Tiểu Du Ca Yêu Tôi

Tiểu Du Ca Yêu Tôi

Mô Tả:

Tiểu Du Ca Yêu Tôi

Chương 6: Gan To Bằng Trời

Ngoài cửa, ánh lửa không ngừng đem mọi thứ đều in đỏ rực một mảnh. Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát ầm ỹ, lẫn vào đó là âm thanh cao áp của vòi phun nước từ xe cứu hỏa. Trong phòng, không khí ngột ngạt bay trên trần, một khi hít vào thì cổ họng sẽ rất nhanh bị khô và ngứa, thêm vào đó còn rất đắng và cay. 

Năm đó, Hạ Nam Chi mới mười tuổi. Khi cô thức dậy khỏi sự nóng bức từ giấc mơ của mình, những gì cô nghe và thấy chính là cảnh tượng này. 

Bố mẹ cô đều mất mạng trong vụ hỏa hoạn đó. 

Hạ Nam Chi ngồi xổm cạnh tường, cửa phòng họp không đóng nên tiếng thảo luận từ bên trong cứ truyền đến tai cô. 

Phó cục: “Haiz, tôi không nghĩ rằng cô bé ngày xưa ấy giờ đã lớn như vậy rồi. Tôi nghe bố cậu nói rằng sau vụ hỏa hoạn cô ấy liền chuyển đến nhà cậu ở?” 

Kỷ Y Bắc: “Vâng, lúc ấy đã hai ba tuổi rồi.” 

Phó cục: “Tiểu cô nương cũng thật đáng thương. Nhỏ như vậy đã không còn bố mẹ rồi.” 

–Cốc cốc. 

Hạ Nam Chi dựa ở cánh cửa nhòm vào, nhìn không ra biểu cảm, nhẹ giọng nói: “Kỷ Y Bắc, anh có đi không?” 

Lúc này chả ra dáng “anh trai” quái gở, cũng không phải giả vờ ra dáng “Kỷ đội”. 

Kỷ Y Bắc nhìn mặt đồng hồ nói: “Em đợi một tí.” 

Hạ Nam Chi phớt lờ anh, hờ hững liếc mắt nhìn Phó cục một cái, buồn chán mà đá đá chân, quay lưng bỏ đi luôn. 

“Cô gái nhỏ tính khí vẫn còn rất lớn nhỉ?” 

Phó cục nhìn về hướng Hạ Nam Chi rời đi. Ông đã làm cảnh sát mười mấy năm rồi, cũng không nhớ đã cùng bao nhiêu kẻ địch so tài đấu trí. Vậy mà ông cũng không nhìn ra được chút oán hận nào trong mắt Hạ Nam Chi. 

Kỷ Y Bắc cười lạnh: “Đúng là rất lớn. Phó cục, tôi đưa em ấy về trước.” 

“Được, đi đi.” 

Khi anh đuổi theo Hạ Nam Chi thì thấy cô đã ra đến cổng của sở cảnh sát. Kỷ Y Bắc chạy vài bước, đứng bên cạnh cô. 

“Yo, đi cũng nhanh đấy chứ.” 

“Cũng không nhanh lắm, là do chân dài.” 

Kỷ Y Bắc nhìn lướt qua, đúng là chân dài thật. 

“Đi, anh đưa em về.” 

Hạ Nam Chi không lên tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, cùng Kỷ Y Bắc vòng xuống nhà để xe dưới tầng hầm, ung dung mà cất bước ngồi vào. 

“Tại sao anh lại nghe được Dư Hiểu Dao nói rằng em bị quấy rối?” 

“À.” Hạ Nam Chi không quan tâm, nhún vai nói: “Chỉ là một tên lưu manh không có đầu óc ở trước sở cảnh sát mà động tay động chân với em, sau đó bị em túm lôi vào đồn rồi.” 

Kỷ Y Bắc cười nhạo một tiếng, khóe miệng vì thấy thú vị mà câu lên. 

