Biển Tình Miên Man
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện Ngôn Tình Sắc Biển Tình Miên Man Trong lòng anh ấy đã có người khác, người mà khiến anh có thể vui vẻ, thoải mái, người khiến anh dành trọn sự quan tâm, chú ý...Anh đối với cô, lạnh lùng vô cảm, giống như gió mùa đông vậy, có khi còn lạnh hơn.Cả cuộc đời này của Lăng Nhữ Y, cố gắng tìm kiếm một chút nắng ấm nơi trái tim u lạnh của người ấy, cô có thể tìm được không? Có chờ được không?
Chương 5:Ánh mắt ngơ ngác
Ánh mắt ngơ ngác kì lạ của Nhữ Y, Nhan Tiểu Linh gãi gãi gò má, nhìn chằm chằm vào lồng ngực Lăng Nhữ Y, hai ngón tay chà chà vào nhau đáp.
"Thì hôm qua đưa cậu trở về nhà, tớ có thấy một chút nên đoán ra."
Lăng Nhữ Y theo ánh nhìn của Tiểu Linh, che chắn lồng ngực lại với sự đề phòng "Cậu thấy cái gì?"
"Thì thấy những thứ không nên thấy thôi" Nhan Tiểu Linh ma mị cười, ám thị lên bộ quần áo của Nhữ Y "Thấy những thứ mà cậu đang che dấu đó, đang tháng năm nóng như lửa đốt này mà cậu lại mặc áo len cổ lọ, cậu giấu được người ta chứ không giấu được tớ đâu, hôm qua tớ thấy hết rồi."
Lăng Nhữ Y nghiêm mặt, hai môi mím lại đe doạ "Cậu... Im cái miệng đó lại."
"Haha" Nhan Tiểu Linh cười to, đơn nhiên là Nhan Tiểu Linh sẽ không nói với người khác, Tiểu Linh kéo chiếc ghế đến gần Nhữ Y, tò mò vô cùng thì thầm hỏi "Chuyện giữa hai người là sao vậy? Chẳng phải cậu nói, tổng giám đốc rất ghét cậu sao? Sao hôm trước lại ùn ụt rồi."
Lăng Nhữ Y liếc nhìn xung quanh, các nhân viên khác đang chăm chỉ làm việc, Lăng Nhữ Y hất mặt xua đuổi Tiểu Linh.
"Không tiện nói chuyện, cậu lo đi làm việc đi."
"Ha, thế khi tiện phải nói với tớ đó ha" Nhan Tiểu Linh nháy mắt, kéo kéo chiếc ghế về bàn làm việc ngay ngắn, bắt đầu chú ý vào tài liệu trên bàn làm việc. Nghiêm túc chưa được ba giây, Tiểu Linh sức nhớ ra gì đó, ngẩn đầu nhìn Nhữ Y.
"Nè Nhữ Y."
Lăng Nhữ Y cũng chỉ vừa mới cầm chiếc bút lên, còn chưa kịp viết ra chữ nào ra, cô ngẩn đầu lên đầy ngán ngẫm nhìn cô bạn thân.
"Vâng..." Lại chuyện gì đây?
"Chiều tan ca, chúng ta đi ăn đi, ùmm... Hôm nay ăn thịt nướng, uống soju."
Nhất định là Tiểu Linh tò mò chuyện của cô đây, Lăng Nhữ Y hình dung ra bữa ăn thịt nướng cùng rượu trái cây liền hứng thú, nhưng nhìn lại tài liệu, Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu.
"Hôm nay không được" Lăng Nhữ Y giơ lên tập tài liệu dày cộm mà trưởng phòng Lâm vừa giao.
Nhan Tiểu Linh búng ngón tay, đá lông mày "Tớ tiếp cậu một nửa."
Lăng Nhữ Y im lặng, đầu lông mày đá lên.
"Chốt!"
Cô tách tài liệu ra làm hai, đưa một nửa qua cho Nhan Tiểu Linh, cô bạn rất hứng thú nhận lấy.
Trong suốt ba năm qua, bởi vì Mạc Đình Quân không thường xuyên về nhà, chiều tan tầm Lăng Nhữ Y luôn dùng bữa ở ngoài. Tiểu Linh cũng thường đi cùng cô, cả hai sẽ ngồi ở một quán dạo nào đó ăn uống no say, Tiểu Linh và Nhữ Y rất hợp ý, cả hai rất thích uống rượu trái cây soju, đi ăn chung sẽ uống một ít lấy tâm trạng tâm sự mỏng manh.
