Biển Tình Miên Man
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện Ngôn Tình Sắc Biển Tình Miên Man Trong lòng anh ấy đã có người khác, người mà khiến anh có thể vui vẻ, thoải mái, người khiến anh dành trọn sự quan tâm, chú ý...Anh đối với cô, lạnh lùng vô cảm, giống như gió mùa đông vậy, có khi còn lạnh hơn.Cả cuộc đời này của Lăng Nhữ Y, cố gắng tìm kiếm một chút nắng ấm nơi trái tim u lạnh của người ấy, cô có thể tìm được không? Có chờ được không?
Chương 51: Ca mổ rất nhanh
Mấy hôm nay cô cứ mẫn cảm như vậy, rất hay khóc về đêm, anh rất đau lòng, anh cố gắng thay đổi mọi thứ xung quanh cô trở nên tốt nhất nhưng cô vẫn như vậy. Vừa rồi anh cũng đã biết, nó xuất phát từ chính cô, cô căng thẳng cho nên trở nên như thế.
Mang thai quả thật chẳng dễ dàng, anh xoa xoa chiếc bụng to, phải mang một cái bụng lớn như này, hẳn phải rất khó chịu. Mạc Đình Quân xoa xoa cái bụng, ánh mắt cưng chiều nhìn bụng to, như đang nhìn ngắm đứa trẻ bên trong, anh vừa nghiêm khắc lại vừa cưng chiều ra lệnh, giơ ra ngón trỏ chọt chọt vào bụng cô.
"Con đấy, đừng có làm mama của con khó chịu nhiều quá."
Nói rồi anh khẽ cười, ôm cô một lúc lâu nữa, khi cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, anh mới nhẹ đặt cô xuống giường.
Thời gian dần trôi, mới đó cách ngày dự sinh một tháng giờ đây chỉ còn hai tuần, Lăng Nhữ Y được mọi người bao bọc đến từng bước chân, mọi người bắt đầu đếm ngược chờ đến ngày cô sinh nở.
Nhưng chẳng ai dự đoán trước được điều gì, hôm nay, cô từ sớm đã cảm thấy cơ thể vô cùng mỏi mệt, cảm giác từng bước chân cũng có thể khiến cho cô đau đớn, nhưng cách dự sinh vẫn còn đến hai tuần. Cô chỉ nghĩ đây là cơn đau do gần ngày sinh, dạo gần đây cô cũng hay đau như vậy, cho đến khi Mạc Đình Quân đỡ cô xuống cầu thang.
Bước chân cô chậm chạm đi trên từng nấc thang bước xuống, bỗng nhiên Lăng Nhữ Y đứng khựng lại, coi nắm lấy tay anh, gương mặt cô trở nên cứng ngắt.
Mạc Đình Quân lo lắng nắm lấy tay cô, quan sát nét mắt khựng cứng của cô.
"Em sao vậy?"
Lăng Nhữ Y đưa mắt nhìn anh, hai tay cô níu chặt áo anh, đầu lông mày trở nên nhăn lại.
Một cơn tuông trào ở phía dưới chảy ra, men theo mép đùi chảy xuống, thậm chí chất lỏng kia còn tí tách nhĩu xuống nền gạch. Mạc Đình Quân nghe thấy tiếng nước, anh vội nhìn xuống phần sàn, đây chính là tình trạng vỡ nước ối.
Một người đàn ông ba mươi tuổi bỗng nhiên hoá thành đứa trẻ ngốc, anh đã đọc qua bao nhiêu là sách về phụ nữ mang thai, đã biết rõ tình trạng vỡ nước ối, nhưng ngay lúc này anh lại chẳng thể nhận thức được. Bởi lẽ ngày dự sinh vẫn còn cách đến hai tuần, anh hốt hoảng thốt lên.
"Mẹ vợ, mẹ vợ!"
Cơn đau khủng khiếp bắt đầu đổ tới, Lăng Nhữ Y khụy xuống, cơn đau làm cho cô không cất lên được tiếng nói nào, cả gương mặt trở nên trắng bệch.
