Thương em

Thương em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng

Chương 04: Hà Phi?

Thư ký Trần khẩn trương tiến lên nói với Hà Phi: “Ôn tiểu thư, tổng giám đốc vừa rồi hạ chỉ thị, cô không cần đến đi làm.”

Hà Phi kinh hãi đứng, sững sờ nhìn lại Lương Chấn Y, mà một đôi mắt sâu không thấy đáy kia của anh cũng đang quan sát cô.

Hà Phi thấp thỏm nói: “Thực xin lỗi. . . . . . Tổng giám đốc, tôi bị tai nạn xe cộ, tôi cam đoan lần sau nhất định đúng giờ.” Cô một hơi nói xong, lại khổ sở phát hiện anh một bộ thờ ơ; mà ánh mắt anh nhìn cô sắc bén khiến cô lông tơ dựng đứng.

Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, giống như sao giữa trời đêm, đôi mắt to phảng phất như sắp khóc, tay nhỏ bé ngăn ở trên cánh tay mơ hồ đang run rẩy, đương nhiên cũng chú ý tới mắt cá chân đang sưng đỏ của cô.

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Nhưng anh lại chỉ lạnh lùng gỡ tay cô, ánh mắt hờ hững nhìn cô; cho dù là giọng nói trầm ấm có lực, nhưng lại nói lời thực tổn thương người.

“Cô cho cô là ai?” Anh lạnh như băng làm mặt Hà Phi nháy mắt trắng bệch. “Truyền thông chú ý tốc độ, không tha một chút mảy may sai lầm, càng không có cơ hội lần thứ hai, công ti chúng tôi không cần cô.” Ngữ khí của anh cứng rắn mà nghiêm khắc, từ thái độ cứng rắn của anh xem ra, anh hiển nhiên sẽ không sửa đổi quyết định.

Phòng hội nghị trong một lúc yên tĩnh, mọi người trầm mặc, chỉ nghe lời nói lạnh như băng của Lương Chấn Y quanh quẩn trong không trung, như kim châm lỗ tai Hà Phi, cũng đâm tự tôn của cô bị thương.

Thư ký Trần khuyên nhủ Hà Phi: “Cô đi đi!”

Lúc Lương Chấn Y sắp bước ra cửa thì Hà Phi lại lên tiếng ngăn lại anh.

“Khoan đã!” Lần thứ hai, ngón tay nhỏ bé kia níu lại cánh tay anh, còn khư khư dùng sức níu thật chặt.

Lương Chấn Y không khỏi liếc mắt, một đôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt như đao trừng nhìn cô.

“Buông tay.” Anh nói ngắn gọn.

Dù sao công việc chắc chắn là mất rồi, Hà Phi ngểnh mặt nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của anh, mở to mắt nổi lên lá gan nói với anh.

“Quảng cáo. . . . . . Quảng cáo chính là. . . . . . Chính là bất luận tốt xấu, đem sản phẩm thành công đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài!” Dùng lời anh đã nói phản kích anh. “Anh được coi trọng vì làm giám đốc, không thể bởi vì tôi không chống lại được việc ngoài ý muốn liền phủ nhận tôi, đến ngày tôi công thành danh toại, chỉ sợ anh hối hận không kịp!” Cô dũng cảm nói xong, Lương Chấn Y nhưng lại chú ý tới hai chân cô không có khí thế phát run lên.

Mọi người nghe lời nói dõng dạc này, đều cười trộm.

Lương Chấn Y nghe xong, cũng không đáp lại, đôi mắt đen dưới đôi lông mày rậm dày chuyên chú dừng ở cô.

Không thấy anh nói chuyện, Hà Phi nghe tiếng cười từ những người xung quanh khiến sắc mặt càng hồng; nhưng một đôi mắt to không chịu thua vẫn thẳng tắp nhìn anh, biểu tình phi thường nghiêm túc. Đôi tay nhỏ nắm chặt, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, vẫn kiên trì tiếp tục cố gắng thuyết phục anh. “Đúng vậy, tôi là quỷ tha ma bắt đến muộn, nhưng là. . . . . . nhưng là người luôn luôn có lúc phạm sai lầm, giống như động đất vậy, ai có thể dự đoán được lúc nào xảy ra?  Anh hãy coi như vừa mới xảy ra động đất, tôi tuy đến muộn, nhưng tôi thành tâm thành ý nghĩ đến quý công ty, anh xem tôi một thân chật vật, còn không biết xấu hổ xông tới, chứng tỏ tôi có biết bao nhiêu thành ý. Hôm nay anh cho tôi một cơ hội, mặt khác cũng là cho mình một cơ hội, nhân tài khó được, anh kiên trì giữ nguyên tắc chỉ sợ tổn thất thật nghiêm trọng, tương lai tôi có thể là một đại sư quảng cáo, ai mà biết được?” Ngữ khí kích động của cô làm anh nhíu mày.