Hai ngày nay Mạc Đình Quân luôn về nhà, Lăng Nhữ Y cũng có một chút đắng đo, nhưng cũng chỉ có hai ngày này, biết đâu tối nay anh lại không về, cô trở về nhà sớm cũng chỉ có một mình.
Quyết định tan tầm sẽ đi ăn thịt nướng, Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh đến quán thịt nướng quen thuộc, hai người đã ăn ở đây suốt ba năm qua. Vừa ngồi xuống bàn thì chủ quán bác Năm đã nhận ra hai người, không cần phải gọi món, nhìn mặt cả hai, bác Năm đã biết phải lên món gì.
Đem ra một mâm thịt sống cùng một mâm đầy ấp rau, một chai soju, Nhữ Y và Tiểu Linh cầm lên cây gắp thịt bắt đầu nướng.
Khói thịt bốc lên thơm lừng kích thích hai chiếc bụng đói, Nhan Tiểu Linh bắt đầu cái miệng nhiều chuyện, bà tám những tin đồn trong Mạc thị.
"Hồi sớm khi cậu chưa vào, tớ nghe mấy nhân viên kia nói trưởng phòng Lâm đang sảy ra mâu thuẫn với vợ, nghe đâu sắp bước ra toà ly hôn rồi."
Lăng Nhữ Y lật miếng thịt bò trên vỉ nướng, mắt mở to bật cười "Trả trách, dạo này trưởng phòng cứ hay cáu gắt."
"Xùy, ông ta khó chịu cậu thôi, chứ có cáu gắt với nhân viên khác đâu" Tiểu Linh cũng lật thịt "Dự án hợp tác với An thị đã chốt xong rồi, nghe nói hợp tác thành công là nhờ công lao của thư ký Hạ đó."
Lăng Nhữ Y gật gật đầu, không thể phủ nhận rằng thư ký Hạ rất tài giỏi, Hạ Tình làm thư ký của Mạc Đình Quân từ lúc anh mới bắt đầu tiếp quản Mạc thị cho đến nay, cũng năm hay sáu năm rồi. Tài năng phải nói là vô cùng tài giỏi, ngoài tài năng, Hạ Tình còn có một nhan sắc tuyệt trần xinh đẹp.
Vì vậy mà mấy nhân viên trong Mạc thị rất sùng bái, ái mộ Hạ Tình, trong mắt họ, Hạ Tình mới đúng là phu nhân của Mạc tổng.
"Nói đi nói lại, thư ký Hạ thật sự rất tài giỏi" Lăng Nhữ Y cũng rất ngưỡng mộ.
"Nhắc thư ký Hạ mới nhớ, cô ta tài giỏi xinh đẹp thì không bàn cãi, nhưng cô ta càng ngày càng thái quá rồi" Nhan Tiểu Linh trừng mắt, gắp miếng thịt bò đã nướng chính bỏ vào chén của mình, cầm chiếc kéo nhỏ cắt ra thành từng mảnh với sự ghét bỏ "Cô ta cũng có phải là phu nhân của tổng giám đốc đâu mà ngày càng lên mặt, càng ngày càng hóng hách ấy. Phu nhân là cậu cơ mà, cậu còn không lên mặt thì Hạ Tình đó là cái thá gì mà lên mặt."
"Uầy, không thể so sánh vậy được" Lăng Nhữ Y cười ngượng, nói ra thì, Lăng Nhữ Y không thể so sách với cô ấy mới đúng.
"Cậu không cảm thấy cô ta ngày càng bành trướng hả? Hôm qua, cậu không khoẻ ra về giữa cuộc họp là đã được Mạc tổng cho phép rồi, cô ta vậy mà đi bàn tán với đám nhân viên nịnh bợ cô ta, nói cậu nào là lười biếng, không có năng lực, không xứng với Mạc tổng" Tiểu Linh gắp miếng thịt đã cắt ra, bỏ vào miệng nhai nhai "Nói thật, tớ nhìn chỉ thấy chướng mắt, Mạc tổng đối với cô ta cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người có dang díu đi chăng nữa thì nói trắng ra, cô ta cũng chỉ là một người chơi qua đường thôi."
Nhan Tiểu Linh nhai nhai thịt bò, cái miệng không ngừng luyên thuyên, Lăng Nhữ Y cũng chỉ có thể cười khổ với cô bạn này.
"Cô ta mộng tưởng đến vị trí phu nhân sao? Đâu có dễ, cậu còn ngồi ở đây mà... Oa, thịt bò ngon quá."