Anh vội đỡ lấy cô "Em có làm sao không? Em bị làm sao rồi?"
Mẹ Lăng nghe thấy tiếng anh, bà chạy ra từ nhà bếp, tay còn đang cầm cái vá múc bóng loáng hỏi nhanh.
"Chuyện gì vậy? Có chuyện gì?"
Nhìn thấy Lăng Nhữ Y khụy trong tay Mạc Đình Quân, gương mặt con gái nhăn nhó đau đớn, phía dưới chảy ra nước ướt đẫm, bà liền kinh hô.
"Vỡ rồi, vỡ rồi!"
Mạc Đình Quân đỡ Nhữ Y, nghe mẹ Lăng nói thế, thêm vợ trong tay đang đau đớn vô cùng, anh bị doạ cho trắng mặt.
"Vỡ? Cái gì vỡ?" Anh hốt hoảng đỡ lấy cô, bị doạ đến mặt mày thì trắng bệch, mắt thì đỏ hoe sắp khóc đến nơi "Em bị làm sao vậy? Sao lại đau như vậy? Vỡ cái gì rồi? Mẹ vợ nói cô ấy bị vỡ cái gì rồi?"
Mẹ Lăng chạy lên cầu thang, cầm cái vá múc ký vào đầu anh, đánh anh một cái cho tỉnh, bà quát lên.
"Bế con bé lên, mau đến bệnh viện, con bé vỡ nước ối, sinh rồi, sắp sinh rồi, mau mau."
"Hả?" Mạc Đình Quân ngớ ra, bị bà ký một cái không những không tỉnh mà còn ngu ra, cô túm lấy áo anh, đau đến mếu khóc.
"Aaa... Đau..."
Mạc Đình Quân vội vàng bế lấy cô, nhưng hai tay anh cũng phát run, anh cố gắng túm chặt cô bế thật cẩn thận trên tay, vừa bế cô vừa trấn an.
"Em cố chịu một chút, chúng ta đến bệnh viện ngay thôi."
Lăng gia nhà ba người cấp tốc đến bệnh viện, trên đường đi Lăng lão gia gọi điện thoại thông báo cho Mạc gia. Mạc Đình Quân thì lái xe cấp tốc, Lăng phu nhân ôm Nhữ Y ở ghế sau, liên tục trấn an con gái, cô thì cứ mơ mơ hồ hồ mếu máo lên vì đau.
Lăng Nhữ Y từ nhỏ đã được bảo bọc, cô sợ nhất bị đau, cơn đau ngay lúc này với cô quá lớn, cô nức nở khóc, người toát ra mồ hôi ướt đẫm mái tóc ngắn.
"Cố lên con, một chút nữa thôi."
Mẹ Lăng nói liên tục, Mạc Đình Quân nghe tiếng cô khóc nấc, anh càng căng thẳng lái xe, cố gắng đạp chân ga chạy thật nhanh.
Lăng Nhữ Y nắm chặt tay mẹ, cảm giác đau đớn xé toạc da thịt cô, cảm giác giống như đứa trẻ ấy đang muốn xé toạc cơ thể cô để chui ra. Lăng Nhữ Y nấc khóc, mồ hôi lạnh ngày càng đổ ra như tắm, gương mặt cô trở nên trắng bệch, đôi môi không còn huyết sắc bắt đầu tím tái.
"Mẹ... Mẹ ơi... Đau quá... Huhu..."
Mẹ Lăng nhìn cô đau, bà cũng đứt từng đoạn ruột, đôi mắt già đỏ hoe giọng phát run.
"Con cố gắng thêm một chút, đến bệnh viện là không sao rồi."
Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu, cô không chịu được cơn đau này, phàm là người vô cùng sợ đau, cơn đau xé da cắt thịt này quá sức chịu đựng, Lăng Nhữ Y la hét dữ dội, cô nức nở như đứa trẻ khóc lớn. Tay cô nắm chặt lấy tay mẹ, tay kia nắm lấy gấu váy siết chặt, Mạc Đình Quân ở ghế lái, anh nghe tiếng cô khóc đến run rẩy, bàn tay anh lạnh ngắt, trái tim thổn thức nắm chặt bánh lái.
