Thương em

Thương em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng

Chương 27: Nghiệt duyên

 “Vé máy bay?” Phương Tuấn Mẫn dụi dụi mắt. “Được thôi ——” Lương Chấn Y hôm nay là lạ nha, cẩn thận xem xét Lương Chấn Y, thấy anh mày nhíu chặt, thần sắc tối tăm, giống như là đang lo âu chuyện gì. Phương Tuấn Mẫn hỏi anh: “Vé đi lúc nào? Bằng quan hệ của cậu còn đặt không được?”

Lương Chấn Y quay sang, bình tĩnh nhìn lại Phương Tuấn Mẫn. “Muốn đi San Francisco, hôm nay, càng sớm càng tốt.”

“Đùa nhau chắc?” Anh kinh hãi. Mấy ngày nay đúng là ngày lễ, Phương Tuấn Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối. “Ê, đừng có nháo, muốn đi chỗ nào cướp vé? Mình xem cậu mấy ngày nữa lại ——”

“Không được!” Lương Chấn Y đi tới, đè lại hai vai Phương Tuấn Mẫn, ánh mắt kiên định, vẻ mặt dị thường nghiêm túc. “Mình chưa từng cầu xin cậu cái gì.”

“Ừ, nha . . . . .” Quái lạ, anh bị Lương Chấn Y làm cho nghẹn miệng, trong lòng một trận ngứa ngáy.

Lương Chấn Y ánh mắt sắc bén, cố chấp thấp giọng nói: “Cho dù là cướp lấy, hay mất nhiều tiền hơn nữa đều được. Giúp mình!”

Phương Tuấn Mẫn gãi gãi đầu, thanh thanh cổ họng. “Ờ. . . . . .” Ảo não suy tư. “Để mình nghĩ xem có ai hôm nay muốn đi San Francisco. . . . . .” Anh khổ nghĩ, nhịn không được ngẩng đầu tò mò hỏi: “Ê, chuyện gì mà cậu hôm nay không đi không được à? Chậm vài ngày không được sao? Cậu đi San Francisco làm gì vậy?”

 

Lương Chấn Y trầm mặc, Phương Tuấn Mẫn thấy anh sắc mặt tối tăm, thức thời xua xua tay. “Quên đi, quên đi, không nói thì thôi, mình giúp cậu ngẫm lại có biện pháp nào có thể lấy được vé máy bay không. Ờ. . .” Anh cố gắng suy nghĩ. Anh đưa không ít quà tặng đắt tiền cho tiếp viên hàng không, không biết các cô có giúp được hay không. Đang nghĩ tới, bỗng nhiên nghe thấy Lương Chấn Y trả lời anh ——

“Ôn Hà Phi ở đấy. Cô ấy xảy ra chuyện, mình thực lo lắng.”

Phương Tuấn Mẫn bừng tỉnh đại ngộ. “Ồ ——” Trách không được tên bạn lo lắng như vậy, là Ôn Hà Phi hả? Thật không dễ dàng nha, hai người kia thông suốt rồi? Anh tức khắc nhảy xuống giường vồ lấy điện thoại, nghĩa khí mở ra danh bạ.

“Được! Việc này mình không thể không giúp, nhất định đem cậu đưa đến San Francisco gặp Ôn Hà Phi!” Anh hưng phấn kẹp lấy điện thoại, đi quấy rầy một đám bạn cũ.

Lúc hừng đông Hà Phi bình an được người đàn ông trung niên để ria mép nói tiếng Quảng Đông từ sân bay đón tới một nhà trọ nho nhỏ kiến trúc kiểu Trung Quốc trên phố người Hoa.

Nhà trọ có cái tên rất hay, kêu là “Nhà trọ Hòa Bình”. Trên lan can cửa sổ còn buộc lá cờ, là quán ẩm thực Trung Quốc ở phố người Hoa. Ông chủ là chú Hồ tính tình hào sảng, cầm chìa khóa tự mình giúp Hà Phi mang hành lí lên lầu, đưa tới một gian phòng ở tầng trên cùng. Ông đẩy ra cánh cửa màu đỏ, không gian nho nhỏ, bố trí đơn giản, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Chú Hồ nói: “Chấn Y đột ngột nói với chú muốn phòng, thực xin lỗi, chỉ còn thừa lại gian phòng này. Có chút nhỏ, nhưng mà cái gì cũng đều có đủ hết.”

Hà Phi sợ hãi theo chú Hồ vào phòng, thảm màu đỏ, ánh mặt trời bị rèm cửa sổ che lại.

“Cám ơn chú.” Lòng cô tràn đầy cảm kích. “Thế này là tốt lắm rồi.”

Chú Hồ đem hành lý “cộp” một tiếng đặt lên trên thảm.”Lễ giáng sinh, lần nào khách sạn cũng đầy cả, cháu chịu khó đi!”