Khi chiếc xe chạy ra khỏi gara tầng hầm thì vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống. Mí mắt của Hạ Nam Chi run lên vì ánh nắng mờ nhạt nhưng vẫn mang theo độ nóng. Cô lấy tay kéo tấm che nắng xuống. 

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc cung Team.) 

“Kỷ Y Bắc?” Cô đột nhiên lên tiếng trong khi vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Kỷ Y Bắc liếc nhìn về phía cô: “Sao vậy?” 

“Tại sao lại muốn làm cảnh sát?” 

Truyện ngôn tình sắc   giúp có khả năng điều khiển thành thạo lời nói, và khả năng lựa chọn từ ngữ chính xác để diễn đạt một ý niệm xác định, trước một khán giả cụ thể (sẽ nói thêm về điều này ở phần dưới), là điều rất cần thiết trong việc xây dựng lời nói, bài viết mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng. Đây là kỳ vọng mà haha truyen mong muốn đen đến cho bạn.

“… Cảm thấy mặc cảnh phục cũng đẹp trai nên làm thôi.” Kỷ Y Bắc tùy ý mở miệng nói ra một lý do. 

Hạ Nam Chi từ ghế phụ hơi cuộn tròn người lại, hai má ở trên cổ áo cọ tới cọ lui, nhẹ nói: “Không thấy vậy.” 

Kỷ Y Bắc chỉ cần nghĩ đến việc phải đưa Hạ Nam Chi về rồi lại phải quay lại tăng ca để giải quyết tên hung thủ giết người mất trí kia thì liền mang cả một bụng tức. Cũng vì vậy mà anh càng thêm quý trọng thời gian nhàn nhã như thế này. 

Kỷ Y Bắc một tay cầm vô lăng, hiếm khi anh tử tế đến mức muốn dùng thân phận anh trai này mà dạy dỗ lại cho cô em gái khó bảo kia thật tốt. 

Nhưng đi được nửa đường, còn chưa kịp mở lời thì có một cuộc gọi đến. 

“Đội trưởng! Hoàng Nhã Hòa mất tích rồi!” Thư Khắc hét lên qua điện thoại. 

Điện thoại của Kỷ Y Bắc đang có chút trục trặc, làm những người khác có thể mơ hồ nghe thấy nội dung của cuộc gọi kể cả khi anh không bật loa ngoài. Chưa kể với giọng hét của Thư Khắc giờ phút này làm cho Hạ Nam Chi ngay lập tức có thể nghe thấy. 

Hoàng Nhã Hòa… Con gái của một quan chức cấp cao, có đôi mắt giống cô, là nguyên nhân của ba vụ án mạng. 

Lúc buổi sáng khi cô đang xem tin nóng thì nhìn thấy. 

“Địa chỉ?” Kỷ Y Bắc hỏi. 

Đầu dây bên kia Thư Khắc liền nói ra một địa chỉ. 

Kỷ Y Bắc cân nhắc một chút, nơi đó ngược đường cùng với nơi Hạ Nam Chi sống. Bây giờ cách chỗ đưa cô về nhà phỏng đoán cũng mất hai mươi mấy phút. 

Hạ Nam Chi lúc này vô cùng tri kỷ mà hỏi: “Anh đang suy nghĩ làm thế nào để có thể khiến em cuốn xéo đi sao?” 

Kỷ Y Bắ gật đầu, nghiêm trang nói: “Đúng là có ý định này.” 

“Em đi cùng với anh.” Hạ Nam Chi nhẹ giọng nói, sau đó lại bổ sung thêm: “Em hiện tại cũng được coi là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ đúng chứ?” 

Kỷ Y Bắc đắn đo một hồi, cuối cùng anh đánh tay lái, lao thẳng vào hướng dòng xe rẽ trái, dặn dò: “Vậy đến lúc đó đừng gây phiền phúc cho anh.” 

Lúc này đường vẫn tắc như thường lệ. Tuyết cũng rơi rồi. Mặc dù tuyết trên đường đã được dọn sạch nhưng vì rất nhiều xe cộ đi lại nên vẫn hình thành nên một lớp băng mỏng. Mọi người đều đang lái xe rất cẩn thận, chỉ có xe của Kỷ Y Bắc là phóng như bay. 

