Cô Thỏ Sắc Giới

Cô Thỏ Sắc Giới

Mô Tả:

Thỏ ngốc bướng bỉnh. Em sẽ cố mà. Mắt cô lưng tròng, ần ật nước, môi xìu xuống, mái đầu cũng dần dần cúi, ngón tay xoắn xoắn, mặt mày bí xị như muốn khóc tới nơi, không khí xung quanh cũng theo đó trở nên u buồn, đáng thương đến mức ai nhìn thấy cũng muốn mềm lòng theo. Cô thở dài, Tiểu Nhạc luôn nói, cô rất ngốc mà, tại sao sinh ra cô lại ngốc như vậy, chắc chắn là do vậy nên anh mới không đồng ý hi vọng của cô

Chương 6 : Em... em không làm

Tất nhiên là anh chỉ ghi một vài chi tiết đơn giản chứ không thực sự nói rõ cốt truyện với cô rồi. Hai người vừa cùng ăn sáng xong thì anh đem những gì đã ghi ra cho cô xem, dành thời gian để cô nghiên cứu đàng hoàng. Thực ra trên đó chỉ có vài chữ, tóm tắc sơ qua, lượt bỏ nhiều tình tiết, còn có một dòng được gạch chân ý bảo cần đọc kĩ.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

" Không được ngăn cản anh, cảm thấy thế nào thì nói như thế đó. Nếu cảm thấy không ổn thì có thể lên tiếng ngừng lại." Nét chữ rắn rõi mà thanh lịch, mạnh mẽ mà nghiêm chỉnh hệt như con người của anh vậy. Còn kèm theo hình minh họa cảnh đó từ chính truyện kia mà anh copy từ trên mạng xuống.

Chỉ có một hai tấm hình và vài chữ, nhưng vì căng thẳng lần đầu tiên làm chuyện này nên cô quan sát rồi săm soi rất kĩ. Anh nhìn bộ dáng cô chống cằm nhìn chăm chú vào tấm hình, miệng nhép nhép cái gì đó, còn có phồng má lên, mi mắt rung rung, môi lúc vểnh lúc không, một mình một người cũng làm nên hoạt cảnh.

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chăm chú mình, cô ngẩn đầu nhìn sang phía anh, thấy anh vẫn vô cùng từ tốn xem ti vi thì chớp chớp mắt, rồi lại tiếp tục nghiên cứu chuyện của mình.

Khóe môi anh nhếch lên nụ cười, ánh mắt dời từ vành tai đến tóc mai, từ tóc mai xuống cái cổ thon dài xinh đẹp, từ cần cổ xuống quai xanh gợi cảm và xuống dưới nữa. Đầu nhũ hoa cứ ngang nghiên không chút phòng bị nào giương cao, tuyết phong lại hơi trĩu xuống, cách lớp vải lờ mờ nhìn thấy được sự hồng hào phấn nộn nhụy hoa, thấy được khối cơ thể căng tròn, thấy được cả khe sâu hun hút, xinh đẹp như vậy khiến anh không tự chủ được nuốt khan một ngụm.

Thấy cô có vẻ đâm chiêu, anh hạ giọng nói. " Không cần căng thẳng vậy đâu." Bàn tay giơ ra nhu nhu mi tâm nhíu chặt của cô, nở nụ cười an tâm.

Nghe giọng nói của anh, cô suy nghĩ một chút, liền dẹp hết mấy thứ đó sang một bên, tự động đi về phía anh, rồi ngồi phịch vào lòng anh, lưng tựa vào ngực anh, sau đó ngẩn mặt lên nhìn, mĩm cười nói. " Em sẵn sàng." Hoàn toàn tin tưởng anh đó!!!

So với cô gái trong truyện, anh cảm thấy cô còn có lòng tin với người đàn ông ngồi phía sau mình hơn, trái tim anh đột nhiên cảm thấy như kim vừa châm vào một cái, hơi khó chịu một chút, anh đặt tay xoa xoa lồng ngực, cơ hồ có chút ê ẩm, đột nhiên anh cảm thấy trò chơi của mình thật vô vị.

 Vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng nói. " Không cần miễn cưỡng." Rồi ôm cô vào lòng, bắt sang kênh hoạt hình mà cô thích, cuối đầu nhìn con thỏ nhỏ rất nhanh đã phân tâm, lòng anh hơi xao động, nhưng anh nào phải là người dễ dàng bị người khác chi phối như vậy.

Rất nhanh Sắc Lang đã khôi phục lí trí và bắt đầu giở trò xấu xa với Thỏ ngốc.

