Thương em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng
Chương 02: Ánh mắt giao nhau
Lương Chấn Y sau lưng cô nheo lại mắt. Nguy hiểm, cô ấy sẽ không phải ngay cả thang máy đều muốn đá chứ?
Ôn Hà Phi đương nhiên sẽ không ngốc đến đá thang máy, đá hỏng phải đền tiền nha. Bình thường cô khả năng sẽ đá vài cái cho bõ tức, nhưng bây giờ. . . . . . Cô quay đầu liếc nhìn chàng trai mặc âu phục đang đứng thẳng tắp kia, cũng không dám lỗ mãng, chỉ cúi đầu mắng.
"Đáng chết! Mình bị muộn rồi." Dứt khoát thong thả đi tới cầu thang bộ.
"Xin hỏi ——" Lương Chấn Y gọi lại cô.
Ôn Hà Phi quay đầu, nghe anh nghiêm túc hỏi:
"Cô thật muốn tuyển vào V.J?"
Cô không chút do dự gật đầu. "Đúng vậy!"
"Nghe nói bọn họ chỉ dùng đúng chuyên ngành, cô học ngành gì?"
Ôn Hà Phi thả tay, nhún nhún vai. "Tôi à, lịch sử."
======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
"Lịch sử?" Trong mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc. Lịch sử? Căn bản cùng quảng cáo chả liên quan gì với nhau!
Thấy ánh mắt anh hiện lên vẻ không thể tin, cô vội vàng thêm vào một câu: "Tôi biết không có khả năng, nhưng dù sao cũng muốn thử một lần?"
Anh bật cười, thấy được cô có bao nhiêu ngây thơ. "Đúng, đúng là nên thử xem." Bỗng nhiên, anh gợi ý cho cô. "Quảng cáo chính là bất luận sản phẩm tốt xấu, chỉ để ý đến đóng gói thành công bán được ra ngoài. Đơn giản một chữ, chính là ‘lừa gạt’. Cô đi lừa quản lý công ty này, cô nếu lừa thành công, tương lai khẳng định là nhân tài quảng cáo thật kiệt xuất."
Vốn không quen biết, nhưng lời nói của người đàn ông trước mắt lại làm Hà Phi sáng tỏ thông suốt. "Lừa?" Cô mở to mắt, nở nụ cười, ánh mắt lóe ra giống như ánh sao, vẻ mặt sinh động chân thật của cô lại hại Lương Chấn Y thêm một trận tim đập nhanh. Cô che miệng cười đến vui vẻ, đảo mắt. "Cũng đúng, cứ đi lừa bọn họ, trước vớ được công việc rồi nói sau." Làm không tốt thì đầu óc cô đúng là quá ngu ngốc rồi! Hà Phi như được ăn thuốc an thần. "Cảm ơn nha!" Cô vẫy tay chào liền lập tức chạy vội lên lầu, nhanh như gió biến mất trước mắt anh.
Lương Chấn Y nghe tiếng bước chân nhanh nhẹn kia, khẽ nhếch môi. Quay đầu chăm chú nhìn máy bán nước, thấy vết lõm trên thân máy, tặc lưỡi:
"Cô gái này dữ tợn thật!" Máy từ lâu đã sớm hỏng rồi, hôm nay xem ra là gặp được khắc tinh.
Lương Chấn Y sờ sờ caravat, từ túi áo lấy ra 10 xu, bỏ vào khe đút tiền. Đèn sáng, anh chọn cà phê. Đợi vài giây không thấy nhúc nhích, anh nhìn quanh bốn phía —— không có người. Vì thế bóp tay răng rắc, lui lại từng bước, nâng lên một quyền bổ xuống máy.
"Rầm!" Thân máy rung lên bần bật, rồi im bặt, đồ uống cũng không có rơi xuống.
Không được?! Aiz!
Anh quay đầu bước đi, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng cạch cạch, nhìn lại, từ máy rớt xuống bốn, năm lon đồ uống, dừng ở miệng máy.
Lương Chấn Y ngạc nhiên, trừng mắt nhìn đồ uống rơi ra. . . . . . Chiêu này thật dùng được?!