Suốt quãng đường, chiếc xe bấm còi liên tục, phanh xe không ngừng. Khi Hạ Nam Chi chuẩn bị nôn ra thì cuối cùng xe cũng đã đến nơi. 

Khu biệt thự cao cấp, trên bục trước cổng của tiểu khu có một người đàn ông hăng hái đứng chào hỏi, dù trên vành mũ đọng đến hai cm tuyết và cả khuôn mặt lẫn bàn tay đều đã đỏ ửng lên vì lạnh. 

Cảnh tuyến đã được dựng lên trong tiểu khu. Kỷ Y Bắc đỗ xe bên ngoài, liếc mắt nhìn người đàn ông đang chào hỏi, nói: “Có bệnh gì vậy?” 

Xe vừa dừng lại, Hạ Nam Chi liền xuống xe để hít thở không khí trong lành, cuối cùng cũng kìm chế được cơn buồn nôn. 

Thư Khắc vừa nhìn thấy xe của Kỷ Y Bắc liền chạy tới, vì trượt chân nên suýt thì lao vào vòng tay của Kỷ Y Bắc. May là Kỷ Y Bắc nhanh nhẹn nghiêng mình, anh đã làm thay đổi tình huống từ sự xấu hổ khi lao vào vòng tay của đội trưởng trở thành đâm vào chiếc xe lạnh lẽo của đội trưởng. 

Thư Khắc thở ra một hơi, trấn định: “Đội trưởng, Hoàng Nhã Hòa đã trở lại rồi. Mới vừa bị đặc vụ được phân tới của khu vực dẫn về. Nha đầu đóng phim này lại có thể đi giải khuây!” 

Kỷ Y Bắc: “… Đưa tôi đi xem dũng sĩ đó.” 

Lúc cùng Thư Khắc bước đến cổng biệt thự của Hoàng Nhã Hòa, Kỷ Y Bắc mới nhớ đến Hạ Nam Chi mới vừa ở bên cạnh anh, anh quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh cô. 

Cuối cùng phát hiện ra cô đang cầm trên tay chiếc hộp giữ nhiệt do Kỷ Y Bắc vứt trên xe, rót ra một nắp canh nóng hổi, đưa cho người đàn ông đứng gác ở cổng. 

 
 

Kỷ Y Bắc: “…” 

Trên tầng hai của căn biệt thự, Hoàng Nhã Hòa ngồi xếp bằng trên chiếc sô pha với vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, phía sau có bốn vệ sĩ trông rất nghiêm túc. Vệ sĩ đứng ở cửa đang gọi điện thoại cho bố mẹ cô ta báo họ đã an toàn. 

Kỷ Y Bắc phát hiện Hoàng Nhã Hòa đang mặc đồng phục học sinh cấp ba. Lúc trước anh chỉ nhìn qua tấm ảnh mà hung thủ phát trên mạng, thấy cô ta có trang điểm một chút, anh còn nghĩ cô ta đã ngoài hai mươi rồi. 

Kỷ Y Bắc bước tới, đi đến chiếc sô pha đơn bên cạnh Hoàng Nhã Hòa mà nằm xuống. 

Anh ngả đầu trên chiếc sô pha, nhìn nghiêng sang phía cô ta hỏi: “Có nhìn thấy kẻ nào khả nghi không?” 

Ai biết Hoàng Nhã Hòa này không giống với những đứa trẻ bình thường khác, một chút cũng không sợ người cảnh sát trước mặt này. Khi nhìn thấy Kỷ Y Bắc, cô ta còn nhanh chóng chỉnh trang tốt lại bản thân, còn lấy giấy ướt trên bàn để lau lại mặt. 

Cô ta thì thào: “Chú cảnh sát, chú phụ trách vụ án của cháu đúng không?” 

“Không phải vụ án của cô, là vụ án của ba nạn nhân.” Kỷ Y Bắc nheo mắt nhìn cô ta, cảm thấy rất không vui. 

Hoàng Nhã Hòa không biết rằng chính mình đã làm cho Kỷ đội có tính khí không được tốt này mất hứng. 