Đang luyên thuyên với gương mặt khó chịu, nhai nhai thịt bò tan chảy trong miệng, mặt Tiểu Linh liền phơi phới thoả mãn.
Ở Mạc thị, Tiểu Linh là người duy nhất quan tâm, người duy nhất tôn trọng Nhữ Y cũng là người duy nhất thật sự xem Nhữ Y là một phu nhân của tổng giám đốc.
Người khác luôn khinh miệt cười chê, dè biểu Nhữ Y, Tiểu Linh thì lại luôn quan tâm, bảo vệ Lăng Nhữ Y khỏi những lời tai tiếng kia, ban đầu Tiểu Linh chưa hiểu rõ chuyện của Nhữ Y và Mạc tổng, cô có chút ngưỡng mộ Nhữ Y vì đã cưới được người đàn ông thành đạt như Mạc tổng. Sau này biết rõ chuyện từ miệng Nhữ Y, Tiểu Linh càng ngưỡng mộ Nhữ Y hơn, ngưỡng mộ vì Lăng Nhữ Y có thể cam chịu những sự ghét bỏ ấy mà nắm giữ hôn nhân này, ngưỡng mộ vì tình yêu thầm kín lại vô cùng mãnh liệt kia.
Ban đầu, Tiểu Linh có chút ý nghĩ Lăng Nhữ Y là người thứ ba, sự thật kể cho Tiểu Linh nghe, chính miệng Lăng Nhữ Y cũng thừa nhận bản thân đã làm người thứ ba. Nhưng về sau, Tiểu Linh lại không nghĩ như vậy nữa, vì ba năm hôn nhân lạnh nhạt, bị Mạc Đình Quân ruồng bỏ cũng đã là sự trả giá cho Nhữ Y, thật ra thì theo đuổi tình yêu cũng đâu có gì là sai trái, hơn nữa Nhữ Y cũng chưa từng làm gì xấu để tranh đoạt tình yêu.
Chỉ là do mẹ của Nhữ Y quá kiên quyết vì hạnh phúc của cô, vô tình đẩy Lăng Nhữ Y vào tình trạng thay thế như vậy.
Luyên thuyên một hồi, Tiểu Linh xém quên bén vấn đề quan trọng "À mà, chuyện cậu và Mạc tổng là sao vậy?"
Lăng Nhữ Y nhai hết thịt trong miệng, tay cầm cây gắp thịt đảo đảo những miếng thịt trên vỉ nướng, cười ngượng.
"Thì cậu cũng thấy rồi..."
"Biết rồi, nhưng vì sao Mạc tổng lại thay đổi kìa, trước đây chẳng phải vô cùng chán ghét cậu sao?"
Lăng Nhữ Y trầm mặt, bàn tay bỏ xuống cây gắp thịt, ánh mắt trầm luân nhìn khói thịt bay bay.
"Chính tớ cũng không biết nữa, đột nhiên hôm đó anh ấy lại như vậy, tớ cũng có phản kháng nhưng cậu cũng biết hậu quả rồi."
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể phản kháng lại một người đàn ông, Nhan Tiểu Linh ngạc nhiên ầm ự trong miệng.
"Vậy... Tức là cậu... Bị cưỡng ép... Hả?"
Lăng Nhữ Y mím môi, tay cầm lên chai soju rót ra ly rượu nhỏ, nâng lên trước mặt Nhan Tiểu Linh.
"Nào."
Nhan Tiểu Linh cầm lên ly rượu cụng vào ly của Nhữ Y, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn cô đang ngẩn đầu uống, uống xong còn cười cười tiếp tục dùng bữa.
Một cách gián tiếp tả lời câu hỏi của Tiểu Linh, Tiểu Linh thật sự kinh ngạc, há hốc miệng há mắt mở.
Trong lòng không ngừng gào thét, làm sao Lăng Nhữ Y còn có thể bình thản như vậy? Sức chịu đựng của bạn cô thật sự khiến cô phải thốt lên.
Con mẹ nó phi thường làm sao!
"Lăng Nhữ Y cậu làm sao có thể nhịn nhục như vậy?" Nhan Tiểu Linh thét lớn, tay đập xuống bàn.
Những vị khách trong quán hướng nhìn về bàn ăn của hai người, Nhan Tiểu Linh ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi với mọi người xung quanh, trở lại với Lăng Nhữ Y, hạ giọng nhẹ xuống.
"Cậu bị ngốc à?"