V.J đặt trụ sở từ tầng 10 tới tầng 19 của tòa nhà Lệ Hoa, từ trước đến nay nổi tiếng quay quảng cáo TV. Bọn họ am hiểu nhất là dùng hoạt hình công nghệ cao làm bối cảnh, cũng kết hợp với các ngôi sao quay quảng cáo. Dưới trướng công ty phần đông là đạo diễn thiên tài kiệt xuất, các ngôi sao lại hi vọng được nổi tiếng, giới nghệ sĩ truyền nhau chỉ cần xuất hiện trong quảng cáo của V.J, quạ đen đều biến thành minh tinh. Mà chỉ cần mời V.J phụ trách sản phẩm, cam đoan sau này thành tích công ty ít nhất tăng lên gấp ba.
Một công ty nổi danh như vậy, một Ôn Hà Phi bình thường, lại tốt nghiệp ngành lịch sử - không đúng chuyên ngành, có thể nào không chột dạ khẩn trương sợ hãi?
Trong phòng hội nghị, Ôn Hà Phi không yên ngồi trên ghế kim loại lạnh như băng; mà trước bàn hội nghị dài thật dài hơn mười ánh mắt lại càng thêm lạnh nhìn lại cô. Ở chính giữa trung tâm chủ khảo, tổng giám đốc đang quay đầu căn dặn trợ lý phía sau việc gì đó.
Thư ký một thân xinh đẹp gọn gàng, vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, đang chậm rãi đọc lý lịch của cô.
"Ngành lịch sử?" Thư ký ngạc nhiên, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Ôn Hà Phi, nhíu mày lắc đầu nói: "Trời ạ! Cái này nhất định nhầm rồi, cô Ôn, tiêu chuẩn để chúng tôi phỏng vấn là đúng chuyên ngành, cho nên…"
"Ưm ——" Ôn Hà Phi ngắt lời cô, nhớ lại lời nói của chàng trai xa lạ kia. "Thực xin lỗi, tôi nhất thời điền sai, tôi kỳ thật là chuyên ngành truyền thông đại chúng. . . . . ." Nhưng dù sao cô cũng rất ít nói dối, thanh âm có vẻ gượng gạo, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của thư ký, vội vàng tranh thủ cơ hội rút ra tác phẩm dự tuyển.
"Đây là tác phẩm của tôi——" cô mở ra tập vẽ phác thảo thật dày đang muốn đưa lên, tổng giám đốc ngồi trước bàn kia chợt quay mặt sang, hai người ánh mắt giao nhau, Hà Phi thoáng chốc kinh hãi hít một hơi, môi run run, lạnh cả người.
Đúng . . . . . là anh ta? Người lạ mặt ở bãi đỗ xe kia? Cô chớp mắt nhìn lại cho rõ ràng, thật sự là anh ta! Tên con trai dạy cô đi lừa đảo! Hà Phi nhất thời xấu hổ đến thật muốn che lại mặt. "Oh shit!" Buột miệng thốt lên lời thô tục, lập tức lại hối hận che miệng lại.
Mọi người kinh ngạc, còn tưởng rằng nghe lầm . Cô. . . . . . Cô ta làm sao vậy? Hoảng hốt thành như vậy?
Lương Chấn Y thần sắc thong dong ổn trọng ngồi ở trước bàn, một đôi mắt đen nhìn thẳng cô. Anh nhìn Ôn Hà Phi, thấy cô che mặt chột dạ nhảy dựng lên, trong lúc kinh hoảng đụng đổ cốc nước, nước thấm vào quyển tác phẩm, cô cứu không kịp, cuống đến độ lại là một tiếng "Shit!" Tiếp sau lại vội vàng bụm miệng, rất là buồn cười chật vật.
Thật xấu hổ muốn chết! Ôn Hà Phi vội vã thoát thân, mặt đỏ tai hồng, liên thanh xin lỗi rồi chạy ra khỏi phòng, cả quyển phác thảo cũng chưa cầm liền chạy trối chết. Đáng chết, đáng chết! Làm sao có thể là anh ta?! Anh ta đúng là tổng giám đốc V.J? Trời ạ! Cô lại còn trước mặt nói dối mà không biết xấu hổ, mất mặt muốn chết!