“Em đang rất sợ hãi. Anh trai, anh đưa Wechat cho em đi, như vậy thì em mới có thể an tâm một chút.” 

Kỷ Y Bắc mặt không chút biểu cảm, sau đó mơ hồ cong khóe môi lên, nhanh chóng từ một người cảnh sát nhân dân biến thành một tên xã hội đen đường phố. 

“À, cô không phải giỏi lắm sao?” 

Hoàng Nhã Hòa sửng sốt một lúc rồi nói tiếp: “Dù sao thì cũng có rất nhiều chú cảnh sát bảo vệ em. Em không nghĩ rằng những kẻ xấu đó có thể làm hại em được. Lúc nãy khi em lẻn ra ngoài, em cảm thấy mình như anh hùng trong phim Hollywood vậy!” 

Cô ta không những không nhận ra sai lầm mà còn có vẻ rất tự hào về điều đó. Còn không chút dấu vết đem hình tượng anh hùng trong lòng Kỷ Y Bắc bị bôi đen. 

Nụ cười bên khóe miệng Kỷ Y Bắc gần như đã biến mất, mỉa mai nói: “Đừng có trở thành anh hùng nữa. Cô vẫn nên lo lắng không biết mình có trở thành “liệt sĩ” hay không đi.” 

Ngay khi bên Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng làm cho cái miệng chạy như tàu hỏa này an phận lại, bắt đầu tra hỏi từ đầu đến cuối các tình tiết của ngày 8 tháng 7 thì bên kia, Hạ Nam Chi và những người đồng đội của anh đã tạo nên một tình bạn khó mà quên được. 

Hôm nay khi nhìn thấy Hạ Nam Chi, họ đã cảm thấy bầu không khí giữa cô và đội trưởng rất kỳ lạ. 

Mà Dư Hiểu Dao, lấy tư cách là nữ phó đội hiếm hoi của lực lượng cảnh sát, đã khai thông kiến thức cho các đồng nghiệp, với tinh thần bất diệt. Buổi chiều sau khi họp xong, cô liền chia sẻ tất cả những điều mà cô biết. 

Chỉ có điều, những câu chuyện bát quái qua lời kể của cô đều đã bị tam sao thất bản cả rồi. 

“Mặc dù Hạ Nam Chi gọi Kỷ đội là anh trai, nhưng tôi cũng không rõ là loại ‘anh em’ nào. Dù sao thì khi Kỷ đội nghe Hạ Nam Chi thừa nhận hai người là anh em kết nghĩa cũng có vẻ không được vui vẻ gì.” 

Mọi người à một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. 

Vì vậy mà mối quan hệ của hai người họ đã trở thành mối quan hệ mập mờ giữa anh trai và em gái. Hơn nữa, rất có thể là Kỷ đội đã chủ động nổi lên suy nghĩ ‘em gái Lâm’ bảo bối. 

Mà sau khi Dư Hiểu Dao chia sẻ thông tin một cách vui vẻ, cô liền mãn nguyện vỗ tay một tiếng thật to, kêu gọi mọi người nhanh chóng trở lại làm việc. 

Có chuyện bát quái tẩm bổ, mọi người một lần nữa tràn đầy năng lượng, ngay cả bị gọi làm tăng ca cũng không cảm thấy mệt nữa. 

Kỷ Y Bắc là đối tượng được rất nhiều người trong sở cảnh sát ngưỡng mộ, chưa đến ba mươi tuổi đã giữ chức đội trưởng, có cách giải quyết tội phạm của riêng mình mà hiệu suất lại còn rất cao, thường cùng cấp dưới cười đùa, lại không hề tỏ vẻ kiêu ngạo vì mình là đội trưởng. 

Vì vậy mà mọi người đều rất tò mò không biết người như thế nào sẽ có thể lọt vào mắt xanh của anh. 

Khi Hạ Nam Chi cầm theo hộp giữ nhiệt, hỏi một đám cảnh sát đang vừa đói vừa lạnh như họ rằng có muốn uống một chút canh ấm không, thì họ đột nhiên hiểu ra. 

