Cô Thỏ Sắc Giới
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Thỏ ngốc bướng bỉnh. Em sẽ cố mà. Mắt cô lưng tròng, ần ật nước, môi xìu xuống, mái đầu cũng dần dần cúi, ngón tay xoắn xoắn, mặt mày bí xị như muốn khóc tới nơi, không khí xung quanh cũng theo đó trở nên u buồn, đáng thương đến mức ai nhìn thấy cũng muốn mềm lòng theo. Cô thở dài, Tiểu Nhạc luôn nói, cô rất ngốc mà, tại sao sinh ra cô lại ngốc như vậy, chắc chắn là do vậy nên anh mới không đồng ý hi vọng của cô
Chương 2 : Vị thành niên
Nhưng mới chạy được mấy bước đã bị tên A Bạc kia đuổi theo nắm lấy lại, cô vừa giãy vừa la lên. " Cứu a..." Nhưng sức lực cô yếu ớt, tiếng gào thét giảm dần, không có tới 1 bóng người đi qua đây.
Giọt mưa rơi trên mặt cô làm lòng cô lạnh lẽo.
Trời bắt đầu mưa, tiếng kêu cứu của cô dần mất đi trong tiếng mưa rơi xối xả. Cô sợ hãi nhìn chằm chằm cánh tay bị tóm, nước mưa thấm đẫm cơ thể cô lạnh thấu xương, nhưng không lạnh bằng lòng cô lúc này, cô hoang mang nhìn xung quanh, ngoài đường cái vẫn sáng đèn, nhưng nơi đây lại tâm tối, nhóm người trong đám người kia đều dùng thái độ xem kịch không động tay một chút nào, còn có tên A Bạc đang kích động liếm liếm môi muốn nếm thử cô.
Hắn ta vừa cười lạnh vừa sờ gương mặt cô, rồi bất thình lình quát. " Mẹ nó!!! Lọt vào mắt xanh lão tử là phúc phần rồi, còn dám phản." Cánh tay của hắn ta vừa vung lên toan tát vào mặt cô, còn cô run rẫy rụt người lại, bên tai nghe tiếng cười cợt của đám đàn ông, tiếng quát tháo của tên A Bạc, tiếng mưa rơi xối xả, bản thân chờ đợi đau đớn ập đến.
Nhưng nửa chừng đầu đường xuất hiện một bóng người cao lớn, đi về phía này, là đàn ông, thân thủ người đó rất nhanh, là anh vô tình nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, ngay khi cánh tay hắn ta còn chưa kịp hạ xuống đã một cước đá hắn ta ngã về sau kéo lấy bóng dáng nhỏ của cô ôm vào trong ngực cẩn thận che chở.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn đám người còn lại, sau đó mới dịu dàng xoa xoa gương mặt đẫm nước không rõ là nước mưa hay nước mắt của cô, rồi ân cần hỏi.
" Em không sao chứ?" Giọng nói tràn đầy từ tính và đặc biệt có sức hút kì lạ.
Chờ đợi, nhưng không có đau đớn ập tới, quên cả run rẫy, ánh mắt cô mở ra tròn xoe, ngây ngốc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện giải vây cho mình đây, trong đầu cô nhất thời trống rỗng, cũng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, bàn tay đang chạm lên gò má kia của cô thật ấm áp, sau đó mới lắc đầu nhìn anh ý nói không sao.
Thấy cô không bị gì, người đàn ông mới lạnh mặt nhìn đám người kia bắt đầu vây xung quanh mình, nở nụ cười nhàn nhạt. " Tránh đường!!!" Anh ra lệnh.
Trên mặt tên A Bạc in một dấu giày đỏ ửng, toàn thân bị người ta đạp một cái liền ngã oạch xuống đất, đau điếng, cơ thể đều bẩn thỉu, nhưng hắn ta giống như không quan tâm thương tổn trên người, lau vết máu nơi khóe môi, hắn ta nở nụ cười vì đau đớn mà vặn vẹo.
" Anh hùng cứu mỹ nhân???" Ăn thịt thỏ mà cũng để xổng không phải là thói quen của đám người này. Hắn ta cười khinh miệt, đám đàn ông xung quanh đều cười lớn, ở đây có tới mười mấy người, chẳng lẽ không đấu lại một tên kì đã cản mũi với một cô gái yếu ớt sao?
" Tránh ra!!!" Anh quát lên lần thứ hai.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình . và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Nghe vậy tên A Bạc phun ra một câu. " Không biết lượng sức." Rồi ra hiệu cho tất thảy đều đồng loạt xông lên.
