Thương em

Thương em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thương em thuộc thể loại hiện đại, sủng _ Sự chân thật của cô khiến anh tình nguyện vì cô chống đỡ cả bầu trời để cô thực hiện giấc mộng của mình.Nhưng cô trì độn thường khiến anh không nhịn được muốn gõ đầu cô một cái, để cô thấy sự dịu dàng của anh. Cô coi anh là thủ trưởng nghiêm khắc lạnh lùng

Chương 11: Mờ mịt

 “Ách. . . . . . Không. . . . . .”

“Không thích?” Bà ngoại mắt trợn lớn, Hà Phi vội vàng phủ nhận.

“Không phải không phải, cháu là nói không xấu, không xấu, nhìn rất đẹp.” Cô yếu ớt nở nụ cười, nhìn bà ngoại thỏa mãn cũng nhếch miệng cười, lúc này mới thở ra một hơi. “Bà ngoại, bà thân thể không tốt, mắt lại kém, đừng đan áo nữa, cháu đã có rất nhiều quần áo rồi.”

Ôn bà bà vuốt áo khoác. “Không có gì, nhìn cháu mặc xinh đẹp như vậy, bà rất vui vẻ. . . . . .” Nhịn không được lại bắt đầu bài giảng nghìn lần như một. “Ông ngoại cháu cũng thích nhất mặc áo bà đan, lúc trước chúng ta đi núi A Lý, bà đưa áo cho ông, ông cảm động ngay lập tức cầu hôn bà, còn thiếu chút nữa khóc lên. . . . . . Ha ha a. . . . . .” Bà cười mủm mỉm, giống như đã quên chính mình đã là một lão bà bà tóc trắng xóa, vẻ mặt thẹn thùng.

Hà Phi đành phải yếu ớt cười cùng. “Bà. . . . . . Bà vui vẻ là tốt rồi.”

***

“Cái gì?” Úy Nhân Nhân kinh hãi rống, Hà Phi vội vàng chụp miệng cô, xấu hổ xem cả nhà hàng ghé mắt nhìn.

“Nhỏ giọng chút!”

Úy Nhân Nhân hạ giọng trừng mắt nhìn Hà Phi. “Em, em đem lời em vừa nói lặp lại một lần!”

Hà Phi nhỏ giọng ghé vào lỗ tai tổ trưởng nói nhanh: “Có phương pháp nào tránh thai trăm phần trăm không?”

Úy Nhân Nhân trợn mắt nhìn cô. “Em, em muốn làm gì?”

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Hà Phi đem chuyện Từ Thiếu Khâm kể rõ lại một lần, Úy Nhân Nhân càng nghe càng kinh hãi, người đàn ông này không phải rất ích kỷ sao? Làm bạn gái nghỉ việc không thành, liền thừa thế yêu cầu gần gũi một đêm, cái gì đây trời? Hà Phi ngu ngốc này thật đúng là đồng ý rồi?!

Ôn Hà Phi nói xong tổng kết lại: “. . . . . . Cho nên em muốn biết có phương pháp tránh thai nào trăm phần trăm không, như vậy em mới có thể yên tâm.” Mẹ cô là một cái giáo huấn tàn khốc.

Úy Nhân Nhân quan sát Ôn Hà Phi, chậc chậc chậc, Lương Chấn Y nhất định sẽ đau lòng đến chết. Cô hai tay vòng quanh ngực nghiêm mặt nói với Hà Phi: “Không hề có phương pháp tránh thai trăm phần trăm, mấy ngày nữa em cùng với Từ Thiếu Khâm thân cận đúng không? Như vậy chị đề nghị em mau đi uống thuốc tránh thai.” Lại hỏi: “Thời gian hành kinh của em chuẩn không?”

Hà Phi lắc đầu. “Bình thường lúc em căng thẳng hay là bị áp lực, nó liền loạn vô cùng.”

“OK, vậy cái kia không được.” Cô liếc nhìn Hà Phi nói: “Vươn tay ra.”

Hà Phi ngạc nhiên, ngoan ngoãn vươn tay. “Ba” một tiếng, cô gọn gàng cuốn cao tay áo Hà Phi, đâm đâm vào cánh tay trắng nõn của cô, thực khủng bố nói: “Chị biết còn có một phương pháp, ở chỗ này mổ, ba ba ba, cắm vào sáu cây kim dài như thế này!” Cô so sánh cho Hà Phi xem, dài từ ngón cái đến ngón trỏ, Hà Phi nhìn xem, sợ hết hồn, cô nói: “Đâm vào sáu cái kim tránh thai, là có thể không thụ thai rồi. Sáu cái đó nha!”