Đột nhiên âm thanh nức nở của Nhữ Y vụt tắt, cô vừa nức nở rất lớn lại vụt tắt rất nhanh, trở nên hoàn toàn yên lặng, ngay sau đó là âm thanh kinh hoàng của mẹ Lăng.
"Nhữ Y? Nhữ Y à? Con sao vậy?"
Mạc Đình Quân trừng to mắt nhìn lên chiếc gương nhỏ phản chiếu ghế phía sau, Lăng Nhữ Y ngất liệm đi trong tay mẹ Lăng, gương mặt cô trắng bệch, cả người đầy mồ hôi ướt đẫm, đôi môi tím tái đôi mắt nhắm nghiền. Anh vội vàng đạp chân ga, nhanh chóng phóng đến bệnh viện.
Đến được bệnh viện, bế cô đặt lên giường bệnh, các bác sĩ nhanh chóng đẩy cô vào phòng cấp cứu.
Rất nhanh một bác sĩ đi ra với tờ giấy trên tay, ông còn chưa kịp nói gì Mạc Đình Quân đã cầm lấy đơn kia ký vào. Mặt anh tái đi, chiếc bút đặt trên giấy kéo ra chữ ký nguệch ngoạc.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ba người nhà, ông khẽ trấn an.
"Sản phủ đã mất ý thức cho nên chúng tôi sẽ thực hiện sinh mổ, mọi người đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Ông trở vào phòng cấp cứu, họ tiến hành quá trình mổ lấy ra đứa bé.
Ca mổ rất nhanh trôi qua, chỉ ba mươi phút nhưng đối với những người có mặt trước phòng cấp cứu vô cùng lâu. Khi bác sĩ trở ra, Mạc gia đã có đủ mặt, ai nấy cũng mang một vẻ mặt trắng bệch nhìn bác sĩ.
Ông xém chút bị đám người mặt trắng như thây ma doạ cho ngất, ông đi đến trước người nhà, ôn tồn đáp.
"Sản phụ đã không sao rồi, mọi người có thể..."
Ông đang nói thì giường bệnh đẩy ra, ông bà nội và cha mẹ Lăng cùng cha mẹ Mạc chạy ồ đến giường bệnh của Nhữ Y, chỉ còn Mạc Đình Quân đứng yên một chỗ với ông bác sĩ.
Ông bị ngắt lời vì nhóm người ùa qua giường bệnh, nhìn thấy còn Mạc Đình Quân, ông nói tiếp "À thì... Cả mẹ và bé đều an toàn rồi."
Mạc Đình Quân bấp bênh bước chân, lời bác sĩ nói xua đi căng thẳng trong anh, vai anh nhẹ hững, mắt nhìn về giường bệnh mà mọi người đang quây quần, anh không nhìn được cô, bóng lưng mọi người đã che lấp. Không phải anh không mong muốn mà nhào đến như cha mẹ, mà là anh không đi nổi nữa. Chân anh như đinh đóng cột đứng một chỗ, sợ rằng anh sắp lăn đùng ra xĩu mất thôi.
Anh nhìn đến chiếc giường nhỏ được đẩy ra, ông bà và cha mẹ di tản từ giường của Nhữ Y sang đứa bé. Mạc Đình Quân buông ra hai lồng bàn tay nắm chặt, mấy đầu ngón tay run lẩy bẩy, bàn chân cũng run đến đứng không vững nữa.
Khi cha mẹ Lăng cũng di chuyển qua chiếc giường nhỏ của đứa bé, giường của Nhữ Y không còn người bao vây, anh đã có thể nhìn được gương mặt trắng bệch nhắm nghiền của cô, anh sợ đến mức chỉ có thể đứng yên tại chổ. Cơ thể anh run bần bật nhìn gương mặt cô trắng bệch, nuốt xuống mấy ngụm sợ hãi, nâng lên bước chân run rẩy gần như anh vừa khụy vừa lết đến chỗ của cô, anh lúc nãy và lúc này hệt như một đứa ngốc đần.