Hà Phi gật đầu. “Vậy. . . . . . Vậy sao phòng này không có người ở?” Có chút tò mò hỏi.

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Ông chủ liền quay đầu sang, thực quỷ dị thầm thì với cô: “Đúng vậy!” Ông nheo lại mắt, thần sắc quỷ dị khiến Hà Phi trong lòng một trận sợ hãi, ông lại nói: “Phòng này trước kia có người chết, có chuyện ma quái!”

Hà Phi sắc mặt trắng nhợt, hoảng sợ bắt lấy cánh tay ông chủ. “Thật. . . . . . Thật vậy sao?” Đang hoảng hốt nhìn quanh bốn phía thì lại nghe thấy chú Hồ tuôn ra sang sảng tiếng cười. “Là giả, ha ha ha ha ha. . . . . .” Anh mạnh vỗ vỗ lưng Hà Phi. “Cháu xem phim kinh dị nhiều quá đấy!” Ông nháy mắt mấy cái. “Chấn Y cùng chú giao tình rất tốt, chú nào dám thuê phòng có ma cho cháu ở chứ?!” Ông đi qua xoay mở lò sưởi. “Cậu ấy muốn chú giúp cháu thêm hai cái chăn, sợ cháu bị lạnh, còn nói cháu có thể sẽ đói, trên bàn có thực đơn, muốn ăn cái gì cứ việc nói.” Chú Hồ thấy không có việc gì, bước ra hướng cửa. “Chú đi đây, có việc gì cứ gọi máy nội bộ.”

Hà Phi tiễn ông đi ra ngoài, chú Hồ cuối cùng với cô nháy mắt mấy cái. “Chú lần đầu tiên thấy Chấn Y cưng chiều người ta như thế, cô nhóc, cháu thực may mắn ——” Thấy mặt Hà Phi đỏ bừng, ông cười tủm tỉm rời đi.

Hà Phi đá rơi giày cao gót, đi bộ một ngày, gót chân đều bị mài rách. Cả người cô đau nhức, kéo thân mình mỏi mệt tiến vào phòng tắm, nước nóng luồn qua mái tóc, chảy xuống thân mình mệt mỏi đến cực độ. Cô khoan khoái thở dài một hơi, tắm qua, ánh mặt trời sáng rực, mặc vào áo ngủ, kéo ra rèm cửa sổ. Hà Phi ngồi ở trên giường, nhìn bên ngoài ánh nắng sáng lạn.

Đôi mắt vì lúc trước khóc mà đau nhức muốn chết, nhưng là lúc này nhìn trời xanh mây trắng, nhìn ánh nắng kia tràn ra một mảng lớn, cô lại nhớ đến một đôi mắt đen thâm thúy, vô cùng nhớ ánh mắt dịu dàng của anh.

Lúc đoàn người bắt đầu chen chúc nhau ở phố người Hoa, trong tiệm cơm có người đánh nhị hồ luyện hát hí khúc, kia thanh âm xướng khúc bén nhọn cao vút làm cô rất nhớ tiếng nói trầm thấp khàn khàn của anh.

Hà Phi ngã xuống giường, xoay người ôm chặt lấy gối đầu. Cô thở dài, nhắm mắt lại, một trận chua xót.

Cô rất nhớ Lương Chấn Y, rất nhớ anh. Hóa ra khoảng cách sẽ làm sâu sắc tình cảm. Hóa ra té ngã, mới biết được đáy lòng chân chính muốn; cô tưởng niệm không phải là Từ Thiếu Khâm, mông lung bóng dáng trong đầu cô, vẫn là Lương Chấn Y. Cô thở dài, tốt lắm, cô không cố kỵ nữa. Cô cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, tình yêu của cô, tự do rồi . . . . . .

Nếu Lương Chấn Y giờ phút này ngay tại bên cạnh, cô biết mình sẽ không chút do dự chạy nhào vào vòng tay của anh!

Trong lúc Hà Phi ở phố người Hoa mơ màng ngủ, khi cô khép lại đôi mắt vì khóc đã mỏi, khi người cô chìm vào chiếc giường đơn, Lương Chấn Y đang bay cao trên ba vạn thước.

Anh bị vây ở trong cabin chật chội, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, người bên cạnh cằn nhằn việc nhà, đủ loại lời nói đan xen. Anh nhìn một mảnh nắng chói chiếu vào trong máy bay cùng với mây trắng đang phi vùn vụt. Tai anh vọng lại tiếng khóc của Hà Phi ở trong điện thoại, nghĩ đến âm thanh bất lực của cô, lòng anh như lửa đốt, hận không thể trong chớp mắt bay tới nơi, vươn tay kéo cô ôm vào lòng che chở.