Đại sư? Tiếng cười càng lớn, đại sư quảng cáo? Không ngờ cô còn nói ra mồm được, thư kí Trần lại nhịn không được, dùng bản báo cáo che mặt lại cười. Ôn Hà Phi này thoạt nhìn có vẻ giống như công chúa gặp nạn đi?

Tất cả mọi người cười nhạo Hà Phi, chỉ có Lương Chấn Y không nói cũng không cười, chỉ nhìn chằm chằm cô, sắc mặt của anh vô cùng tối tăm khó coi, ánh mắt như băng làm thần kinh cô run lên.

Còn không được sao? Hà Phi hết lời, cắn cắn cánh môi, lại vùng lên nói: “Dù sao anh cũng không có gì tổn thất, cùng lắm tôi không cần nhận lương, thử dùng tôi một tháng, nếu tôi thực kém như vậy, cách chức tôi đều được, nhưng ít ra cho tôi một cơ hội chứng minh năng lực, anh lại có gì ——”

“Cô lập tức câm miệng ——” rốt cục mở miệng, thanh âm nồng đậm như rượu, cúi mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng kia, nhíu mày nói. “Tôi chỉ cho cô một cơ hội.”

Hà Phi giật mình ngây ra, lập tức câm miệng. Thành công sao?! Ánh mắt bỗng sáng lên, nhìn lại vẻ mặt anh sâu xa khó hiểu, phỏng đoán ý tứ của anh.

Lương Chấn Y nhìn sâu cô một cái, lập tức cất bước rời đi. Cái nhìn ngắn ngủi kia, ánh mắt ấm áp, Hà Phi nháy mắt mấy cái nghĩ đến nhìn lầm, ánh mắt lướt qua trong chốc lát phảng phất còn mang theo ý cười, cười?

“Đi thôi, ‘đại sư’!” Thư ký Trần nhìn Hà Phi còn đang sững sờ. “Tôi mang cô đi quen thuộc hoàn cảnh.” Khó gặp được bông hoa dại không biết xấu hổ lại không sợ chết như vậy.

Hà Phi nhìn lại thư ký Trần, hai chân như nhũn ra, suy yếu hướng về phía cô xác định. “Anh ta. . . . . . Ý tứ của anh ta có phải . . . . . Tôi có thể ở lại?” Là như thế này sao?

“Đại sư, cô nhìn không ra anh ấy tha thứ cô sao?” Trần Dĩnh trêu chọc cô, mọi người rốt cục nhịn không được cười to.

Hà Phi không lưu tâm, hoan hô ra tiếng. Phù, nguy hiểm thật!

Bên ngoài, Lương Chấn Y dừng bước, lắng nghe bên trong ồn ào, còn có tiếng cười của cấp dưới.

“Thật là ngu ngốc.” Miệng anh khẽ nhếch, hiện lên tia tươi cười.

Quỷ liều lĩnh này đến tột cùng là quá lớn mật bạo gan hay là trời sinh mắt trên đỉnh đầu? Bất luận như thế nào, tiểu nữ tử gan dạ sáng suốt hơn người này, xác thực làm anh thay đổi cách nhìn.

Đi làm ngày đầu tiên, Hà Phi được mở rộng tầm mắt. Ở V. J, nghiệp vụ có bao nhiêu dọa người, mỗi đồng sự của cô đều đầy tài năng, cô xem mà hoa mắt hỗn loạn.