Nhìn gương mặt cô tái đi, anh mếu máo bật khóc, đôi mắt đỏ hoe mấy hàng nước mắt chảy xuống, bàn tay anh xoa xoa lên gò má trắng bệch.
Nhớ đến cô từng bảo cô rất sợ đau, cô sợ đau đến vậy, vừa rồi chắc hẳn đã rất đau... Đến mức cô ngất liệm trên đường đến bệnh viện, có trời mới biết lúc đó anh tưởng chừng như mình sắp chết vậy.
Ôi... Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nữa, doạ chết anh rồi.
Ngón tay xoa xoa gò má đẹp, gương mặt cô không có một giọt máu nào cả, anh thổn thức hít vào tiếng nức nở.
"Em chịu khổ rồi..." Giọng anh run rẩy mếu máo "Thôi không sinh con nữa..."
Mạc Đình Quân chợt nghĩ, có một đứa con đã đủ rồi, anh phải đi triệt sản thôi. Anh thật không dám để cô đau như lúc vừa rồi, doạ chết anh rồi, thật sự doạ chết anh rồi.
Khi Lăng Nhữ Y tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh đầy mùi thuốc khử trùng mà cô rất ghét, đôi mi nặng trĩu nặng chậm chạp chớp khẽ.
Mạc Đình Quân ngồi bên giường, nhìn thấy cô đã tỉnh, anh mừng rỡ đứng dậy, tay nhẹ chạm lên gò má cô dò hỏi.
"Em cảm thấy thế nào rồi? Có đau chỗ nào nữa không?" Gương mặt anh đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe sưng húp, có vẻ như anh đã có một trận khóc khủng khiếp. Mạc Đình Quân hôn lên trán Nhữ Y, với gương mặt đỏ bừng anh nói vội.
"Anh gọi bác sĩ."
Nói rồi anh rất nhanh xoay đầu đi, Lăng Nhữ Y chỉ vừa tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt hoảng sợ cực điểm của Mạc Đình Quân, cô còn không kịp phản ứng thì anh đã chạy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ vào kiểm tra qua một lượt rồi ông nói.
"Cô ấy không có vấn đề gì nữa, lát nữa thuốc giảm đau hết thì vết khâu sẽ rất đau, cho nên hạn chế vận động mạnh nhé."
Lăng Nhữ Y nghe bác sĩ nói, cô mếu mếu lên, hai mắt nhanh chóng đỏ. Nghe đến đau liền không tài nào chịu được, Mạc Đình Quân nhìn gương mặt cô biến hoá, anh cũng mềm nhũng theo vội cảm ơn bác sĩ rồi ngồi bên giường nắm lấy tay cô.
"Sẽ không sao đâu, anh ở đây với em mà" Anh trấn an, hai tay ôm ấp bàn tay nhỏ nhắn trong lòng, anh còn hôn lên tay cô, đem bạc môi ấn trên mu bàn tay mềm mại.
Lăng Nhữ Y hít hít cái mũi, cô thở ra hơi thật dịu hỏi.
"Con đâu rồi?" Lúc tỉnh lại cô nhìn quanh phòng cũng chỉ có mình cô, ngay lúc này trái tim cô cực kỳ mẫn cảm, cô mếu lớn, u uất nhìn anh "Anh mang con giấu đi đâu rồi? Em không thấy."
Sao đột nhiên cô lại nghĩ tới chuyện anh mang con cho ai rồi, đột nhiên mếu máo muốn khóc.
Mạc Đình Quân hôn tay cô, nắm chặt tay cô âu yếm đáp lời ngay "Con ở phòng trẻ, đợi khi em khoẻ một chút rồi chúng ta qua đó nhìn con."
Nhắc đến con, anh liền tươi cười, gương mặt tuấn soái tươi tắn thao thao bất tuyệt.