Thứ tình cảm dịu dàng, thứ tâm tình nóng lòng yêu chiều này, tại đây, trong chuyến bay này, tra tấn anh đến khốn khổ. Anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh chỉ biết nghĩ đến Hà Phi. Lúc tiếp viên hàng không bưng tới bữa ăn, anh lại nghĩ Hà Phi không biết đã ăn chưa? Lúc ngoài cửa sổ máy bay thay đổi cảnh sắc, bay vào một mảnh trời đêm, anh nhìn thấy những ngôi sao nhỏ ở rất gần, lại nhớ tới ánh mắt lấp lánh của Hà Phi. . . . . . Lương Chấn Y ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi trong cabin,  nhớ đến khuôn mặt khả ái của cô.

Cô ngủ có ngon không? Cô có được bình an đón tới quán trọ không?

Thì ra nhớ một người là như thế này, tràn đầy phiền muộn.

Lúc máy bay hạ xuống phi trường thì đã là nửa đêm. Mười mấy giờ bay, Lương Chấn Y xách lên hành lý giản đơn, đi thẳng đến nhà trọ.

“Ai da!” Chú Hồ thấy Lương Chấn Y tới, hưng phấn cười ha ha chào đón. “Sao lại thế này?” Ông cười nói. “Sợ chú không chiếu cố tốt bạn gái nên tự mình đến kiểm tra à?”

Lương Chấn Y khóe mắt cong cong. “Cô ấy có khỏe không?” Anh nào có tâm tình nói đùa, chỉ vội vã hỏi Hà Phi.

“Rất tốt!” Chú Hồ tìm chìa khóa phòng, đưa cho Lương Chấn Y. “Đại khái là quá mệt mỏi, một ngày còn chưa có xuống lầu, cũng không gọi cơm ăn. Chú đoán con bé ngủ say, không dám đi đánh thức.” Chú Hồ huých khuỷu tay Lương Chấn Y một cái. “Này, các cháu không phải là cãi nhau chứ? Ngày hôm qua lúc chú đi đón thì mắt con bé sưng to như hột đào vậy!” Ông khoa trương miêu tả Hà Phi có bao nhiêu chật vật.

Lương Chấn Y lười giải thích, nhìn thấy trên quầy đặt một chậu hoa hồng. Nhìn thêm vài lần, chú Hồ lập tức đem cả chậu hoa ấn vào tay anh.

“Mua rồi đem hoa cho bạn gái nhận tội đi!” Ông cười hớ hớ đẩy Lương Chấn Y lên lầu. “Đi đi đi, mau đi nhìn bạn gái đi!”

Phong trần mệt mỏi chạy tới, rốt cục đến lúc gặp mặt, Lương Chấn Y lại thấp thỏm trong lòng, chần chừ đứng ngoài cửa. Trầm mặc hồi lâu mới lấy dũng khí gõ cửa —— Không có tiếng trả lời, anh cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Trong gian phòng có hương thơm nhàn nhạt, máy sưởi rầm rầm kêu. Ánh trăng ẩn hiện xuyên thấu qua rèm cửa sổ, Lương Chấn Y trong lòng sợ hãi, rốt cuộc thấy được người anh mong nhớ. Cô cuộn mình trên giường, tóc đen gợn sóng tán loạn trên chiếc giường trắng.

Cô ngủ rất say. Lương Chấn Y nhẹ ngàng đặt hoa hồng lên bàn nhỏ, hành lý đặt ở một bên.

Anh cởi áo khoác, cẩn thận vòng qua giường, đối diện với nửa bên mặt cô đang ngủ say, ngồi xuống bên giường.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt ngủ của Hà Phi.

Từ phương xa tiếng ô tô rít lên, tiếng rì rầm lúc ban đêm, gió thổi lay động rèm cửa sổ, bóng đen phất phơ qua khuôn mặt trắng nõn của Hà Phi. Mãi cho đến giờ khắc này, nhìn thấy cô bình an không có việc gì, căng thẳng trong lòng anh mới rốt cuộc trầm tĩnh lại. Đuôi mắt khóe mi của anh đều tràn đầy dịu dàng, ẩn ẩn nhàn nhạt vui vẻ, nhìn cô ngủ ngây thơ vô tội, nghe hơi thở nhẹ nhàng của cô, còn có bàn chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra kia.

Tim của anh bị tình cảm cuồn cuộn ở ngực chiếm cứ tràn đầy, tan chảy đến tận trong lòng.

Hơi cúi người, không kìm lòng được, tay đặt lên bàn chân đáng yêu của cô. Bàn chân nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay ấm áp của anh. Anh cảm động đỏ vành mắt.

Không thể tin được khi nhìn thấy cô không có việc gì lại mừng rỡ đến mắt chan chát. Chạm lên bàn chân trơn bóng của cô, không liên quan gì đến dục vọng, thay vào đó là một loại tình cảm khác ấm áp đánh thẳng vào anh. Một loại cảm xúc yêu thương cô khiến anh nhiệt huyết sôi trào, lồng ngực phát nóng lên.