Thương em

Thương em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng

Chương 09: Lương Chấn Y ......

Ô. . . . . . Hình tượng của ta, hình tượng của ta!

Anh vừa đi, Nhân Nhân cúi người đem dao cắt bít tết đâm xuống miếng thịt của Hà Phi, hung ác trừng cô.

“Ngu ngốc. . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi. “Ta thật muốn chém chết ngươi.”

Hà Phi trợn mắt nhìn kia dao găm cắm ở trên miếng thịt bò, vẫn còn chưa hiểu tình huống, giơ tay hỏi cô: “Thích bít tết của em? Chúng ta đây trao đổi, em ăn thịt dê hun khói cũng được.”

Oanh! Núi lửa bùng nổ.

Úy Nhân Nhân phát điên, biến thân thành sư tử, túm lấy Hà Phi rống: “Kẻ siêu cấp đầu đất này, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”

“Úy tiểu thư?” Cảnh Chi Giới quay trở lại, chỉ thấy một màn kinh người này. “Ách. . . . . .”

Shit! Úy Nhân Nhân lập tức tươi cười đầy mặt, rất không tình nguyện ngẩng đầu nhìn lại anh. “Cái gì. . . . . . Chuyện gì?” Đáy lòng xấu hổ muốn chết, lại nghe thấy Hà Phi vẫn còn ngơ ngẩn nói ——”Đây, lấy đi, thịt bò cho chị.”

Trời muốn diệt ta ——

Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, xiên miếng thịt bò, miệng run rẩy hỏi Cảnh Chi Giới: “Có. . . . . . Có chuyện gì sao?” Chi ta chết đi, không, cho Hà Phi chết đi!

“Ách. . . . . .” Cảnh Chi Giới nhìn miếng thịt bò. “À, là như thế này, anh nghĩ mời em giúp công ty của bọn anh làm kế hoạch một buổi phát biểu.”

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Úy Nhân Nhân khóe miệng run rẩy. “Không. . . . . . Không thành vấn đề.”

Hà Phi cầm tay Nhân Nhân vẫn đang xiên miếng thịt bò, lại quay trở lại đĩa của cô, bắt đầu tiến công thịt dê.

“Chẹp chẹp! Ăn ngon, ăn ngon.” Hoàn toàn ở ngoài tình huống trước mắt.

Cảnh Chi Giới nhíu mày, nhìn Nhân Nhân liếc sâu một cái. “Như vậy, chúng ta lại liên lạc sau.”

Úy Nhân Nhân bị liên tiếp đả kích đến cà lăm. “Đương. . . . . . Đương nhiên. . . . . . Liên lạc. . . . . . Liên lạc. . . . . .”

“Chúc em dùng cơm ngon miệng.” Anh mỉm cười rời đi.

Ngon miệng cái rắm! Cảm giác thèm ăn của Úy Nhân Nhân toàn bộ biến mất, hình tượng hoàn mỹ cô tỉ mỉ bảo trì hoàn toàn bị hủy diệt, người đàn ông trong lòng cô khẳng định hiểu lầm cô là một cô gái ham ăn lại bạo lực, ô. . . . . . Cô thật… muốn khóc.

“Phù! Ăn thật no.” Ác chủ bài số một Ôn Hà Phi thỏa mãn quệt quệt mồm. “Tổ trưởng, đừng ngẩn người, mau ăn. Ngon lắm. . . . . .”

Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt. “Hà Phi?”

“Ưm?” Hà Phi ôm bụng, cảm thấy mỹ mãn còn ngáp một cái.

“Ăn no rồi?” Nhân Nhân lạnh giọng hỏi.

“Đúng vậy, ăn quá ngon.” Cô nhếch miệng, cười đến sáng lạn.

Nhân Nhân mặt như đưa đám, cầm lấy túi xách yếu ớt nói: “Chúng ta đi thôi!” Cô thê thảm thầm nghĩ mau mau biến mất.

Ôn Hà Phi hoàn toàn không biết khổ sở trong lòng tổ trưởng, còn hỏi: “Đi? Nhưng là chị còn chưa ăn mà?”

Úy Nhân Nhân rốt cục rít gào: “Đi đi đi, đi mau!” Trở về mới xử lí cô cho thật tốt.

Hà Phi sự nghiệp đắc ý, bạn trai Từ Thiếu Khâm tốt nghiệp trước cô một khóa lại không trụ được đến một phần công tác. Thời đại học, anh từng làm mưa làm gió, làm cả hội trưởng hội học sinh, làm sao mà biết ra xã hội nhưng lại cao không với tới thấp không bằng lòng, thường xuyên thích ứng không được.

