Thương em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng
Chương 06: Chúc mừng, Hà Phi. . . .
Đau quá. . . . . . Hà Phi nằm trên mặt đất chật vật run run. Cộp, cộp, cộp, xa xa nhìn thấy thư kí Trần xinh đẹp, một đôi giày đen cao gót thong thả đi đến, đứng ở trước mặt cô. Hà Phi nhìn lên cao hơn, quả nhiên thấy thư ký Trần Dĩnh nhíu mi, tao nhã đứng, tao nhã vươn ngón tay hoa sen, tao nhã chạm vào bên môi, ánh mắt mỉm cười, quả nhiên hướng cô phát ra một tiếng ——
“Hừ.” Trần Dĩnh châm biếm cười nhìn Hà Phi quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Đại sư, cô nằm trên mặt đất tìm linh cảm sao?” Tiếng nói tao nhã, khắc nghiệt như băng.
Hà Phi một trận rét lạnh vù vù, lập tức dưới đáy lòng trăm ngàn đao giết qua Trần Dĩnh.
Văn phòng cười vang.
Hà Phi đứng dậy, nhìn lại cái xem thường, đây là cô tự lập tự mình cố gắng, tự sinh tự diệt ở V.J.
Không ở thiên đường, so với địa ngục còn thảm. Da mặt không đủ dày, thật đúng là làm không được một năm.
Cô làm việc giống như bị hung ác lột đi một tầng da, thật vất vả, buổi chiều đuổi không kịp hồ sơ, trốn ở phòng trà uống chén cà phê . Trời lạnh, Hà Phi mặc áo lông trắng cổ chữ V, mặc váy bó xanh lá cây, đang cầm cốc cà phê lạnh ngắt run rẩy.
======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
“Ôn Hà Phi.” Úy Nhân Nhân tóm được cô.
Úy Nhân Nhân nheo mắt lườm cô, làm Hà Phi một trận run rẩy. Đáng chết, cô lại vướng vào họa gì vậy? Đang buồn bực, Úy Nhân Nhân chọc chọc chóp mũi cô, từng chữ từng chữ gằn nói: “Cô, uống, xong, chủ tịch muốn gặp cô.”
“Hả?” Cà phê trong tay thiếu chút nữa rơi. “Chủ tịch? Tôi làm sai cái gì?!” Hà Phi thần sắc kinh hoảng, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán.
Úy Nhân Nhân ngẩng đầu chống cằm, nheo lại ánh mắt suy tư. “Sai lầm lớn không có, sai lầm nhỏ liên tiếp là thật.” Cô nhún nhún vai, vẫy vẫy tay rời đi. “Tự giải quyết cho tốt đi, Lương tổng sẽ mang cô đi lên.”
Shit! Chẳng lẽ là vì lần trước cô cùng Trịnh Đạo trở mặt? Hà Phi nhíu mày ra sức suy nghĩ, hay vẫn là vì cô mắng biên tập tạp chí Tân Dĩnh? Cô hạ xuống cà phê bưng ở hai tay, rốt cuộc là vì chuyện gì đây? Chủ tịch triệu kiến người xác định chắc chắn là vì sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, Hà Phi khẩn trương, há miệng vắt óc suy nghĩ.
“Ôn Hà Phi.” Một đôi giày đen bóng đứng ở trước cô.
Hà Phi rụt vai yếu ớt đáp lại: “Vâng.” Lương Chấn Y đến đây. Ô ô... Lúc này chết chắc rồi! Giám đốc sẽ không phải là đuổi việc cô chứ?
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu rụt vai, ông trời, cô xem ra thật căng thẳng, bộ dáng như sắp té xỉu đến nơi.
Anh giương mày rậm, nhẹ giọng nói: “Cô theo tôi lại đây.”
Hai người đi vào thang máy, một khoảng lặng im làm người ta lúng túng, chỉ nghe tiếng chuyển động của thang máy.
“Ách. . . . . .” Hà Phi thử thăm dò anh. “ Anh có biết chủ tịch vì sao lại muốn gặp tôi không?” Cô hi vọng biết trước, để có điểm chuẩn bị tốt tâm lý.