"Em đẻ thuê rồi, thằng bé y hệt anh thôi, chẳng có nét nào của em đâu" Anh nói, có vẻ vô cùng tự hào, hôn hít mù bàn tay nhỏ, anh gợi ra nụ cười lịch lãm tựa đầu vào bàn tay cô, mắt anh nhìn cô với tất cả sự dịu dàng, trong mắt anh chỉ có nhu tình "Em vất vả rồi, bảo bối của anh chịu khổ rồi."
Lăng Nhữ Y nhìn gương mặt anh tựa vào bàn tay mình, bỗng nhiên cô không còn cảm thấy đau đớn, đổi lại cảm thấy rất hạnh phúc, còn có một chút tự hào ở trong lòng.
Trái tim rạo rực trong ngực đập liên hồi, cơn đau ở vết khâu dưới bụng chẳng còn nữa, chỉ còn lại cảm giác xuyến xao phập phồng trong trái tim thôi.
Mạc Đình Quân hướng người dậy, hôn lên vần trán, hôn lên chớp mũi, lại hạ xuống hôn nhẹ lên cánh môi cô. Anh nhìn cô, trong mắt hiển thị yêu thương, bàn tay anh xoa xoa mái đầu, tựa đầu mũi cao lên chớp mũi nhỏ nhắn, anh chỉ có cô trong tầm mắt.
Lăng Nhữ Y chúm chím nâng lên nụ cười, vừa lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, cô xoay đầu nhìn về cửa, Mạc Đình Quân cũng phản xạ ngước nhìn.
Ông bà nội nhìn thấy Nhữ Y đã tỉnh, hai ông bà chạy đến đá Mạc Đình Quân sang một bên, cả hai quây quần bên Nhữ Y. Cháu trai bị đá sang một bên, hai người già rất thích thú ngồi bên cạnh giường bệnh, cả hai ông bà hào hứng phấn khởi, người già phấn khích như đứa trẻ.
"Nhữ Y cháu biết không, thằng bé nó y xì thằng Quân, ôi đáng yêu lắm."
"Sinh sớm hai tuần nên tay chân có chút xíu hà, thằng nhỏ còn phải nằm lồng kín cho đủ ngày nên vẫn chưa được bồng nữa."
"Cháu đó, mau mau khoẻ lại rồi về nhà, nội tẩm bổ cho cháu."
"Ông chỉ đợi cháu với chắt của ông về nhà thôi đó."
Ông bà nội ríu rít bên giường Nhữ Y, Mạc Đình Quân đứng một bên nhìn không khỏi buồn cười, cánh cửa lại lần nữa bị đẩy ra.
Cha mẹ Lăng đi vào, họ cùng vội vàng tụm lại bên giường bệnh, một lúc nữa cha mẹ Mạc đi vào cùng chụm vào giường bệnh ngắm nhìn con dâu.
Bổng nhiên Mạc Đình Quân cảm thấy có phần tủi thân a, chẳng ai thèm nhìn anh dù chỉ một cái liếc mắt.
Ây da, Mạc Đình Quân thành con ghẻ rồi.
...
Ba tháng sau...
Mạc Đình Quân làm con ghẻ cũng được ba tháng rồi, vì để tiện chăm sóc, sau khi xuất viện Lăng Nhữ Y và con trai nhỏ được đưa về Mạc gia, Mạc gia chuẩn bị chỗ cho cha mẹ Lăng đến ở.
Mạc gia giờ đây sum vầy, hai gia đình vô cùng vui vẻ, Lăng Nhữ Y trở thành bảo vật trong gia đình, ai cũng cưng chiều cô đến tận trên trời. Bất kể là cái gì dành cho cô cũng đều là thứ tốt nhất, cô giờ đây mới thật sự giống với cái gọi là phu nhân Mạc tổng, con dâu hào môn Mạc gia danh vọng.
Cô vẫn còn trong kì sữa, bị bồi bổ đến vẫn còn rất tròn người, dạo gần đây Nhữ Y rất tích cực đều đặn tập thể dục để có thể giảm đi cái bụng mỡ. Công việc cô của rất rảnh rỗi, hầu như đứa trẻ không đến tay cô, cô chỉ việc ăn uống cho có sữa, sau đó là hút sữa thôi.