Nhìn mấy nhân vật trong phim hoạt hình vừa cười vừa nói chuyện, biểu tình vui nhộn đã khiến cô liền nhập tâm, đặt toàn bộ tâm trí vào việc xem phim, hoàn toàn không để ý với mọi thứ xung quanh.

 Thấy vậy, anh nở nụ cười lưu manh, bàn tay ôm lấy cô bắt đầu di chuyển.

Từ hông dần dần dời xuống dưới, vuốt ve chậm rãi từ hông bắp chân, cảm nhận được da thịt mềm mại dưới bàn tay kia mê người cỡ nào, nó tham lam tỷ tê vui đùa da thịt mẫn cảm, từ bên mép càn rỡ hơn lướt lên phía trên, tốc độ dao động cũng dần nhanh hơn, rồi chậm chạp mỗi đợt vuốt ve lên xuống, bàn tay lại càng nhích lên phía trên gần với nơi tư mật hơn.

Bàn tay còn lại ôm lấy mái tóc của cô hất ra phía sau rồi tại gáy, anh hạ ở đó một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng lên da thịt phấn nộn, hơi thở ấm nóng phả nơi gáy cô, khiến cô nhột không thôi.

 Cúi đầu nhìn bàn tay đang dao động trên đùi mình, bản thân cảm nhận cảm nhận được từng lần cảm giác mềm nhũn của môi anh, khiến cô run lên, giọng nói trở nên ướt át. " A Lăng..." Gương mặt anh đã đi đến đầu vai, những điểm môi anh đi qua đều khiến cảm thấy tê rần.

" Hửm?? Đây là công việc, không được phân tâm." Giọng nói anh vẫn trầm tính và ôn hòa bình thường không nghe lấy một chút khả nghi.

Càng như vậy lại càng như đang trấn an cô, làm kiềm hãm lại sự sợ hãi đột nhiên sinh ra trong lòng cô, hít sâu một hơi, cứng người tiếp nhận từng đợt kích thích. Nhưng toàn cơ thể cô cứng đờ như vậy thật là miễn cưỡng, khó chịu mà còn nhịn. " Thả lõng." Anh hướng dẫn.

Trong tình huống như thế này cô khó lòng mà thoải mái như bình thường được, cũng không thể thôi đừng căng thẳng, cho nên muốn cô trở nên mềm mại cũng không phải là không có cách, bàn tay anh lướt qua tấm lưng trần đẹp đẽ, ngay hông anh kéo mối nối chiếc yếm của cô ra một nửa, khiến cho vạt áo trở nên hớ hênh bàn tay liền chen vào trong, ngón tay vẽ một đường tròn xung quanh bên tuyết phong, cất giọng hỏi. " Chút nữa cảm thấy như thế nào thì nói anh."

" Ưm ưm..." Cô gật đầu chịu qua sự bức bối.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy anh nở nụ cười khen, rồi từ từ cắn lên vành tay, bàn tay trong vạt áo bắt đầu nắm lấy một bên tuyết phong, so với tưởng tượng của anh còn mềm mại hơn, yêu kiều hơn, bàn tay to lớn càng thỏa thích bắt lấy khối thịt mềm mại trong tay, chậm rãi xoa nắn, miết nó, nhào nắn nó một cách không hề tiết chế, anh càng luật động cô càng bức bối, miệng nhỏ xinh xinh không nhịn được bậc ra tiếng rên rỉ.

" A... am..." cô cảm thấy từng nhịp hơi thở đều bị chi phối trong tay anh, chi phối bởi sự cưỡng đoạt và xâm chiếm bá đạo của anh.

Mà nó cứ nhộn nhạo thỏa thích như vậy, xúc cảm xa lạ khiến cô muốn chịu không nổi, nhưng mới một chút đó đã không chịu được thì làm sao giúp anh được.

 " Thấy nóng... tay anh... a ưm... A Lăng... bức bối... ưm..." cơ thể cô phút chốc liền trở nên vô lực, mềm nhũn ngã vào người anh, chỉ còn biết bất lực thở dốc. Ánh mắt cô hé ra sũng nước, con ngươi trong suốt nhưng yếu ớt, nhìn anh, mày nhíu lại một đường chịu đựng, vừa ấm ức vừa đáng thương lại có chút ngoan cường, chọc cho một góc trong lòng anh trở nên yếu mềm.

Hai bàn tay từ từ thu lại, anh ôm lấy người cô, cằm đặt lên tóc cô, buông tha nói. " Rất tốt."

Vậy là được rồi sao? Đã xong? Cô hào hứng xoay người lại mặt mày hớn hở nhìn anh. " Thật, không cần cắn cắn gì sao?" Cô ngốc nghếch hỏi, hoàn toàn không thấy việc anh đột nhiên nửa chừng sẽ mang lại lợi ích gì.