Lăng Nhữ Y gói rau với thịt nướng, vô cùng bình thản chấm nước chấm bỏ vào miệng thưởng thức, bộ dạng không hề lo lắng một chuyện gì cả vô tư vô lo này khiến Nhan Tiểu Linh lắc đầu bó tay.
"Ầy... Ngốc thật rồi."
"Vậy cậu định làm sao?" Nhan Tiểu Linh hỏi, thí dụ ra một tình huống "Nếu Mạc tổng đó cứ ép buộc cậu lần nữa thì cậu làm sao?"
Nhan Tiểu Linh không hề biết rằng chuyện này đã xảy ra rồi, Lăng Nhữ Y cười trừ, trả lời bằng một cách nhúng vai tùy tiện.
"Cậu lại nhịn nhục tiếp sao?" Nhan Tiểu Linh há hốc hỏi, Nhữ Y không đáp chỉ im lặng.
Nhan Tiểu Linh cũng đã biết câu trả lời, tức đến muốn gào thét, nhưng đang ở nơi công cộng, Nhan Tiểu Linh chỉ có thể gào thét trong nội tâm, mắt trừng cô bạn thân.
"Cậu không thể như vậy, không có nhịn gì hết, cậu phải nói rõ với anh ta chứ?"
Lăng Nhữ Y ngừng lại hành động gói đồ ăn, ánh mắt trầm tư nâng lên nhìn Tiểu Linh "Nói cái gì?"
"Nói ra chuyện năm đó, là bởi vì mẹ cậu ép buộc chị cậu bỏ đi, hoàn toàn không liên quan đến cậu. Cậu phải xoá bỏ hiểu lầm đó để anh ta, ít ra không chán ghét cậu chứ?" Nhan tiểu Linh giải thích với gương mặt khẩn trương, đây là chuyện của Nhữ Y, Tiểu Linh quan tâm nó như là chuyện của chính bản thân mình.
Lăng Nhữ Y cười khổ, lại rót ra một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn, đặt xuống ly rượu cũng giống như đặt xuống tâm tư, Lăng Nhữ Y trầm lắng.
"Nói ra thì đã làm sao, mẹ tớ làm vậy thật ra cũng là vì nghĩ cho tớ, chuyện chị bỏ đi không thể nói là không liên quan đến tớ được, tớ chính là nguyên nhân ngọn ngành. Hơn nữa... Có nói ra cũng giải quyết được gì, chỉ khiến anh ấy chán ghét mẹ con tớ hơn thôi."
"Gì chứ..." Nhan Tiểu Linh khó hiểu chau mày, Lăng Nhữ Y lại uống một ly rượu làm cay nồng cổ họng.
"Bỏ đi, dù sau thì cưới cũng đã cưới rồi, như cậu nói gạo đã nấu thì cơm rồi, dù sau cũng là do bản thân tớ chuốc lấy cả thôi."
Nhan Tiểu Linh vừa lắc đầu vừa nhăn mặt "Thật không thể hiểu nổi cậu, ít ra giải quyết được cái gì thì giải quyết chứ, cậu cũng nói cưới đã lỡ cưới rồi, cậu cũng cố gắng nắm giữ hôn nhân ba năm qua rồi. Sao không giải quyết mâu thuẫn đó, ít ra cũng dễ dàng cho cậu hơn một chút."
Lăng Nhữ Y cười trừ, ánh mắt lấp lánh phiền muộn, giọng trở nên nghẹn giống như người muốn khóc.
"Đó không phải mâu thuẫn... Chuyện tớ phá tan tình yêu của anh ấy và chị là sự thật rõ ràng không phải mâu thuẫn... Cho nên... Cậu cứ xem đây là cái giá phải trả đi."
Cái giá phải trả này liệu có quá đắc hay không? Lăng Nhữ Y thật sự có thể nhịn nhục mãi như vậy sao? Ba năm lạnh nhạt cô quạnh, bây giờ lại bị người kia bức ép, Nhan Tiểu Linh mím môi khẽ giọng.
"Cũng đã cố gắng ba năm không có kết quả rồi, hay là... Cậu đề nghị ly hôn đi" Nhan Tiểu Linh vừa nói xong, lại quên mất một chuyện "À không, hai người vừa gạo nấu thành cơm xong, biết đâu sắp tới lại có chuyển biến tốt."
Lăng Nhữ Y cũng hi vọng như vậy, hi vọng chuyển biến tốt, nhưng đó cũng chỉ là hi vọng. Anh sáng nay đối với cô không khác gì một món đồ để phát tiết, anh vẫn rất căm ghét cô.