Lương Chấn Y nghiêng người liếc cô một cái, cô hôm nay mặc áo lông trắng cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh gầy. Đáng chết, cô làm lồng ngực anh căng thẳng. Lương Chấn Y lập tức dời tầm mắt, đáp ngắn gọn. “Không biết.”
“Vì chuyện gì vậy? Mắng đạo diễn hay là mượn chỗ chụp? Tôi không phải cố ý nổi giận, có lúc bọn họ thật sự bị mắng chửi mới bằng lòng hợp tác, kỳ thật tôi đều là vì. . . . . .”
“Câm miệng.” Lãnh đạm ngắt lời cô phỏng đoán linh tinh. “Nói với tôi cũng vô dụng.” Đáng chết, anh nghĩ đến xương quai xanh xinh đẹp của cô, còn có bộ ngực rất tròn dưới áo lông trắng, nghĩ đến tâm phiền khí nóng. Cũng không phải tiểu tử ra đời chưa lâu, như thế nào mỗi lần vừa thấy cô liền nhịn không được miên man suy nghĩ. Bởi vì dục vọng, vẻ mặt của anh càng trở nên thêm lãnh khốc dọa người, khó có thể thân cận.
Làm chi cục cằn như vậy?! Hà Phi nói thầm dưới đáy lòng. Cô lườm anh một cái, thấy tay kia của anh đút ở túi quần, trên mu bàn tay có một chút lông tơ. Đánh giá anh cùng với tây trang, vĩnh viễn luôn là chỉnh tề ngay ngắn như vậy, giống như con người của anh cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc đến làm cho người sợ hãi. Không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt của anh có bao nhiêu lạnh lùng, Hà Phi gãi gãi đầu, thật vô tình, công ty lớn như vậy mà lạnh giống như tủ lạnh.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, lộ ra một hành lang thẳng tắp tràn đầy ánh sáng. Hà Phi trong lòng căng thẳng, hít một mồm lớn, vẫn là nhịn không được hướng anh cầu cứu.
“Chủ tịch thực đáng sợ sao?” Da đầu tê dại, bất giác lại bắt đầu nhiều lời. “Ông ấy tốt nhất đừng mắng tôi, anh có biết tôi bị người mắng sẽ nóng nảy, không biết sẽ nói ra cái gì chết tiệt –”
“Đừng đạp chủ tịch là được.” Anh nói. Nhớ tới lúc trước cô hung hãn đạp máy bán nước, mắt anh hiện lên thấp thoáng ý cười.
Hà Phi nghe xong kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu trừng anh, vẻ mặt của anh vẫn như mọi khi, nhưng là, anh vừa mới nói gì đó? Anh nói đùa cùng cô?! Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Lương Chấn Y cúi đầu nhìn cô. “Đi thôi.” Cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng đáp lên lưng nhỏ gầy của cô, đẩy cô ra thang máy.
Ôn Hà Phi lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch V.J, cô còn tưởng rằng làm chủ tịch đều là ông già béo phục béo phịch, nhưng là đến khi gặp thật lại dọa cô nhảy dựng người. Chủ tịch thật sự khác xa với tưởng tượng của cô. Không, phải nói là hoàn toàn ngược lại.
Đó là một người đàn ông mặc quần áo thường ngày, gương mặt hơi vuông tầm hơn ba mươi tuổi. Anh xem ra không anh tuấn như Lương Chấn Y, nhưng lại có một loại khí chất ung dung tôn quý.
Phòng làm việc của anh rất lớn, chất đầy tạp chí lá cải, trên mặt đất tán loạn đĩa trò chơi, ở cửa sổ tràn ngập cây vạn niên thanh, leo lên toàn bộ bệ cửa sổ. Ánh mặt trời từng mảng lớn hạ xuống sàn nhà bằng gỗ.
Vừa thấy Lương Chấn Y, anh ngay tức khắc chào đón. “Hai người tới rồi!” Thanh âm của anh thật nhẹ nhàng.
Hà Phi không dám lên tiếng, giống như phạm nhân chờ hình phạt, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lương Chấn Y, trong lòng bất an không yên.
Chủ tịch vỗ vỗ vai Chấn Y, cúi đầu nhìn lại Hà Phi, liếc nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn lại Lương Chấn Y, ánh mắt lóe ra, nhíu mày, chỉ hỏi anh một câu: “Chính là cô ấy?”