Hà Phi nghe xong, mắt đen hoảng sợ trợn to, thanh âm run run. “Hình như. . . . . . Hình như rất đau, có cách nào đơn giản hơn chút không?”

“Bao cao su đơn giản nhất, tuy nhiên. . . . . .” Úy Nhân Nhân nheo lại mắt nhìn chằm chằm Hà Phi, hù dọa cô. “Tỉ lệ thất bại cao nhất.”

Hà Phi buồn rầu. “Vậy không được, em tuyệt đối không thể thất bại, một chút cơ hội đều không được!”

Úy Nhân Nhân nhún nhún vai. “Còn có một biện pháp,” Hà Phi ánh mắt đột nhiên sáng bừng.

“Nói mau!”

Úy Nhân Nhân nheo lại mắt, khẩu khí lạnh như băng. “Chính là đặt một cái dụng cụ tránh thai vào trong cơ thể em. . . . . .”

“Được rồi, được rồi!” Hà Phi nghe không vô, suy yếu nằm úp sấp lên mặt bàn, than thở. “Em không nên đáp ứng anh ấy mới phải . . . . . .”

Úy Nhân Nhân cười lạnh, đạt được mục đích. “Chuyện này lạ nha, bạn trai muốn xuất ngoại em không thương tâm, muốn cùng em gần gũi, em cả đầu chỉ thầm nghĩ tránh thai. Loại chuyện da thịt thân cận này không phải đều là tự nhiên phát sinh sao, bọn em sao lại thành ra cố ý làm?! Chị hỏi em, chẳng lẽ em một chút hưng phấn cũng không có sao? Ở khách sạn cùng nhau một đêm cuối cùng, cùng nam nhân yêu dấu triền miên, anh ôm chặt thân thể em, hai người cũng không mặc quần áo...” Úy Nhân Nhân bắt đầu tuôn ra rất nhiều hình ảnh cấp hạn chế, Hà Phi nghe được mặt trắng bệch, một trận nổi da gà. Tưởng tượng Từ Thiếu Khâm làm động tác thân mật này với cô, đòi mạng! Cô cảm thấy kỳ quái, khủng bố, ghê tởm, da đầu run lên, lưng một trận lạnh lẽo.

“. . . . . . Sau đó hai người trên giường ôm thật chặt, lăn qua lăn lại, hôn đi hôn đến. . . . . .” Rốt cục chú ý tới Hà Phi thần sắc khác thường, Úy Nhân Nhân im miệng, một đôi mắt đen khôn khéo nhìn thẳng khuôn mặt không có chút máu của Hà Phi. “Hừ!” Cô nhíu mày, ánh mắt như điện, đem tâm sự của Hà Phi xem không sót chút nào, tên ngu ngốc này thật sự quá trì độn. “Hà Phi, em thật sự yêu Từ Thiếu Khâm sao?” Cô trực tiếp hỏi.

“Đương nhiên.” Không yêu sao có thể cùng nhau lâu như vậy? Hà Phi không chút suy nghĩ đáp.

“Chậc chậc chậc, chị xem chưa chắc là vậy.” Úy Nhân Nhân cười tủm tỉm nói. “Chị hỏi em, khi Từ Thiếu Khâm ôm em, tim em có đập nhanh cả người nóng lên hay không? Khi anh ta nói chuyện với em, em có khẩn trương mặt đỏ lên không? Lúc em nhìn anh ta, đầu gối có như nhũn ra hay không? Thời điểm tới gần anh ta, lồng ngực có nóng lên hay không? Còn có! Quan trọng nhất là ——” Úy Nhân Nhân túm lấy Hà Phi nghiêm túc chất vấn. “Em có ngẫu nhiên tưởng tượng bộ dáng anh ta không mặc quần áo cơ thể trần truồng không? Sau đó nghĩ đến mức nhiệt huyết sôi trào không khống chế được cảm xúc?” Cô liền thường thường nghĩ đến người trong lòng Cảnh Chi Giới như vậy.

Toàn bộ đều không, toàn bộ đều không có! Hà Phi nhíu nhíu ấn đường, bị Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm, có chút yếu ớt nói: “Ách. . . . . . Nhưng là em cùng Thiếu Khâm ở cùng một chỗ cảm giác thực quen thuộc, thực nhẹ nhàng thực tự nhiên. . . . . .”

“Em vậy giống như là tình thân hơn nha, nếu là thật sự như chị đoán, thì khi em cùng Thiếu Khâm da thịt gần gũi sẽ có cảm giác loạn luân!”

Loạn luân?! Hà Phi nghe thiếu chút nữa sợ muốn chết. Úy Nhân Nhân này thật sự là lời không hù chết người thì không được mà.