Thấy thế, anh liền đem cô bảo hộ phía sau lưng, phía trước thì đối kháng với đám người kia.
So với đám thanh niên ăn chơi lêu lỏng chỉ biết dùng sức mà không có chút gì gọi là kĩ thuật này, thì đối chọi với một thân lão luyện trong Hắc bang của anh chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, lấy trứng chọi đá mà thôi, ban đầu đạp ngã gã đàn ông tên A Bạc kia chỉ là mới dùng ba phần sức lần này một cú liền đem một gã trong nhóm văng ra xa, không ngóc đầu dậy được, một cú đấm, liền khiến một tên trong nhóm nôn ra nước mật, phun ra hai cái răng, đấm một phát vào sườn mặt, tên còn lại ngã nhào, khóe môi tươm máu, xương gò má rắc rắc gãy.
Một tên rồi lại một tên, thân thủ gọn gàng dứt khoát không có dư thừa, liền đem một đám thanh niên vô phương phản kháng đánh đến không thể chống trả, nằm sóng soài trên đất.
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, tên A Bạc liền lẻn tiếp cận anh từ phía sau, bên hông rút ra một cây dao găm màu trắng bạc, định đâm lén anh.
Trong màn đêm, hắn ta âm thầm lao đến, ánh sáng bạc từ chiếc dao lóe lên vô tình bị Đường Tịch Mai bắt gặp, cô chưa kịp hô lên hai chữ cẩn thận thì hắn ta đã lao đến, không còn cách nào hơn liền giơ tay ra thay anh chắn lại, con dao chệch quỹ đạo vẫn sượt một đường làm rách vai áo của cô đồng thời đem một bên cánh tay cô cũng bị đứt một đường theo.
Anh vừa lúc đó, hạ xong tên cuối cùng, xoay người, tung một đòn vào bộ vị tên A Bạc, khiến hắn ta thét lên một tiếng đau điếng, bàn tay vừa ôm lấy địa điểm đó vừa rên la vừa khóc thét, quằn quại trên đất.
Nhìn vết thương trên tay mình, máu vẫn đương tươm ra nườm nượp, cô cảm thấy mắt hoa dần, hắc hơi một cái, đầu óc choáng váng, xây xẩm, sức lực trên người dường như là bị trút hết, liền yếu ớt ngã xuống, nhưng thân thể còn chưa chạm đất, đã rất may mắn được anh đỡ lấy, mắt cô díp lại một đường rồi ngất đi trong khi vẫn còn chưa nhìn rõ gương mặt người đàn ông đã cứu mình là ai.
Mày anh nhíu lại, chắc cô mắc mưa bị cảm rồi, cơ hồ có thể cảm nhận được cái nóng từ cơ thể cô truyền qua anh qua từng lớp vải mỏng manh đẫm nước, anh nhất bỗng cô lên, ôm vào trong ngực, cẩn thận dùng bàn tay bịt lấy vết thương trên tay cô, hạn chế máu chảy ra từ đó rồi sãi bước nhanh ra ngoài.
Bên cạnh con đường tối chiếc xe màu đen tuyền của anh đã đậu đó sẳn, đặt cô vào trong xe, sơ cứu vết thương cho cô, cẩn thận thắt dây an toàn, rồi nhấn ga chạy về nhà của mình.
Tác giả: Mấy chương sau chương sau chương nào cũng có chút kích thích.....
Sáng sớm hôm sau, Đường Tịch Mai bị đói tỉnh, xoa xoa mi mắt nhập nhèm, thử cử động tay chân thì phát hiện một bên cánh tay của mình có vết thương, cách lớp vải sờ sờ lên miếng băng gạc được băng bó kĩ lưỡng.
Đầu óc mơ hồ nhớ lại, à, hôm qua mình bị đuổi khỏi nhà vì chủ nhà vì tiền mà nhận lời thuê của người khác, sau đó gặp một đám thanh niên xấu, bọn chúng chọc ghẹo mình, rồi có người đến giúp, người đó còn là một người đàn ông, là cô thay anh cản dao găm đăm tới nên bị thương.
Ánh mắt lơ mơ nhìn sang xung quanh, cô ngồi bật dậy, mới thấy một tấm khăn ướt được đắp lên trên trán mình rớt xuống, sau đó là gì hình như cô không nhớ, mũi hơi khụt khịt, chắc là dầm nước mưa nên bị cảm rồi ngất đi.
Ngồi dậy đột ngột khiến cô cảm thấy đau đầu quá. Vừa cuối đầu nhìn bản thân, ánh mắt cô hơi ngây ra một chút, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, hình như là áo sơ mi nam, bàn tay bé nhỏ ló ra được vài đầu ngón tay xinh xắn, kéo vạt áo rộng rãi trước ngực nhìn vào trong, bên trong không hề mặc nội y.