Không ghét mới là chuyện lạ, vì cô mà chị bỏ đi, Lăng Nhữ Nhi biệt tích ba năm rồi không có một tin tức. Thời gian đầu anh sốt soắn lên đi tìm chị, tìm mãi không thấy, anh rơi vào tuyệt vọng đau khổ, khi ấy anh bầu bạn với rượu và thuốc lá một thời gian mới có thể xua đi nổi nhớ nhung về chị.
Thử nói xem, anh làm sao mà không ghét cô được, thậm chí, có thể nói anh hận cô, hận cô đã chia tách một tình yêu đẹp đẽ.
Lăng Nhữ Y cố gắng níu giữ hôn nhân này thứ nhất vì muốn bù đắp cho anh, thứ hai vì lòng riêng muốn có được tình cảm của anh. Cô bỉ ổi đến đáng bị chê cười, cho nên nói bị anh xem như một món đồ chơi xong thì vứt cũng vừa đáng.
Vì cô đáng bị như thế, kẻ thứ ba không đáng có được hạnh phúc, không đáng được trân trọng.
Lăng Nhữ Y không nhịn nhục, không phục tùng thì có thể làm gì? Cô là công chúa của gia đình chứ không phải công chúa của anh, cô mà phản kháng, anh sẽ càng kinh tởm hạng người như cô hơn.
"Cố gắng thôi..." Lăng Nhữ Y nâng ly rượu uống cạn, ánh mắt đau khổ không lối thoát.
"Cậu cố được bao lâu?" Nhan Tiểu Linh hỏi, nhìn nụ cười tạm bợ chua xót của Nhữ Y, không khỏi đau lòng cho cô bạn.
"Khi nào không cố được nữa... Khi ấy sẽ ly hôn thôi, khi ấy tớ sẽ giải thoát cho anh ấy..." Còn bây giờ, Lăng Nhữ Y vẫn cố gắng được, cô vẫn sẽ dùng hôn nhân này gàng buộc anh bên mình thêm một chút nữa. Cô đã phá hỏng tình yêu của anh, cô phải chịu trách nhiệm.
Cô sẽ dùng tất cả sự dịu dàng nhất đối với anh, bù đắp cho tổn thương năm ấy, hi vọng có thể xoa dịu được một phần nào. Còn về tình cảm của anh, cô không dám cầu mong, anh có thể thích thư kí Hạ, có thể ở bên người khác tùy ý anh, cô không dám cấm cũng chẳng dám cầu.
Ba năm trước, ngày kết hôn cô những tưởng, cô sẽ đối tốt với anh rồi sau đó thời gian sẽ khiến anh có tình cảm với cô, chỉ cần có một chút tình cảm cô liền sẽ có thể cố gắng tiếp tục.
Còn bây giờ, một chút tình cảm của anh cô cũng không dám cầu, Lăng Nhữ Y cả đời này cũng không dám cầu.
"Tiểu Linh..."Con ngươi cô ướt át, hốc mắt cay cay, cánh mũi nghẹn nghẹn nồng nồng gọi tên.
"Hả?" Tiểu Linh nhìn cô, nhìn nước mắt đang chất đầy trên hốc mắt của Nhữ Y mà đau lòng "Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Lăng Nhữ Y phì cười, đem toàn bộ nước mắt nuốt vào trong nhưng không kịp, cô vừa phì ra tiếng cười một hàng long lanh đã chạy xuống gò má, cô chỉ có thể nâng tay chùi.
"Sau này... Nếu gặp người mà cậu thích, thật sự, thật sự rất rất thích... Cũng đừng làm người thứ ba."
"Cái gì không thuộc về mình thì đừng cố gắng níu kéo, người không được yêu thì không nên cưỡng cầu, tuy là hơi khó để buông nhưng cố gắng một chút sẽ buông được thôi, đừng cố nắm lấy... Để rồi..."
Nhan Tiểu Linh đau lòng, đôi mắt ứa ra tầng nóng nhìn Nhữ Y vô cùng chua xót, Nhữ Y nói với cô và cũng đang hối hận với chính bản thân mình.
"Để rồi làm sao?" Nhan Tiểu Linh khẽ giọng nhỏ.
Lăng Nhữ Y không kiềm được nước mắt nữa, hai hàng lấp lánh trượt xuống gò má.
"Buông không được..."
Ba năm trước không buông, cố gắng cưỡng cầu, bây giờ Lăng Nhữ Y có muốn buông thì cũng không buông được nữa, mọi chuyện... Đi quá xa rồi.