Hòa nhã lịch sự! Dịu dàng! Xinh đẹp! 

Đổi thành ai thì cũng đều sẽ thích cô! 

Hạ Nam Chi rót canh vào cốc dùng một lần rồi chia cho mọi người xung quanh. Cuối cùng cô lại tự mình ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, uống ngụm canh cuối cùng. Sau đó lại đột nhiên nhớ ra Trần Khê đã yêu cầu cô mang canh này cho Kỷ Y Bắc. 

Dưới sự ‘hối lộ’ của cô, mọi người đã sớm không còn coi cô là người ngoài cuộc nữa, bắt đầu thảo luận về vụ án mà không hề có ý né tránh cô. 

Mặc dù Hạ Nam Chi không có hứng thú nghe những tình tiết đẫm máu đó nhưng dù ít hay nhiều thì cô vẫn nghe thấy. 

Ví dụ như, Tiểu Tôn ở bên cạnh nói với Dư Hiểu Dao rằng mảnh giấy màu vàng nâu được tìm thấy trong móng tay của nạn nhân số một có vẻ phù hợp với thành phần của bề mặt thùng cát tông. 

Hạ Nam Chi nhớ lại ảnh chụp của hồ sơ vụ án mà cô vô tình nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Kỷ Y Bắc lúc chiều. 

Trong ảnh, ngoài tấm lưng không có tác dụng cho việc nhận dạng thì còn có một bàn tay của hắn ta đang chống vào tường. 

Cũng không biết tại sao mà cô cảm thấy bàn tay này có chút quen mắt. Đó là một bàn tay đẹp hiếm thấy. Nhưng trong trí nhớ của cô, đôi tay kia có dán một miếng băng dán vết thương. 

Mà cảm giác đó rất mơ hồ. Thậm chí cô cũng không biết đó là mơ hay là thực. 

Hạ Nam Chi đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiểu Tôn: “Chẳng lẽ là băng dán vết thương?” 

“Sao cơ?” Tiểu Tôn chưa kịp phản ứng lại. 

“Mảnh giấy màu vàng nâu đó.” 

“À, chắc là không phải đâu. Các loại băng dán vết thương màu nâu vàng trên thị trường có thành phần khác với loại này.” 

Dư Hiểu Dao liếc nhìn Hạ Nam Chi, không ngờ tới cô lại hỏi một câu như vậy. 

“Cô đang nghi ngờ gì sao?” 

Hạ Nam Chi quấn một sợi tóc trong tay, xoay nhẹ ngón tay, chậm rãi lắc đầu: “Cũng không hẳn, tôi chỉ cảm thấy bàn tay của nghi phạm trong ảnh có chút quen mắt.” 

“Cô quen biết người có bàn tay tương tự sao?” Dư Hiểu Dao kích động hỏi. 

“Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ thấy có chút quen mắt. Tôi không nhớ được là ai. Trí nhớ của tôi không được tốt lắm.” 

Lông mi Dư Hiểu Dao khe rung lên, nghiêm chỉnh ngồi lại. 

“Ý của cô là có thể cô đã nhìn thấy hung thủ?” 

Ban đầu, khi Kỷ Y Bắc suy luận rằng hung thủ chọn nạn nhân dựa vào đôi mắt của họ, mọi người đều không tin, cảm thấy điều này quá điên rồ. Nhưng bây giờ, ba nạn nhân cộng với Hoàng Nhã Hòa đều có một đôi mắt rất giống nhau. Cùng với tin tức trên Weibo trước đó, mọi người không muốn cũng phải tin vào suy luận này. 

Dư Hiểu Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa đang nhếch lên của Hạ Nam Chi, một tầng da gà liền nổi lên. 

Nhưng ai biết Hạ Nam Chi lại nhẹ nhàng nhướng mày, chắp tay lại thở ra một hơi. 

Cô thờ ơ: “Cũng có thể.” 

Dư Hiểu Dao: “…” 

Không hổ là người được Kỷ đội coi trọng. 

Gan to bằng trời. 

Thật can đảm.