Thương em

Thương em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng

Chương 25: Xin anh......

Hà Phi có rất nhiều thứ muốn nói với anh, cuối cùng vẫn chỉ là nhìn xe của anh chạy nhanh rời đi trước mắt mình, nhanh chóng nhập vào dưới màn mưa mù mịt. Lời nói của cô, nhiệt tình của cô, tất cả đều nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói mà nói không nên lời.

Cô bỗng nhiên không vội vàng sang phố mà lại ngẩn ngơ đứng ở giữa dòng người đi đường. Trên ngón tay trái có nhẫn kim cương Thiếu Khâm tặng, trong bàn tay phải có ô Lương Chấn Y đội mưa đưa tới. Lúc anh đem ô nhét vào trong tay cô thì cán ô vẫn còn lưu lại độ ấm bàn tay của anh.

Ông trời! Hà Phi bàng hoàng, bỗng nhiên cảm thấy tiền đồ mờ mịt. Con đường tình của cô sao lại thế này?

Kỳ thật đáy lòng Hà Phi rất rõ ràng, một chiếc ô này, so với chiếc nhẫn kia càng làm ấm lòng hơn. Nhưng là anh cũng không nói, anh yêu cô, anh thích cô, anh cũng không tỏ vẻ gì.

Cô cũng không dám hỏi, hỏi tâm ý anh. Trong lòng cô đã sớm có một người, làm sao có tư cách để mà hỏi được.

Thứ tình cảm hỗn loạn này quấy rầy đến cuộc sống bình yên của Hà Phi.

Hà Phi vì tâm loạn mà buồn rầu, vì tình mà ưu sầu, đến cạn sạch sức lực.

“Bà ngoại. . . . . .” Chôn mặt trên đầu gối ấm áp của bà ngoại xem tivi, Hà Phi vừa gội đầu, bà ngoại giúp cô sấy tóc. Cô đột nhiên hỏi: “Bà lúc trước vì sao quyết định gả cho ông?”

Bà ngoại vuốt tóc của cô. “Cháu cùng Thiếu Khâm xong rồi?” Bà thực hưng phấn. “Thế là tốt nhất, nếu thực nó ra nước ngoài, cùng nó cắt đứt không còn một mảnh!”

Hà Phi trừng mắt liếc bà một cái. “Bọn cháu rất tốt.” Cô ngượng ngùng nói. “Cuối tháng này Hội Trường Thanh của bà không phải muốn đi A Lý Sơn(*) chơi sao? Tuần đấy lại đúng là vào Giáng sinh, cháu định qua thăm Thiếu Khâm.” Nếu không gặp bạn trai, chỉ sợ lòng của cô sẽ dao động, hiện tại cô liền thường nhịn không được nghĩ đến Lương Chấn Y, thực phiền não muốn chết. “Visa đều làm xong hết rồi.”

(*): một ngọn núi ở Đài Loan

Ôn bà bà thực khiếp sợ. “Cái con nhóc này, Thiếu Khâm tuần trước bảo cháu đi qua thì cháu không phải là cự tuyệt sao?” Hà Phi lười biếng nói: “Ai bảo bà muốn đi A Lý Sơn chơi, cháu đây một người ở nhà buồn chết được, một tuần, xin luôn nghỉ đông đi tìm anh ấy, thuận tiện cho anh ấy bất ngờ.” Hà Phi làm cái mặt quỷ. “Anh ấy luôn chê cháu quá lạnh nhạt với anh ấy đó.”

Ôn bà bà nhíu mày trừng mắt liếc cháu gái một cái. “Nghiệt duyên!” Từ Thiếu Khâm này thật đáng ghét, toàn quấn quít lấy cháu gái yêu quí của mình.

“Bà ngoại, bà lại nói lung tung rồi nha. . . . . .” Cô nghiêm lại mặt.

“Bà nói cho cháu biết, con nhóc.” Cô vuốt tóc Hà Phi, giọng khàn khàn cúi đầu nói. “Bà vì sao quyết định phải gả cho ông ngoại cháu, rất đơn giản, cháu cứ như vậy tự hỏi mình, lúc cháu bất lực nhất thì ai là người đầu tiên cháu nghĩ đến? Còn có, thời điểm cháu thê thảm nhất, cháu cảm thấy người kia nhất định sẽ không bỏ rơi cháu, vậy thì đúng rồi, gả cho người kia liền trăm phần trăm không thành vấn đề!”

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Hà Phi không có lên tiếng, Ôn bà bà vỗ vỗ đầu cô, còn nói: “Ha, giống như bà ngoại nói, cháu cẩn thận ngẫm lại, lúc cháu bất lực nhất thì cháu nghĩ đến là Từ Thiếu Khâm sao? Thời điểm cháu thê thảm nhất, cháu có tự tin tuyệt đối nó sẽ không bỏ rơi cháu mặc kệ cháu sao? Ha, nếu thật sự là nó, thì cháu phải gả cho nó thôi! Nếu không, con nhóc chết tiệt này, cháu mau mau chia tay với nó, đỡ phải phí thời gian như vậy, mọi người đều già đi.”