“Đúng vậy.” Úy Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu. “Chị xem em có chuyện lớn rồi.” Cô hù dọa Hà Phi, chỉ vào mũi cô nghiêm mặt nói. “Chị dám cam đoan, nếu em thật muốn đêm đầu tiên cùng Từ Thiếu Khâm, chậc chậc, nhất định hối hận! Chị còn dám chắc chắn một câu, chân mệnh thiên tử của em căn bản còn chưa xuất hiện, em thảm nha, năm năm yêu mà lại không phải là yêu. Ôn Hà Phi –” cô giả vờ thật sự thương cảm Hà Phi, ra vẻ bộ dáng cô thật không có thuốc chữa. “Em không khỏi thật quá, mức, ngu, ngốc.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Hà Phi choáng váng, sững sờ trước bàn. Có. . . . . . Có nghiêm trọng như thế sao?

Nhân dịp Hà Phi phụ trách quảng cáo cho công ty Cao Vượng hiệu quả thật tốt, thành tích lên đến hàng trăm triệu, công ty mở tiệc chiêu đãi nhân viên V.J ở khách sạn năm sao. Công ty mời dàn nhạc, bày ra trò rút thăm trúng thưởng, cùng đủ loại tiết mục biểu diễn văn nghệ, đợi lát nữa còn muốn Hà Phi lên sân khấu, tặng cái huy chương vàng cho cô.

Trong yến hội, người nào cũng đều trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy. Ôn Hà Phi phiền não chuyện bạn trai cùng lời nói của Úy Nhân Nhân, không có tâm tình vui đùa, chỉ mặc một chiếc áo lông cổ cao màu hồng, cùng một chiếc quần dài trắng đơn giản.

Cô một mình ngồi ở một góc ghế sa lông, ánh mắt mờ mịt nhìn ra xa phía mọi người đang vui vẻ dưới ánh đèn thủy tinh. Đầu vẫn nghĩ đến lời nói lúc ban chiều của Úy Nhân Nhân, mặt ngẩn ngơ, phiền não mím chặt đôi môi đỏ mọng, vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc cùng Thiếu Khâm vấn đề là ở đâu? Vì sao cô lại kháng cự cùng bạn trai mình thân thiết? Cô cùng Thiếu Khâm ở chung cũng không có cái gọi là hai chân như nhũn ra, khẩn trương vô lực, nhiệt huyết sôi trào, đầu cháng váng hoa mắt, không, các loại triệu chứng này cô không có, càng miễn bàn ảo tưởng bộ dáng bạn trai trần truồng lộ thể. . . . . . Cô căn bản chưa từng thấy cũng chưa từng có chờ mong! Là do cô quá lạnh nhạt sao? Hà Phi nghĩ đến đau đầu, bắt đầu cảm thấy không phải Úy Nhân Nhân rất nhiệt tình, mà chính là bản thân mình căn bản là lãnh cảm.

Hà Phi thở dài, chau mày. Hoặc có thể không có các loại triệu chứng này cũng thực bình thường, Hà Phi tự an ủi mình. Thực có thể là bởi mẹ tính tình phóng đãng tạo thành di chứng, cho nên thái độ cô đối với cảm tình liền có vẻ lạnh nhạt, không giống như Nhân Nhân nhiệt tình như vậy, không muốn cùng bạn trai thân mật quá mức cũng là tự nhiên. Thế là tốt rồi, Hà Phi thở sâu, thực vừa lòng khi tìm được giải thích hợp lý, nhất định là bởi vì thế này! Ai bảo là yêu lầm người chứ!

Cô thở phào, chờ MC trao giải cho cô. Dưới ánh đèn thủy tinh, cô nhìn thấy thư ký Trần Dĩnh nghiêm mặt, liên tiếp xua tay với quản lý công ty Cao Vượng đang tiến đến, giống như là đang cự tuyệt cái gì. Thấy Nhân Nhân mặc một bộ lễ phục đỏ rực, đang bị một đám các nam nhân vây quanh, cười đến sáng lạn, giống như rất vui vẻ. Sau đó. . . . . . Cô nhìn thấy Lương Chấn Y.

Tầm mắt của cô vừa bắt gặp cũng sẽ cũng rời không được. Dưới ánh đèn, trong đám người, thân hình cao lớn thẳng tắp của anh nổi bật trong đám đông, hấp dẫn ánh mắt người khác. Anh mặc một bộ tây trang màu xám đậm ôm vừa người, cao lớn anh tuấn, hai vai rộng lớn, trộn lẫn một loại nhu hòa bền bỉ cùng cường kiện tao nhã. Anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, khí chất nội liễm tao nhã của anh cùng khuôn mặt tuấn lãng phảng phất nét u buồn, tay phải đút túi, bộ dáng hơi hơi cúi mắt, rất dễ dàng bắt tầm mắt chúng phụ nữ làm tù binh.