Cách một lớp vải anh lờ mờ nhìn thấy một bên tuyết phong của cô bị anh xoa nắn đã vểnh cao lên, điểm hồng nhạt phía trên nghếch lên nhìn anh trêu dụ, ấy vậy mà con thỏ ngốc này lại thản nhiên để anh nhìn ngắm, là vì cô quá ngu ngốc hay thực sự là cô tin tưởng anh.

 Cái đồ ngốc này!!! Ngón tay giơ ra kẹp lấy đỉnh châu, cô liền không nhịn được run lên. " Khó chịu đúng không, nó bị nắn nên nhếch lên đây, để từ từ làm quen đã. Không nóng vội."

Cô ngốc ngốc gật đầu. Đúng là vậy mà, cho nên khi anh nói, mỗi lần anh thân cận với cô thì có nghĩa là đanh luyện tập thì cô cũng ngoan ngoãn thuận theo.

Những ngày tiếp theo hẳn là đặc sắc đây.

Trong phòng bếp, Mộ Lăng và Đường Tịch Mai đang cùng ăn cơm tối.

" Á á... em đang ăn mà..." Tiếng cô vừa thở dốc vừa la lên, trộn lẫn với tiếng cười hồ hển.

" Ngồi yên đừng động." Anh ra lệnh, nhưng lại không có chút uy hiếp.

" Đừng... đừng cắn ở đó." Cô hoảng hốt ngăn cản, nhưng anh thực sự cắn rồi, bẩn mà...

" Rất ngon." Anh cười mờ ám.

Cô nhìn người đàn ông vô cùng nghiêm túc tiếp tục ăn tối, thỏ ngốc âm thầm mếu môi, đồ ăn đã đưa ngay tới miệng rồi mà vẫn bị cướp đi, miếng cà rốt xào cuối cùng của cô chỉ kịp ăn một nữa, cô thích nhất nó mà.

Khóe mắt len lén nhìn anh, thấy anh vẫn ung dung ăn uống bình thường, cô cắn cắn môi, nhìn đồ ăn trên bàn chỉ còn sườn xào chua ngọt, nhưng nấu theo khẩu vị của anh nên hơi cay vừa um một cái, đầu lưỡi cô liền cảm thấy tê rần, khó khăn nuốt xuống liền ăn vội vài ngụm cơm, mới cảm thấy đỡ hơn.

Nhưng như vậy cũng khiến mặt cô cũng không nhịn được đỏ bừng, lại không nhịn được lại nâng mắt len lén nhìn anh, xem anh có thấy một màn ngốc nghếch của mình không, lần này lại bắt gặp anh đang mím môi nín cười nhìn mình, mặc cô thoáng chốc đỏ gay, đột nhiên bản thân cảm thấy vô cùng lúng túng, nhất là khi nét cười trên môi anh càng lúc càng sâu. " Sao anh... anh lại nhìn em...?" Cô lí nhí hỏi.

" Không có gì." Anh cười đáp, lại bình bình thản thản ăn tiếp.

"..." Phồng má, chắc chắn anh thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô rồi, không sao, không sao, cô ngốc đều bị anh thấy nhiều lần rồi.

Cô đâm xộc vào miếng sườn thơm tho màu nâu sẫm bóng bẩy, giờ nhìn nó không hiểu sao cô có cảm giác như đang nhìn kẻ thù của mình, híp mắt, săm soi nó thật kĩ, thật tỷ mỉ, đúng vậy giờ nó là kẻ thù của cô, ai biểu trên bàn chỉ còn lại một mình nó, và làm sao nó lại cay như vậy để làm gì.

 Đáng ghét, hại cô mất mặt, à, vì sao cô lại mất mặt, vì sao cô lại để ý bản thân như vậy, hay là vì cô đang ngồi trước mặt anh, nên cô không muốn bị anh nghĩ rằng mình rất ngu ngốc? Từ khi nào cô lại để ý như vậy?

" Um." Lại ăn một miếng sườn, lần này cô cảm thấy không còn cay như lần đầu, nhưng vẫn thấy tê tê rát rát.

Anh nhìn thái độ của cô, nhíu mày nhưng lại nở nụ cười, nhớ đến chuyện đó, liền cất giọng.

 " À, vết thương trên tay em sắp lành rồi đó, một chút qua phòng anh kiểm tra, nếu được thì chúng ta ra ngoài, sẳn tiện mua quần áo cho em nữa."

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Chu môi, cẩn thận liếm liếm chút nước sốt trên miếng sườn. Nhìn chiếc áo sơ mi của anh, cô lại có chút lưu luyến, trên đó có mùi của anh, còn có...