“Cháu không biết. . . . . .” Khuôn mặt Lương Chấn Y cùng Từ Thiếu Khâm trùng điệp cùng một chỗ, chiếm cứ toàn bộ đầu óc cô. Hà Phi thở dài. “Có lẽ là tại cháu mải mê làm việc, lâu lắm không cùng Thiếu Khâm ở chung, có lẽ đi Mỹ một chuyến này thì tốt rồi. . . . . .”

“Tốt cái gì?” Ôn bà bà hỏi ——

Có thể tốt tốt trấn an chính mình tâm phiền ý loạn suy nghĩ lung tung. Hà Phi nhắm mắt lại, không có đáp lời.

Một tháng sau khi Từ Thiếu Khâm xuất ngoại, thuận tiện các case cũng đều kết thúc, Hà Phi trước đêm Noel xin bảy ngày nghỉ đông, xuất ngoại thăm bạn trai.

Mang theo một vali hành lý, một quyển hướng dẫn du lịch, Hà Phi một mình bay đi San Francisco. Đây là lần đầu tiên cô xuất ngoại, có chút sợ hãi, ngồi trong khoang máy bay giữa trời đêm bay đi, muốn từng chút từng chút một vứt bỏ bóng dáng Lương Chấn Y. Tình cảm rối rắm vô cùng phiền muộn, cô tính cùng bạn trai ôn lại quãng thời gian vui vẻ trước đây. Nghĩ tới tâm tư đơn thuần lúc trước, giờ lòng rối loạn khiến cô sợ hãi. Hà Phi tưởng tượng lúc bạn trai nhìn thấy cô lúc ấy có bao nhiêu cảm động, nghĩ mà mỉm cười. Thiếu Khâm từng viết thư tình cho cô, Hà Phi trong lúc hành trình nhàm chán lấy ra ngồi xem lại, cô một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, bọn họ cũng đã từng có những năm tháng tốt đẹp.

Cô tự nói với mình mơ mộng với Lương Chấn Y chính là nhất thời ý loạn tình mê, rất nhanh đều sẽ trôi qua, lòng của cô rốt cuộc cũng sẽ bình tĩnh lại.

Trải qua chuyến bay mười mấy giờ, máy bay cuối cùng hạ cánh xuống sân bay San Francisco.

Hà Phi lên taxi đi đến chỗ ở của bạn trai, cùng lúc này, Đài Loan là lúc sáng sớm, Lương Chấn Y một mình ngồi ở phòng khách, trong gạt tàn nằm ngổn ngang cả đống tàn thuốc.

Lương Chấn Y mất ngủ, nghĩ đến Hà Phi, nghĩ đến đau lòng. Xin phép nghỉ của cô là anh tự mình phê chuẩn, tính thời gian, cô hẳn là đã nhìn thấy bạn trai, bọn họ lại thân mật ôm nhau. . . . . . Anh ghen tị phát cuồng, bắt lấy gạt tàn xúc động ném vào vách tường, mảnh nhỏ bắn ra, xước qua khuôn mặt anh. Anh âm u đứng trước tường siết chặt nắm tay, tuy rằng vẫn nhắc nhở chính mình đừng suy nghĩ nữa, lại vẫn không nhịn được nghĩ đến Hà Phi đầu vùi vào vòng tay ôm ấp của một người đàn ông khác, nghĩ đến ngực phảng phất như bị thiêu đốt. Ngọn lửa ghen tị hung mãnh cắn nuốt anh, anh lại chỉ có thể gặp nguy mà không thể thoát.

Tắc xi chạy nhanh vào trong khu nhà ở, cây cối hai bên đường đều được trang hoàng đèn nê ông, xe đứng ở trước một khu nhà màu lam.

Hà Phi trả tiền, đẩy cửa ra, duỗi chân đang bước xuống xe, đột nhiên mắt trợn trừng, đóng mạnh cửa xe lại.

Lái xe không hiểu, dùng tiếng Anh liên tiếp hỏi Hà Phi.

Hà Phi thần sắc kinh hoàng, nhìn một đôi nam nữ đi qua trước mắt, xuyên qua cửa kính xe, người nam ôm chặt eo người nữ. Cô gái cười ngã vào lòng gã đàn ông, bọn họ hôn môi, tiếng cười thực suồng sã.