Có người mới vào như tiểu muội văn thư Trương Thiến, mũi miệng đầu lưỡi lỗ tai đều có xuyên lỗ, tóc màu tím, quần ngắn thấy cả quần lót; có thư ký Trần Dĩnh mặc đồ đen hiệu Issey Miyake, giả vờ lãnh huyết, nói chuyện cay nghiệt, thích hừ người, động một tí là liền hướng Hà Phi hừ một tiếng, hoàn toàn xem thường cô, chỉ kém không lấy giày cao gót cao dọa người giẫm lên cô.

Còn có vài tên chuyên viên quảng cáo cao to trâu bò, mùi nước hoa nồng chết người, bọn nam nhân này người người tự cho mình là siêu phàm, thích dùng cằm nhìn người.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cũng có mồm to, thích rít gào như trưởng ban Úy Nhân Nhân, cô mặc một bộ công sở Chanel, cái đầu nhỏ xinh, động tác gọn gàng, bước đi nhanh nhẹn. Hà Phi mới đi làm một ngày đã bị cô rống bốn, năm lần, cô thường treo bên miệng một chữ một từ chính là ——

“Mau, mau, mau, mau, mau!” Gấp đến chết người còn không đền mạng. Hà Phi đưa đề án chậm một chút, cô liền không lưu tình chút nào đem văn kiện bốp lên đầu cô “Mau ——” như sư tử rống.

Làm cả buổi, mắt cá chân bị thương của Hà Phi đã muốn sưng như móng giò Vạn Loan(*), ai cũng sai cô làm việc, hơn nữa thích kêu cô đại sư, rõ ràng cười nhạo cô.

Hừ! Hà Phi ngồi ở trong phòng, lại sắp xếp các bản kế hoạch, lật xem đề án quảng cáo mà những kẻ tự cho mình là siêu phàm nọ kia đã viết.

“Ai! Để cho ta làm, cũng viết rất tốt!” Cô cẩn thận xem kỹ ngôn ngữ cách viết chính quy. “Thì ra là thế, như vậy cũng được. . . . . .” Bất tri bất giác, đã qua thời điểm tan tầm. Hà Phi đã đói bụng, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đều đã tối sầm, vì thế thu thập đồ đạc, kéo lê thể xác và tinh thần mệt mỏi rời đi.

Vừa ra công ty liền thấy Từ Thiếu Khâm đang cầm hoa chờ ở trước tòa nhà.

“Hà Phi?” Anh ta vừa thấy Hà Phi, lập tức chạy lại.

Hà Phi không để ý đến anh, quay đầu bước đi, cà nhắc cà nhắc thập phần chật vật.

Anh ta đuổi theo. “Bảo bối, lên xe đi, chân của em làm sao vậy?”

“Anh còn có mặt mũi hỏi?!” Hà Phi trừng anh một cái, vung tay đuổi anh. “Tránh ra, tránh ra!”

Thiếu Khâm ngăn lại bạn gái, cười lấy lòng, kéo cô bước hướng về xe đỗ bên đường.

“Đừng tức giận, đã đói bụng chưa? Anh ở đây chờ em từ trưa, thật đáng thương, giống như thằng ngốc vậy.”

Hà Phi giãy giụa, sa sầm mặt không muốn để ý đến anh. “Anh đói bụng chính mình tự đi ăn, anh tránh ra !”

Từ Thiếu Khâm nhanh lôi kéo cô, nói năng ngọt xớt cầu xin. “Ai nha, cười một cái thôi, đừng tức giận  . . . . . . Ngoan, em tha thứ cho anh, em biết anh hễ nóng nảy là cái gì cũng quên mất, đừng tức giận nha!”

Hà Phi vẫn là xị mặt, hai tay vòng ngực hừ một tiếng. Nhớ tới chuyện buổi sáng, cô lại bốc hỏa, không giết anh cũng đã là a di đà Phật.

Thiếu Khâm lại lên tiếng chịu tội. “. . . . . . Nếu không anh quỳ xuống cho em!” Nói xong liền muốn quỳ, Hà Phi bật cười. Vừa thấy bạn gái mỉm cười, anh ta liền thừa thắng xông lên, nói sang chuyện khác. “Muốn đi ăn ở đâu? Này, hoa hồng tặng em.”.

Hà Phi cầm lấy hoa hồng, cơn tức tan thành mây khói, bạn trai lời ngon tiếng ngọt, giống như thôi miên, cô mềm lòng, lại không đành lòng nhẫn tâm giận anh ta.