Chuyện tình một đêm

Chuyện tình một đêm

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.

Chương 09: Hắn lại còn hỏi

“Một khi đã như vậy, vì sao em không chịu thừa nhận đứa nhỏ là của anh đâu? Là điều kiện của anh không tốt, không xứng với em sao?”

Thì ra đó là lý do mà hắn đột nhiên hỏi một đống vấn đề không thể nào hiểu nổi như vậy, chỉ muốn biết vì sao cô cự tuyệt hắn.

Mà, vì sao à? Lương Kỳ Gia thầm tự hỏi chính mình.

Điều kiện của hắn tốt như vậy, dáng vẻ đẹp trai lại lắm tiền, là đối tượng kết hôn mà người đàn bà nào cũng tha thiết mơ ước, quan trọng nhất là cô còn mang thai đứa nhỏ của hắn, có thể dễ dàng mẹ sang vì con, gả vào nhà giàu sang, không phải thế sao?

Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn thật sự sẽ vì đứa nhỏ mà kết hôn cùng cô sao?

Cho dù có, cái gọi là nhà giàu sang đen sâu như biển, tương lai sau này như thế nào cô còn không biết, nếu chờ đứa bé sinh ra xong họ đòi ly hôn ngay lập tức, như vậy cô có thể tranh quyền giám hộ được với hắn sao?

Không có mẹ đẻ bên cạnh, đứa bé sinh ra có bao nhiêu đáng thương, cô đều đã tự mình trải qua hết thảy, cũng biết rõ hơn bất cứ ai cảm giác hâm mộ cùng khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh, sự bất đắc dĩ này vô cùng khó chịu, cô không muốn con gái của mình cũng phải trải qua cuộc sống như thế.

Có mẹ bên cạnh đứa trẻ như bảo bối, không còn mẹ thì nó chỉ còn là thứ cây không rễ mà thôi.

Đối với đứa nhỏ mà nói, nếu cha mẹ hai người không thể có chung tiếng nói, cô tình nguyện để con gái không có cha, cũng sẽ không để nó mất mẹ.

Đó là nguyên nhân khiến cô không chịu thừa nhận, không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mọi chuyện, cô phải vì con gái của mình mà suy nghĩ.

“Bởi vì đứa bé căn bản không phải là của anh, anh muốn tôi thừa nhận như thế nào?” Cô cố ý thở dài một hơi, lấy biểu tình bất đắc dĩ trả lời.

Trạm Diệc Kỳ trầm mặc nhìn cô. Hắn phát hiện tường thành phòng ngự của cô thật sự rất dày, xem ra hôm nay không phải là lúc để tìm hiểu đến cùng mọi việc, phải để cho cô thả lỏng đề phòng mới được.

“Được rồi.” Hắn đột nhiên rút lại bàn tay đang nắm ở khuỷu tay của cô, gật gật đầu nói.

Vẻ mặt Lương Kỳ Gia nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn, hoàn toàn không biết hai chữ hắn vừa nói ra có ý tứ gì.

“Em đều đã nói hết ra như vậy, nếu anh còn dây dưa không rõ nữa thì đúng là tự làm mình mất mặt rồi.” Hắn lộ ra một nụ cười khổ, nói với cô, sau đó lui về phía sau từng bước, biểu tình trở nên xa cách cùng lễ phép. “Lúc đứa nhỏ đầy tháng và em kết hôn nhớ nói cho anh biết, thư mời giao cho Quý Thành Hạo là được, anh sẽ đem quà đến mừng.”

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cô một chút rồi mới xoay người nhẹ nhàng rời đi giống như lúc xuất hiện.

Lương Kỳ Gia ngây ra như phỗng, nhìn bóng dáng hắn càng lúc cách càng xa, thẳng đến khi hắn hoàn toàn đi khỏi tầm mắt của mình mà cô vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần.

======= tiểu thuyết hay ======

Hắn cứ như vậy mà rời đi, tin tưởng vào lời cô nói là đứa nhỏ không phải của hắn sao?

Mới vừa rồi hắn không phải còn rất kiên định nói cô đang nói dối sao? Không phải còn lấy gịong điệu thật bất đắc dĩ hỏi cô vì sao không chịu thừa nhận đứa nhỏ là con hắn hay sao?