Hà Phi dùng tiếng Anh non nớt xin lái xe chờ cô, sau đó đẩy cửa xe ra, đuổi theo đôi nam nữ kia. Cô thở hổn hển, lồng ngực căng cứng, nhìn người nam hôn tai cô gái kia, lại thỉnh thoảng hôn môi với cô ta, tay anh bồi hồi quanh cặp mông cô gái. Lúc bọn họ sắp bước vào nhà thì Hà Phi rốt cuộc đuổi kịp, giữ chặt lấy người nam. Anh ta bị lực đạo hung mãnh kia kéo lấy, mắng một tiếng quay đầu sang.

Đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ nhà ai còn phát ra bài hát Giáng sinh. Đêm vui vẻ này, Hà Phi trong mắt lại bốc cháy hừng hực lửa giận. Cô không nhận nhầm người, trừng mắt nhìn người con trai đang kinh ngạc trước mắt, phẫn nộ cùng thất vọng toàn bộ viết ở trên khuôn mặt khiếp sợ của cô.

“Từ, Thiếu, Khâm!” Cô cắn chặt răng kêu tên anh ta.

Thiếu Khâm giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng đẩy cô gái bên cạnh vừa kiếm được từ quán bar ra. Cô gái tức giận đến liên tiếp phun ra lời thô tục.

Dưới cái nhìn phẫn nộ của Hà Phi, Từ Thiếu Khâm vội vàng giải thích. Lời nói chột dạ qua quít kia lại giống như đao nhọn lạnh lẽo làm cho tâm địa ôn hậu của cô càng thêm đau đớn.

 “hà Phi? Em. . . . . . Em không phải là không thể tới sao?” Anh ra vẻ không có gì cười với cô. “Để anh xem sao? Anh thật là cao hứng. . . . . .” Ấp úng giới thiệu cô gái sắc mặt xanh mét bên cạnh. “Đây. . . . . . Đây là. . . . . . Là bạn bè bình thường. . . . . .”

Hà Phi nheo lại mắt, không có hé răng, vẻ mặt sợ hãi của Thiếu Khâm nhìn ra lại thấy buồn cười.

Đại khái biết lời mình nói có bao nhiêu vớ vẩn, chột dạ, anh đơn giản nói thẳng: “Ai da, em hãy nghe anh nói ——” anh giữ chặt cánh tay Hà Phi, thấp giọng giải thích. “Em đừng nghĩ lung tung, anh là đàn ông thôi, đương nhiên là có dục vọng. Anh rất nhớ em, cô ta chính là tạm thời thay thế em theo giúp anh qua đêm, chính là giải quyết dục vọng của anh. Hiện tại em đến rồi là tốt nhất, anh lập tức bảo cô ta cút!” Từ Thiếu Khâm quả thực lập tức rống lên với cô gái kia, dùng tiếng Anh bảo cô ta trở về. Cô gái kia tức giận đến giơ ngón giữa lên với anh rồi mới rời đi.

Anh quay đầu dắt tay Hà Phi, cười hì hì hỏi: “Hành lý của em đâu?” Nhìn ra xa tắc xi ở bên đường. “Ở trong xe à, anh giúp em lấy.”

Anh tự biên tự diễn đi tới tắc xi, Hà Phi chính là nhìn anh, thủy chung không lên tiếng. Đến tận tới lúc này mới biết được chính mình có bao nhiêu ngu ngốc. Yêu một kẻ như vậy, anh ta nhưng lại có thể dõng dạc nói anh ta tịch mịch liền cùng một cô gái xa lạ lên giường. Thực đáng sợ, đây là người đàn ông cô yêu  năm năm, tính phó thác chung thân? Mà cô đây, nhưng lại vì một gã đàn ông như vậy đau khổ áp lực lòng mình? Thường thường lại còn phải chịu lương tâm dằn vặt? Quá ngốc! Cô là cỡ nào ngu ngốc ?!? Nhìn Từ Thiếu Khâm, lưng Hà Phi thoáng một trận lạnh lẽo, giả như không có một chuyến tới đây, không phát hiện một màn này, cô còn muốn ngây ngốc cùng người này tiêu tốn bao lâu? Cả đời sao? Ông trời, cô ngu ngốc đến có đi chết đi! Bà ngoại sớm đã sớm nhìn ra anh không đáng tin, cô lại vẫn. . . . . . Cảm giác sợ hãi, quá nhiều phẫn nộ lại quá nhiều thương tâm.

Hà Phi nhìn Thiếu Khâm cùng lái xe nói nói mấy câu, nhìn anh khom người vào trong xe, tính cầm lấy hành lí, cô bỗng nhiên chạy lên, một phen đẩy ra anh.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Đừng đụng vào đồ của tôi!” Cô rít gào.

“Hà Phi?” Thiếu Khâm bị đột nhiên đẩy thiếu chút nữa té ngã. Anh ổn định thân mình, hoảng sợ nhìn bạn gái chui vào bên trong xe.