Còn việc chăm con trai chưa bao giờ đến tay Nhữ Y, ông bà và cha mẹ Lăng, cha mẹ Mạc đều dành hết phần việc chăm Mạc Gia Bảo. Lăng Nhữ Y chỉ việc ăn nằm và hút sữa, vậy nên gần đây rảnh rỗi cô bắt đầu tập thể dục, cô phải lấy lại vóc dáng xinh đẹp ngày xưa của mình.
Mạc Đình Quân trở lại với công việc quản lý Mạc thị, anh sáng đi làm chiều về nhà, hầu hết thời gian đều dành cho cô, có những hôm bất đắc dĩ đi xã giao với đối tác anh mới rời khỏi cô. Còn lại, chỉ cần tan làm, anh về nhà sẽ bám dính lấy cô và cậu con nhỏ, tối đến nhất định phải ôm cô mới có thể ngủ ngon được.
Người ta nói phụ nữ sau sinh cần một khoảng thời gian mới có thể sinh hoạt gia đình, Lăng Nhữ Y sinh mổ, trôi qua ba tháng anh vẫn chưa dám động vào người cô. Bắt đầu trôi qua tháng thứ tư, con sói trong người anh dần dần rình mò Lăng Nhữ Y về đêm.
Tuy nhiên, cô sẽ không cho anh động vào mình.
Giống như đêm nay, sau cơm tối lên phòng ngủ, yên vị trong chăn rồi thì người nào đó ôm cô ngủ rất bình thường, đột nhiên bàn tay to nghịch ngợm lại mò vào trong áo cô, bắt lấy hai đồi thịt sữa mềm mại sờ nắn.
Mạc Đình Quân hôn hít lên gáy tóc, lên bã vai Nhữ Y, hơi thở mang theo dục niệm dâm tà nóng hổi. Ngay lập tức Lăng Nhữ Y phản ứng, cô xoay người lại, hai tay chắn trước ngực anh, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn ngủ màu vàng hoàng kim nghiêm lại, đôi mắt xẹt qua tia nghiêm cấm.
"Anh đừng có mà làm bậy" Cô hắn lên giọng nghiêm túc, Mạc Đình Quân như người chết đói, anh chau mày, cả cơ thể nóng hổi, gương mặt đầy tà niệm dụ dỗ.
"Cho anh a, em cũng khoẻ rồi mà."
Có trời mới biết, ngay sau khi cô xuất viện thì anh đã mang theo dục niệm muốn chiếm đóng u hoa kia rồi, nhưng cô vẫn thật sự chưa tốt, anh chỉ có thể chờ đợi qua bốn tháng, còn cả trước đó cả năm anh không được đụng vào cô. Anh lúc này là người đói khát cực điểm, thịt mỡ thì ở trước mặt nhưng lại không thể ăn.
"Không" Lăng Nhữ Y đẩy anh ra, cô nắm lấy chăn trùm lại, tách xa khỏi anh giấu mình vào chăn, cũng giấu đi gương mặt thẹn đỏ của mình.
"Nhữ Y à..." Mạc Đình Quân bị bỉ rơi, gương mặt đáng thương, giọng nói yếu đuối mềm nhũng.
Lăng Nhữ Y vẫn chỉ lạnh lùng nằm trong chăn.
"Bảo bối định bỏ rơi anh như thế mãi à? Anh sẽ chết đấy" Âm thanh anh vừa đáng thương vừa tội nghiệp, Mạc Đình Quân sẽ chết vì thèm khát mất thôi, thịt mỡ đã ở ngay trước mặt kia mà, anh lại không thể động, cô thật là biết cách tra tấn anh quá.
"Không thích..." Cô nằm trong chăn, rỉ ra hai tiếng nhỏ nhỏ, Mạc Đình Quân nghe âm thanh yểu xìu của cô, anh liền mềm nhũng xuống, cũng không dám cưỡng cầu.