Lúc này, anh hẹn gặp Hà Phi, trong nhà hàng ánh đèn chập chờn. Hà Phi mặc áo len mềm bó sát người màu quýt, tóc đen dày dưới ánh đèn lóe ra lãng mạn phong tình mê người. Khi bồi bàn đem đồ uống bưng lên thì anh đang cắt bít tết cho Hà Phi nói: “Hà Phi à, anh đã quyết định đi du học.” Anh đã suy nghĩ kỹ.

“Cái gì?!” Hà Phi kinh ngạc ngẩng đầu. “Du học? Muốn học thì cứ học ở trong nước là được. Làm gì phải chạy ra nước ngoài học? Vừa vất vả lại lãng phí tiền.” Cô nói thẳng một câu, làm cho Từ Thiếu Khâm nhíu mày.

“Anh cũng không phải là muốn học cái tiếng nước ngoài gì. Anh là muốn tu học lấy được cái bằng.” Từ Thiếu Khâm uể oải dựa vào ghế dựa, thần sắc kiêu ngạo, khẩu khí tự phụ. “Bố anh ở San Francisco đã đăng kí trường học, anh muốn học quản lý ăn uống. Dù sao Đài Loan không có một chỗ công tác tốt, ông chủ thì thích sai bảo người, ngu chết được, nhân tài vĩ đại như anh thế nhưng lại không biết mà dùng. . . . . .” Anh bực tức đầy bụng.

Những lời này Hà Phi đã nghe đến mòn cả tai. “Oh.” Cô nhún nhún vai. Kẻ có tiền muốn làm gì thì làm, nói đi du học cứ dễ như là muốn đi đường vậy. Cô ngượng ngùng chống một bên gò má tinh tế. “Vậy chúng ta chẳng phải là rất khó gặp nhau?” Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, Hà Phi không khỏi có chút phiền muộn. “Không thể học ở Đài Loan sao?”

“Hà Phi, anh thật sự cũng rất luyến tiếc em.” Thiếu Khâm nắm lấy tay cô thâm tình chân thành nói. “Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy. . . . . .” Hà Phi ngẩng mặt, một đôi trong suốt thủy mâu nhìn lại Thiếu Khâm.

“Vậy anh đừng ra nước ngoài nữa.” Cô chớp mắt mấy cái, trong chớp mắt hồn phách   Từ Thiếu Khâm đều bay đi mất.

Hà Phi là trong sáng động lòng người như vậy! Trời biết lúc trước theo đuổi cô thật vất vả, dây dưa thật lâu, nhưng ngoại trừ cầm tay ra, muốn tiến thêm một bước luôn là không thể thực hiện được. Thiếu Khâm đương nhiên không chịu buông tha cho, cô càng dè dặt, anh càng cảm thấy thách thức, từ đáy lòng cảm thấy cô càng thêm đáng quý, cùng với việc chơi đùa những cô gái khác là không giống nhau, anh đối Hà Phi là thật lòng.

Anh nắm chặt tay cô. “Anh đã nghĩ đến biện pháp giải quyết. Em nghỉ việc, cùng anh đi du học, sau khi quay về Đài Loan chúng ta mở một nhà hàng to, em làm bà chủ. Chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền! Học phí của em anh sẽ nhờ bố anh!” Anh thoải mái nói, Hà Phi lại bị dọa. Mắt trừng lớn, rút nhanh tay về.

“A?” Có lầm hay không? “Nghỉ việc? Em thật vất vả mới lên làm thiết kế viên, không được, không được, không được!” Cô vội vàng lắc đầu.

“Biết ngay là em sẽ nói như vậy!” Thiếu Khâm cầm lấy dao nĩa, cúi đầu dùng cơm, vừa hướng cô giảng lấy đại nghĩa:  “Hà Phi à, dù sao chúng ta cuối cùng cũng muốn kết hôn, đến lúc đó em cũng phải nghỉ việc để anh nuôi, có gì khác đâu, sao phải liều mạng vất vả chứ?”

Hà Phi nghe mà ù ù cạc cạc, truy vấn anh: “Vì sao kết hôn sẽ nghỉ việc?”