Vì sao đột nhiên lại dễ dàng buông tha hết mọi nghi vấn của mình, nói đi là đi như thế?

Nhưng kết quả này không phải là thứ cô muốn sao? Hy vọng hắn tin rằng đứa nhỏ không phải con của hắn, hy vọng hắn cách mình xa một chút.

Hiện tại hy vọng của cô trở thành sự thật, vì sao một chút cảm giác nhẹ nhõm đều không có, ngược lại giống như là có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu, hay là ở trái tim, làm cho hô hấp có điểm khó khăn, lòng lại còn đau đớn nữa…

Lúc đứa nhỏ đầy tháng và em kết hôn nhớ nói cho anh biết, anh sẽ đem quà đến mừng… Hắn nói thế, nhưng hắn lại không có nói sẽ đến dự, đến xem con gái của bọn họ…

Lương Kỳ Gia, cái đồ ngu ngốc này! Rốt cuộc mi muốn như thế nào chứ?

Không muốn cho hắn biết cha đứa nhỏ là hắn, lại hy vọng hắn đến thăm đứa nhỏ; hy vọng hắn tin là đứa bé không phải của hắn, hắn tin rồi bản thân lại khó chịu; mong hắn sẽ cách mình càng xa càng tốt, chờ hắn đi xa thật sự rồi, mi lại thấy đau lòng, tổn thương, mi cứ muốn rồi lại không, kỳ quái khó hiểu, rốt cuộc là muốn như thế nào?

Trạm Diệc Kỳ, một người đàn ông may mắn có được mọi thứ, cái gì cũng không thiếu, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn là đối tượng mà cô không thể hy vọng xa vời đến, cũng không dám hy vọng nốt.

Tình một đêm xảy ra cùng hắn là một chuyện tuyệt vời ngoài ý muốn mà cô đã đánh bậy đánh bạ, lại còn mang thai, cô căn bản không dám đem chuyện ngoài ý muốn này thành nấc thang để một bước lên trời, thuận lý thành chương hết.

Cô không phải ngu ngốc.

Nhưng mà một người ngay cả việc thử một lần cũng không dám, chẳng lẽ liền thông minh hơn kẻ ngu ngốc sao?

Không! Cô không thể vọng tưởng, càng không thể miên man suy nghĩ, vì con gái cô cần phải chấp nhận sự thật này.

Sự thật chính là cô bé lọ lem chỉ là một câu chuyện cổ tích, chim sẻ biến phượng hoàng chỉ là điện ảnh, chúng nó sẽ không phát sinh ở thế giới thực tế này, cho dù có xảy ra thì chuyện sau ra sao, cũng chẳng có ai biết sẽ như thế nào?

Một bên là tương lai không biết trước được, một bên là tương lai an bình như bây giờ, thân là một người bình thường, cô tình nguyện lựa chọn vế sau, sống cuộc đời bình dị là đủ rồi.

Nhìn tài liệu mà thám tử đưa cho, Trạm Diệc Kỳ một chút ngoài ý muốn cũng không cảm thấy, sớm đã biết rằng đứa nhỏ trong bụng Lương Kỳ Gia chính là của hắn.

Trong tài liệu viết thai nhi đã hai mươi sáu tuần tuổi, nói cách khác, cô mang thai đã gần sáu tháng rưỡi, vậy mà tuần trước còn dám trợn mắt nói dối hắn rằng đứa nhỏ chỉ có năm tháng mà thôi, chẳng lẽ cô không biết con số không thể nói dối sao? Lừa ai được chứ.

Nhưng mà, mang thai hơn sáu tháng, bụng của cô như thế có phải là quá nhỏ hay không? Cô rốt cuộc có ăn cơm không vậy, thân thể sẽ không có vấn đề gì chứ? Đứa con bé bỏng của họ bây giờ làm sao rồi?

Hắn tiếp tục lật giở tài liệu, phát hiện văn phòng thám tử này đưa tới tin tức thật đầy đủ, ngay cả chẩn đoán của bác sĩ cũng đều ghi lại.

