của anh ra, một lúc sau, một lồ ng ngực lạnh lẽo kề đến từ phía sau lưng. 

Một đôi tay ôm chặt lấy eo anh. 

Lục Tiềm chui vào giường bệnh của anh. 

Trong bóng tối Hà Bành mở mắt ra, ngỡ ngàng dừng lại một chút, sau đó phía sau gáy truyền đến hô hấp quen thuộc nhất. 

“Hà Bành, anh ngủ chưa?” Lục Tiềm nhẹ giọng hỏi. 

Hà Bành không nói chuyện, lại một lần nữa nhắm mắt lại. 

Người ở sau lưng khẽ “hừ” một tiếng, tủi thân trong lòng lộ rõ không nghi ngờ gì, cậu lại siết chặt cánh tay của Hà Bành: “Anh còn muốn lừa em, em biết nhất định là anh tỉnh rồi. Anh nói xem, tại sao mật khẩu điện thoại của anh lại là sinh nhật của em?” 

Hà Bành ngẩn ra. 

May mà người ở sau lưng không định để anh nói ra câu trả lời, tự lải nhải: “Anh chính là thích em, đừng có không thừa nhận nữa. Nhiều năm như vậy anh đến cả một người bạn gái cũng không có.” 

Nói xong, cậu động một cái, nhấc người lên, một nụ hôn ấm nóng ở ngay sau gáy của Hà Bành. 

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team.) 

Cuối cùng Hà Bành lộ ra sơ hở, cả người cứng ngắc, ở bên dưới chăn run một cái. 

Lục Tiềm phát ra tiếng cười đắc ý, lấy mũi cọ lưng của anh: “Anh thích em không?” 

“… Em có biết với tư cách là một ngôi sao, cùng một người đàn ông ở bên nhau sẽ có kết quả gì không, có biết dưới hoàn cảnh xấu như này ở cùng với anh sẽ có biết bao khó khăn không?” Trong bóng tối Hà Bành nói. 

Lục Tiềm cười đến vô cùng ngốc nghếch ngọt ngào, vươn đầu răng ra ngậm lấy một chút thịt ở trên lưng của Hà Bành, ở trên đó in xuống một dấu răng sắc bén: “Em biết mà, em chỉ biết em muốn ở cùng một chỗ với anh.” 

Hà Bành quả thực là không biết nên nói cậu thật sự không trưởng thành, hay là đã thực sự quá trưởng thành rồi. 

Trước đây Hà Bành không muốn kéo Lục Tiềm đến gần loại hoàn cảnh khó xử này, chỉ coi cậu có tính cách trẻ con, qua vài ngày thì sẽ không có hứng thú nữa, lại một lần nữa đi lên “con đường đúng đắn”, nhưng cậu nhóc này chính là không chịu thay đổi, nhiều năm như vậy vẫn chỉ thích anh. 

Lại thật giống với Hà Bành. 

Một chân của Lục Tiềm vòng qua eo của Hà Bành, trực tiếp lật người qua đối mặt với anh. 

“Những thứ anh suy nghĩ đều không phải là vấn đề.” Lục Tiềm nhìn anh nói: “Em thích đàn ông, cho dù người này không phải là anh, em đều đã định trước sẽ phải đối mặt với những điều này. Nhưng bởi vì là anh, trong tương lai em có lẽ có thể thả lỏng một chút.” 

Lông mày của Hà Bành giật giật. 

Lục Tiềm đem biểu tình của anh thu hết vào trong mắt, cười hỏi: “Hiện tại em muốn hôn anh, có được không?” 

Hà Bành không trả lời mà trực tiếp hôn lên đôi môi đang không ngừng lải nhải này, miệng không chịu bỏ qua cho người ta. 

Rốt cuộc vẫn là thanh niên, qua một lúc Lục Tiềm đã bị hôn đến thở không ra hơi, quên mất hai người bây giờ đang nằm ở trên giường bệnh đơn, cậu theo bản năng rụt về đằng sau thì thiếu chút nữa rơi xuống. 

Được Hà Bành giữ chân cậu kéo trở lại, tay vẫn đặt ở chỗ đấy không rời đi. 

“Bạn nhỏ, đừng co lại nào.” 

Cho nên lòng dũng cảm và sự chân thành thuần khiết sẽ được đền đáp. 

- Hết ngoại truyện về cp phụ-