Hà Phi nghe Lương Chấn Y thuần hậu trả lời: “Phải.”
Theo sau là một trận trầm tĩnh.
Hà Phi đầu cúi thấp hơn, cảm giác trên đỉnh có hai đôi mắt đang hung hăng đánh giá cô. Mím chặt môi, muốn mắng sao? Cũng tốt, mau mau mau, chết sớm siêu sinh sớm.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Ôn Hà Phi!” Chủ tịch bỗng nhiên hô lớn tên cô, Hà Phi chấn động, nháy mắt cả người đã bị bắt lấy. Cô kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, sao. . . . . . Sao lại thế này? Chủ tịch nghiêm nghị quan sát cô, ánh mắt cô hoang mang, bị nhìn đến mồ hôi lạnh ứa ra.
“Chúc mừng——” anh bỗng nhiên lớn tiếng nói với cô. “Chúng tôi quyết định tuyển cô làm thiết kế viên chính, cô thăng chức !” Dùng sức vỗ vỗ vai cô.
Cái gì?! Hà Phi há hốc, choáng váng. Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Anh không mắng cô, ngược lại cho cô thăng chức? Cô dại ra, mở to hai mắt, thiết kế viên? Cô được thăng lên thiết kế viên?
“Trời ơi. . . . . .” Cô hít một hơi, không thể tin được.
Thấy biểu hiện ngốc nghếch của cô, Chủ tịch Phương Tuấn Mẫn bật cười, dùng sức lay lay cô, hỏi: “Cao hứng chứ? Chấn Y ra sức đề cử cô đấy, Lucky lady! Hi vọng cô đáng giá.” Hướng về phía cô đang ngây người, cao giọng cổ vũ. “Biểu hiện cho tốt vào!”
Cái gì? Lương Chấn Y đề cử?! Hà Phi còn không có hoàn hồn, một cái cốc thủy tinh tinh xảo đã nhét vào trong tay cô, chủ tịch có chút tính trẻ con hét lên: “Đến, chúng ta cụng ly!” Trung khí mười phần, hăng hái ngàn vạn.
Anh giúp cô đổ đầy nước rượu màu hổ phách, cũng lấy một cái cốc đưa Lương Chấn Y, hưng phấn mà nâng chén tuyên bố.
“Chúc mừng quảng cáo đại sư tương lai. Cụng ly!” Cốc chạm vào cốc rượu của Hà Phi, phát ra thanh thúy tiếng vang, Hà Phi thế này mới chân chính tỉnh lại.
Không phải là mơ!
Rượu trong chén sóng sánh, cô biển lòng xao động cuồn cuộn. Đây là sự thật trăm phần trăm, cô đột ngột ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt đen thâm thúy, trong mắt tia sáng ấm áp làm cô tim đập nhanh. Lương Chấn Y đối diện cô mỉm cười.
Ánh mắt anh như mực, thẳng hắt vào trái tim cô. Anh đưa ly chạm nhẹ ly của cô, keng một tiếng, cúi ngắm vẻ mặt khờ ngốc đáng yêu của cô, ôn nhu nói: “Chúc mừng, Hà Phi. . . . . .” Kêu tên cô, âm thanh trầm thấp giống như kêu tên con mèo mà anh cưng chiều. Giọng nói ôn như của anh giống như khẽ vuốt trên má cô, Hà Phi thất thần, tim đập chậm nửa nhịp.
Chủ tịch nhìn lại Chấn Y, nhìn ra được anh đặc biệt thiên vị Ôn Hà Phi, Phương Tuấn Mẫn kéo kéo cánh tay Chấn Y hô lớn: “Cụng ly!” Ngẩng đầu hào sảng uống cạn, đáy lòng cười thầm, thật khó nhận ra đây chính là một Lương Chấn Y lạnh lùng thường ngày nha.
Lương Chấn y cũng một ngụm uống cạn rượu trong ly, lại không biết Phương Tuấn Mẫn đã nhìn thấu tâm sự của anh.
Này, đều, là, thực, ! Hà Phi nở nụ cười, mắt lấp lánh. Chân chính hết khổ! Vui mừng lan ra, trời ạ, cô rất cao hứng. Ngửa đầu hướng tới hai cái nam nhân cao lớn, quên mất thân phận chính mình, cũng hào sảng nâng chén kêu lên.