Lương Chấn Y cũng không có vạch trần Ôn Hà Phi.
Anh chỉ cảm thấy cô buồn cười, không phải bởi vì cô nói dối, mà là công lực làm hỏng việc của cô khi cuống lên thật sự là rất lớn.
Trợ lý vội vàng lau sạch mặt bàn bị cô làm ướt, thành viên chủ khảo hai mặt nhìn nhau:
"Cô gái kia sao lại thế này?" Chạy trốn thật đúng là mau, quái.
"Lỗ mãng hấp tấp, thật là. . . . . ." Loạn một đoàn, đích xác là tới diễn trò cười.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Thư ký Trần Dĩnh trực tiếp ném bản lý lịch của Ôn Hà Phi vào thùng rác. Hừ! Loại quỷ lỗ mãng này cũng dám đến ứng tuyển V.J, tay chân thì vụng về, vô dụng muốn chết!
Vẫn đang trầm mặc Lương Chấn Y chợt đứng lên, bước qua bàn dài, đứng ở bên cạnh trợ lý đang lau sạch nước. Anh tự tay mở ra thứ Ôn Hà Phi không kịp mang đi, dĩ nhiên là quyển phác thảo đã ướt đẫm. Vung đi nước đọng lại, thấy lộ ra một bộ thiết kế sản phẩm đặc sắc, đề án quảng cáo mạnh dạn mới mẻ độc đáo, từ ngữ lưu loát, một chút cũng không giống cá tính lỗ mãng liều lĩnh của cô.
Anh nét mặt nghiêm túc, ánh mắt sâu đen huyền nhìn chăm chú vào tác phẩm của Ôn Hà Phi, sau đó đầu cũng không ngẩng kêu to: "Thư ký Trần. . . . . ."
Bên ngoài phòng hội nghị, thang máy rốt cục đi lên, cửa vừa mở ra, Ôn Hà Phi lập tức lách mình đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Cô Ôn!" Lúc này có người ấn nút dừng lại, là vị thư ký cao gầy xinh đẹp kia.
Hà Phi thất thần, lui về một góc, trừng trừng nhìn cô thư ký. Làm gì vậy? Sự việc đã bại lộ? Anh ta nói ra sự thật sao? Cô vẻ mặt chột dạ sợ hãi. Cô đúng là nói dối, nhưng cũng đã biết thức thời chạy đi rồi mà? Không phạm pháp chứ?!
Thư ký Trần Dĩnh nghiêm mặt lạnh lùng, nhắc nhở tên quỷ liều lĩnh trước mắt này. "Cô Ôn, đồ của cô chưa cầm." Thật là, làm gì mà căng thẳng như vậy? Cô cầm lên quyển tác phẩm ướt đẫm trả lại cho Ôn Hà Phi.
Cô gái hiện ra vẻ mặt chán ghét giống như đang cầm một cái giẻ lau ẩm ướt ghê tởm. Bộ dạng kia làm Hà Phi xấu hổ muốn chết, nhanh tay cướp lấy, hai gò má cô thiêu hồng nóng rực. Ô ô. . . . . . Chưa xuất binh đã thành liệt sĩ, về nhà ta muốn khóc cho thỏa nha. Đều là do gã đàn ông thối tha kia hãm hại cô, đáng giận. . . . . .
"Cám ơn, tạm biệt!" Hà Phi vội vã đưa tay ấn nút đóng cửa. Thật là mất mặt!
"Đợi chút ——" Cô thư ký lại lên tiếng ngăn cản.
Còn có việc?
Hà Phi ngạc nhiên, nhìn lại cô, choáng váng một giây, bỗng nhiên ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.
Hay là. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . miệng giương lên, vui mừng nhướng mày. Tiếng nói phấn khở bật thốt lên: "Tôi trúng tuyển rồi?!"
". . . . . ."
Thư ký Trần không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Hà Phi, một mảnh im lặng, một giọt mồ hôi lạnh xấu hổ chảy xuống má Hà Phi.
Hà Phi thấy ánh mắt thư ký Trần lén mang theo chút trào phúng, tựa như không thể tin được cô thật sự hỏi một câu không biết trời cao đất rộng là gì.