“Bố mẹ anh sẽ không thích em đi làm, anh cũng không muốn em đi làm.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Hà Phi nghe xong càng hoang mang, cô nhíu chặt mày hỏi anh: “Em đi làm có thể kiếm tiền, bố mẹ anh sao lại không thích? Em đi làm lại rất vui, anh luyến tiếc cái gì?” Cô thẳng thắn hỏi.

Từ Thiếu Khâm nghe được nhíu mày, Hà Phi suy nghĩ có khi chính là xoay chuyển không được. Anh ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, còn thật sự nghiêm túc nói: “Sau khi kết hôn sẽ có con, em không ở nhà chăm con, chẳng lẽ còn xuất đầu lộ diện bên ngoài sao? Anh nói luyến tiếc, chính là luyến tiếc em ở bên ngoài làm việc phải xem sắc mặt người khác. Nhà của anh lại không thiếu chút tiền em kiếm được ấy, công việc kia của em hở ra là lại tăng ca thức đêm, anh xem em càng sớm từ chức càng tốt! Theo anh đi du học, vừa thêm tri thức lại vừa thoải mái tự tại, anh còn trả tiền giúp em, cũng không có người nào yêu em như anh . . . ” Anh một hơi nói xong, nói đến dõng dạc, hiên ngang lẫm liệt, cứ như Hà Phi không quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt thì thật có lỗi với anh.

Ai ngờ nói ra một phen này, Ôn Hà Phi chẳng những không có cảm động, ngược lại sững sờ ở trước bàn, vẻ mặt không hiểu trợn mắt nhìn khuôn mặt gầy của bạn trai.

Là đèn sáng quá sao? Tại sao khuôn  mặt của anh bỗng nhiên lại chói mắt như vậy?! Lời nói của anh thờ ơ dửng dưng, nghe vào tai cô từng chữ từng chữ như dao đâm. Hà Phi mắt gợn sóng, trong mắt nổi lên lửa giận cuồn cuộn. Công việc cô nhiệt tình yêu thích hóa ra trong mắt anh lại bé nhỏ không đáng kể, mà nhiệt huyết của cô, anh xem ra là cỡ nào buồn cười.

Hà Phi nắm chặt dĩa ăn trong tay, bình tĩnh nhìn lại anh, gằn từng tiếng nói vang lên hữu lực. “Em chưa từng tính kết hôn liền nghỉ việc, hơn nữa ——”

“Em tốt nhất nhanh chút làm visa ——” anh ngắt lời cô. “Nếu chậm, sẽ không kịp cùng anh ra nước ngoài. . . . . .”

Loại thái độ thích ngắt lời người khác này của anh thực làm Hà Phi nổi giận, cô hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, sắc mặt càng khó xem. “Em làm sao có thể yên tâm để bà ngoại một mình ở Đài Loan, em ——”

“Vậy em cứ yên tâm anh một mình ở nước ngoài?” Lại một lần nữa ngắt lời nói, không biết Hà Phi đã vốn tức giận, lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Anh to tiếng. “Anh là bạn trai của em đấy!” Anh là con một được người nhà sủng ái yêu chiều, chịu không nổi nhất là cảm giác bị người bỏ qua, anh nghĩ phản bác là đương nhiên, lại không biết nghe vào tai Hà Phi lại thấy anh ích kỷ đến cỡ nào.

Hà Phi mặt rét lạnh, trừng mắt anh. Tốt lắm, lần thứ hai anh lại ngắt lời cô. Hà Phi nheo mắt, mắt hạnh bốc hỏa, nghiến răng nói: “Từ Thiếu Khâm, đây là hai chuyện khác nhau.” Người khác có thể không rõ tình cảm cô cùng bà ngoại, nhưng anh. . . . . . Anh có thể nào không hiểu, đó là người thân duy nhất cô còn trên đời.

Từ Thiếu Khâm sắc mặt u ám, nóng nảy phát cáu, hầm hầm ném dao nĩa: “Chẳng lẽ em không sợ anh thay lòng đổi dạ?” Thật là kỳ quái, con gái bình thường nghe thấy bạn trai muốn ra xuất ngoại, không phải đều quýnh lên mà khóc lóc luyến tiếc sao? Anh trừng mắt nhìn Hà Phi vì tức giận mà mặt đỏ hồng, cơn tức cũng nổi lên. Cô nhưng lại chính là để ý bà ngoại của cô, công việc của cô? Vậy coi anh là cái gì!

Bọn họ phẫn nộ trừng mắt lẫn nhau, Hà Phi thở sâu, dằn lòng giải thích, hi vọng anh có thể thông cảm.