Cô đã không thích như vậy, anh làm sao có thể ép, cô chịu ở bên cạnh anh như lúc này đã là mai mắn của anh rồi, anh sao có thể đòi hỏi thêm. Xem ra thành ý của anh vẫn chưa đủ, vẫn còn phải cố gắng thêm nữa.
Anh thở ra hơi thật nóng, dìm xuống ý nghĩa dâm tà trong đầu, xua đi khoái cảm trong tiềm thức.
"Anh xin lỗi, đừng giận anh" Mạc Đình Quân nằm xuống giường một cách ngay ngắn, chui vào trong chăn đem cô ôm vào lòng, đem cô ôm ấp trong tay, hôn lên mái tóc mềm mại ngọt ngào cam thảo.
"Ngủ thôi" Âm thanh anh khe khẽ, anh gói cô vào lòng ngực, nhịp đập trong ngực anh vẫn bồi hồi xuyến xao vô cùng.
Cô nằm trong lòng anh, mi tâm nặng hạ xuống, đôi mi rũ xuống, cánh môi hồng mím chặt lại.
Bàn tay nhỏ ở phía dưới chạm trên chiếc bụng mỡ to của mình, không phải cô không thích anh động chạm, mà là.... Cô lúc này không được đẹp a.
Cô không thích thân hình này, cô càng không muốn nảy sinh quan hệ trong thân hình béo mỡ này, anh đường đường là tuấn soái mỹ nam, đại nam thần một cái nhìn năm đó đã cắm trúng tim cô, anh giờ đây càng tuấn lãm phong trần, gương mặt tuấn tú ấy có thể ví như Phan An, còn thân hình kia nữa, cực kỳ phong độ toát ra quỷ mị quyến rũ phái mạnh thế kia. Cô làm sao có thể béo ú như vậy cùng anh trần trụi, hai người hiện tại là hai trường phái đối nghịch aaa.
Tuấn tú đàn ông phải đi kèm với mỹ nhân thân hình cong vút, chỗ nào cần cong có cong, chỗ nào cần hóp có hóp, chứ không phải là tuấn tú đàn ông với nữ nhân mỡ thừa. Nam thanh phải nữ tú, không phải nam thanh với nữ mỡ thừa.
Ôi không, cô không chấp nhận.
Lăng Nhữ Y vùi mặt vào lòng anh, hít lấy mùi hương gỗ trầm dịu dàng quen thuộc, cô dịu dịu trong ngực anh tìm cô ấm. Lăng Nhữ Y không biết là hành động vô tư của mình lại làm dậy sóng con thú dữ trong lòng anh, anh đã cố kiềm lại bản thân ôm cô đi ngủ, nhưng cô chỉ mới có nguậy vài cái.
Trái tim trong ngực anh đập lùng bùng, cơ thể anh như bốc ra lửa nóng hổi, Mạc Đình Quân lập tức buông ra Lăng Nhữ Y. Cô vừa mới dụi vào lòng anh thì anh đã chủ động đẩy ra cô, Lăng Nhữ Y ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh, không hiểu anh vì sao lại đẩy cô, anh ngồi dậy, gương mặt anh đỏ bừng, hơi thở phà phà gần như thổi ra làn khói nóng.
Mạc Đình Quân lập tức bước xuống giường, anh xông thẳng vào phòng tắm. Bỏ lại Lăng Nhữ Y ngồi trên giường với đôi mất tròn xoe, cô nhìn theo bóng anh trong phòng tắm, tiếng nước xào xào chảy, vài phút sau bên trong phòng tắm dội ra tiếng thở dốc cùng âm nước chảy, hơi thở anh hoà trộn cùng với âm thanh nước chảy.
Hai gò má Nhữ Y nhanh chóng đỏ ửng, gương mặt bừng bừng đỏ khói xì xèo hai lỗ tai, cô nắm lấy chăn trùm kín đầu, trốn trong chăn, âm thanh kia làm cho tim cô đập loạng xạ, má đỏ tim đập trốn trong chăn bông.
Aaa, cô phải giảm cân ngay thôi.