Hắn nhanh chóng xem qua báo cáo một chút. May mà phía trên đầu viết là thể trạng bình thường, chỉ có ở tuần thứ mười hai là nôn nghén nghiêm trọng, không có cảm giác thèm ăn, sau đó thì mọi thứ đều bình thường.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Truyện Ngôn Tình  chính là nguồn tri thức vô tận về mọi lĩnh vực trong cuộc sống của những người đi trước viết ra kể lại và truyền đạt cho chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Hắn hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn cảm thấy cô nên béo lên thì tốt hơn. Không quan hệ, về sau có hắn ở bên cạnh, cô nhất định sẽ có thể từ từ mà khỏe hơn.

Hắn tiếp tục nhìn số liệu bên trong, tiếp đó là quan hệ của cô với người nhà, hiện tại thì ra cô đang thuê nhà sống một mình ở bên ngoài, thật sự khiến người khác vừa tức giận vừa đau lòng.

Cô gái này thoạt nhìn bề ngoài thông minh sáng sủa như thế, không nghĩ tới lại ngốc vậy!

“Mẹ sang vì con”, bốn chữ này chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua hay sao?! Rõ ràng là có thể bắt hắn chịu trách nhiệm, dễ dàng gả cho con rùa vàng là hắn này rồi hưởng thụ cuộc sống phu nhân không cần đi làm, chỉ cần hưởng thụ, lại còn có người chăm sóc, thế mà lại ngốc nghếch tự đi kiếm tiền rồi sống chắt bóp qua ngày. Đúng là cái đồ đại ngu ngốc mà!

Đột nhiên, trong đám tài liệu hiện lên một cái tên quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn.

Đường Gian? Thì ra người này là có thật, lại còn là mối tình đầu của cô nữa.

Miệng hắn bất giác khẽ nhếch lên, thú vị đoán. Bất quá nội dung kế tiếp lại tuyệt nhiên không thú vị, còn làm cho cả gương mặt hắn trầm hẳn xuống. Tên hỗn đản khốn khiếp này thế mà dám cùng người khác đánh đố, sau đó cùng cô kết giao, lừa gạt cảm tình của cô, mà cô cũng ngơ ngác cắn câu không biết gì!

Cô quả nhiên là cái đồ ngu ngốc!

Kêu lên một tiếng nhằm xua đi cái nỗi xúc động vừa bộc phát, hắn quăng tập tài liệu lên bàn sau đó dựa vào lưng ghế.

Hiện tại những chuyện nên biết đến hắn đều đã biết, còn lại chuyện không biết cũng chỉ có lí do vì sao cô phải lừa gạt nói rằng đứa nhỏ không phải của hắn mà thôi.

Điểm ấy mới là quan trọng nhất, cũng là điều khiến cho hắn nghĩ mãi không ra.

Chẳng lẽ cô nghĩ rằng hắn sẽ giống cái tên Đường Gian kia đùa bỡn cảm tình của cô sau đó sẽ vứt bỏ hay sao?

Hay là cô lo lắng hắn sẽ để tâm đến đứa bé, sẽ cùng cô sinh ra nó rồi chỉ cần đứa trẻ không cần mẹ.

Ừm, điểm này tựa hồ có vẻ hợp lí hơn.

Nhưng mà nguyên nhân thật sự vẫn chỉ có cô mới có thể giải đáp, mà nếu hắn muốn biết đáp án cũng chỉ có cách chậm rãi tiếp cận cô, sau đó từ từ mà tìm hiểu thôi.

Tưởng tượng tới quá trình tiếp cận cô sau đó tìm hiểu bí mật ấy, Trạm Diệc Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

Hắn nghĩ muốn tiến gần cô nhanh hơn chút.

Chuyện này thật là ngoài ý muốn nha…

***

Tan làm, Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ sóng vai tiêu sái đi đến cửa lớn của công ty, vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên Tiểu Tuệ ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía ví da của cô hỏi: “Di động của cậu kêu sao?”

Lương Kỳ Gia sửng sốt một chút, cúi đầu xem xét, thế này mới nghe thấy di động của mình đang đổ chuông liên hồi.