Thỏ ngốc dẩu môi, chắc là nội y cũng ướt nên được thay rồi.
Nhưng cô đang ở đâu nhỉ? Nhìn toàn bộ căn phòng màu trắng thiết kế đơn giản mà tinh tế, giường ngủ rộng lớn với ga màu lam nhạt, những vật trang trí có phần mộc mạc, đây chắc chắn không phải khách sạn, cũng không giống trong bệnh viện.
Chống cằm suy nghĩ, thiệt là khó đoán, cứ ra khỏi đây đã vừa lúc cô định đặt chân xuống giường để đi loanh quanh xem thì. " Cạch." Có tiếng mở cửa, một bóng dáng cao lớn từ ngoài bước vào.
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc ngốc vừa tỉnh ngủ của cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng, không thiếu phần lịch lãm với cô. " Em thức rồi sao?" đem phần cháo thịt bầm đặt mua và thuốc hạ sốt đặt ngay lên tủ đầu giường cho cô.
Anh mới ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay to lớn áp lên trán, thấy nhiệt độ đã bình ổn. " Vậy là hạ sốt rồi."
Nhìn anh, cảm nhận đầu tiên là anh thật là tuấn tú, cô lại nhìn chiếc áo sơ mi mình đang mặc, lại nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi, cẩn thận hỏi. " Anh là người... tối qua sao?"
Đây là hỏi, nhưng cô cũng đã biết được câu trả lời, vậy chiếc áo sơ mi thơm mùi kem cạo râu và mùi rượu nho nhàn nhạt này là của anh, anh không những giúp cô băng bó vết thương, còn chăm sóc một người bị bệnh như cô, anh thật là một người tốt.
Nghĩ vậy, Đường Tịch Mai liền nở một nụ cười tươi tắn nói. " Cám ơn anh."
Anh hào phóng cười và đáp lại. " Không có gì, anh tên là Mộ Lăng. Còn em?" Vừa nói anh vừa bưng bát cháo lên, thổi nguội.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
" Em tên Đường Tịch Mai." Cô hào hứng đáp.
Anh cất giọng khen. " Tên rất đẹp." Nhưng có chút u buồn.
Vừa múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng cô, mùi cháo tỏa ra thơm phức ngay lập tức khiến cơn đói trong bụng cô réo lên, um một cái liền ngoan ngoãn để anh đút, để cô ăn no nê một bát cháo đầy, uống hết mấy viên thuốc cảm, xong anh mới thu dọn bát đĩa ra ngoài.
Vừa định quay lại cùng cô hỏi một chút chuyện, đã thấy cô vịn tường đi ra ngoài, anh liền bước nhanh về phía cô, cẩn thận đỡ giúp cô đứng vững. Thấy cô đang bệnh mà còn cố đi ra ngoài này, anh nhẹ giọng trách.
" Bây giờ còn sớm, em đang cảm, gắng ngủ thêm một chút nữa cũng được. Còn có, nhà em ở đâu? Để một chút nữa anh chở em về, đi qua đêm người nhà sẽ rất lo lắng." Anh dìu cô ngồi lên ghế sô pha, vừa lựa địa điểm tránh nắng, mới tấn cái gối sau lưng để cô ngồi cho thoải mái.
Nhớ đến nhà? Rồi người nhà? Mặt cô hơi xịu xuống. " Em không còn người thân, căn chung cư nằm trên con đường tối qua là chỗ ở cũ của em nhưng chủ nhà không cho em thuê nữa."
Vâng giờ cô thành người vô gia cư rồi, chỉ là còn số tiền ít ỏi. Tiền? Ài, không xong, túi hành lí của cô đã bị quăng ở chỗ kia rồi, giờ làm sao đi lấy đây, gia tài của cô đều ở trong đó hết, cô thực muốn khóc a. Con Thỏ ngốc nào đấy nghì đến nhất thời mặt mày u ám, đường tương lai mờ mịt.
Thấy biểu tình buồn bã trên gương mặt cô, anh hỏi tiếp. " Vậy trước đây em làm gì?"
Nhắc tới công việc là cô lại không vui nổi, vô duyên vô cớ bị đuổi việc, kiếm được việc làm trong thành phố này đâu phải chuyện dễ dàng, công việc lần trước là vì có Tiểu Nhạc bán nhan sắc, dùng mỹ nhân kế mới giúp cô có được công việc đó, thôi mất rồi, không nhà, không tiền, không công việc.