Chuyện tình một đêm

Chuyện tình một đêm

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.

Chương 07: Mượn cũng được

“Trạm tiên sinh làm sao có thể ngồi một mình uống cà phê ở dưới lầu như thế?” Tiểu Tuệ mở miệng hỏi.

“Tôi đang đợi người.”

“Chờ ông chủ sao? Có muốn chúng tôi chờ cùng không, nhiều người vẫn đỡ nhàm chán hơn một mình chứ!” Tiểu Tuệ tích cực hỏi.

Không muốn, không muốn, không cần, làm ơn đi, ông trời làm cho hắn nói không cần đi, cô đứng lên còn có thể mượn quần áo để che khuất cái bụng, nếu ngồi xuống chắc chắn sẽ lộ ra, hơn nữa nếu không thừa dịp hắn chưa nhận ra mình mà chạy trốn, trời biết hắn có thể đột nhiên nhớ ra cô hay không à?

Hắn hẳn là không nhận ra cô đi? Hoặc là hắn đã nhận ra nhưng lại làm như không biết, coi như đã quên rồi? Nếu là vế sau thì đây đúng là điều mà cô mong muốn, nhưng nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ra cái bụng của cô thì…

Không được, cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được, càng nhanh càng tốt!

Nghĩ thế, cô cố lấy dũng khí mở miệng. “Tiểu Tuệ, mình có việc phải đi trước một chút, hai người cứ từ từ nói chuyện đi nhé.” Sau đó nhanh chóng liếc hắn một cái, đồng thời cho hắn một nụ cười cứng ngắc, “thật xin lỗi.”

“Không sao đâu, tôi cũng đang muốn đi lên lầu tìm Quý Thành Hạo. Cám ơn ý tốt của Lưu tiểu thư, tôi xin đi trước, tạm biệt.” Nói xong, Trạm Diệc Kỳ mỉm cười cúi thấp người xuống, tao nhã quay đi bước vào trong cổng chính, nháy mắt liền biến mất bên trong.

“Thật là đẹp trai quá đi thôi! Cậu không thấy mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của anh ấy đều tràn ngập mị lực mê người hay sao?” Tiểu Tuệ thở dài đầy say mê.

Cô không biết, cô chỉ cảm thấy chính mình khẩn trương lo lắng đến sắp rớt cả tim ra ngoài luôn. Lương Kỳ Gia ở trong lòng thầm oán thán trả lời.

Nhưng mà cô không hề nghĩ tới hắn lại sẽ rời đi trước, làm cô thở phào nhẹ nhõm được một hơi song cũng không khỏi cảm thấy có chút ít giật mình và thất vọng.

Xem ra hắn thật sự không nhận ra cô, bằng không chính là đối với cô nửa điểm hứng thú cũng không có, cho nên mới có thể không cần quay đầu đã tiêu sái rời đi như thế.

Đêm đó đối với hắn mà nói, có lẽ đơn thuần chỉ là một đoạn nhân duyên như sương sớm, trời sáng rồi cũng sẽ tan đi nhường chỗ cho ánh dương, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Tuy cảm giác có chút bi thương, nhưng chuyện này căn bản không thể trách hắn, bởi vì phản ứng như thế này cũng là nguyên nhân vì sao trước đó cô lại chọn hắn làm tình nhân một đêm, hắn cũng không có làm cô thất vọng mà, quả thật đã quên cô rồi. Nhưng trong bụng cô vẫn còn đang nuôi dưỡng con gái bé bỏng của hai người.

“Kỳ Gia?”

Thanh âm to tướng của Tiểu Tuệ đem kẻ đang chu du trong dòng cảm xúc là cô kéo tuột trở về.

“Cậu làm sao mà lại ngây ngốc ra như thế? Đang suy nghĩ cái gì?!” Tiểu Tuệ hỏi cô.

“Không có gì, tớ đang suy nghĩ xem có hay không nên nhân lúc người ta còn chưa phát hiện mình mang bầu mà trở về nhà một chuyến.” Cô nói dối xong, lại nhịn không được hỏi thêm. “Vừa rồi Trạm tiên sinh hẳn là không có nhìn ra mình là phụ nữ đã có thai đi?”

“Mỗi ngày đám đồng nghiệp cùng cậu gặp mặt còn chưa nhìn ra nổi, anh ấy làm sao có thể thấy được chứ?!” Vẻ mặt Tiểu Tuệ như đang chê trách thói ngây người của cô, sau đó nhanh chóng trở lại chuyện chính. “Cậu về nhà làm cái gì? Ba cậu không phải là mỗi tuần đều đến thăm hay sao?”

Lương Kỳ Gia cảm thấy thật may mắn là cô bạn này không có nghi ngờ vì sao cô lại hỏi xem Trạm Diệc Kỳ có nhìn ra mình mang thai hay không.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

 

“Ông bảo mong tớ có thể về qua nhà một chút, dì và em trai đôi khi cũng nhắc đến tớ.” Cô trả lời.

“Loại chuyện ma quỷ này mà cậu cũng tin hay sao?”

“Không tin, nhưng mà mình biết đây là mong muốn của ba mình, mong mình vĩnh viễn có thể nhớ về căn nhà đó, cũng biết mình có người nhà, dù gì căn phòng đó cũng không phải nhà của tớ, toàn bộ cũng không hẳn thuộc về tớ.”

“Người nhà?” Tiểu Tuệ cười nhạt.

“Tớ cũng biết chuyện này thực buồn cười, nhưng đây là hy vọng của ông, tớ không muốn ngay cả cố gắng thử làm một lần cũng không có làm cho ông thất vọng.”

“Cậu đã muốn thử hai mươi năm, cũng không phải chưa từng thử qua, tớ thật sự không biết trong đầu ba cậu rốt cuộc nghĩ đến cái gì nữa?” Tiểu Tuệ đảo cặp mắt trắng dã cay nghiệt nói.

Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ cười trừ. “Cho nên mình không đi dạo phố cùng cậu được, thật xin lỗi.”

“Chuyện này có gì mà cần phải xin lỗi, nhưng cậu xác định mình thật sự phải về đó sao? Muốn tớ cùng về không? Có người ngoài ở đó, thái độ của dì cậu có lẽ sẽ bớt tồi tệ đi chút ít.” Tiểu Tuệ lo lắng đề nghị.

Cô lắc đầu. “Ba mình ở nhà, bà ta sẽ không đối xử quá tệ với mình đâu.”

“Vậy cậu nên cẩn thận một chút.”

“Được. Cậu đi dạo phố vui vẻ nhé, bye bye.” Cô nhìn cô bạn gật đầu, vẫy tay mấy cái.

“Bye.” Tiểu Tuệ cũng vẫy vẫy tay sau đó liền xoay người rời đi.

***

Thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng Tiểu Tuệ rời đi, Lương Kỳ Gia xoay người đi theo hướng khác một cách vô mục đích, cũng không về thẳng nhà như lúc nãy đã nói.

Vừa rồi tất cả những gì cô nói đều là lời dối trá, ba căn bản chưa bao giờ nói dì hay em trai nhớ đến cô, cũng không hề muốn cô rảnh rỗi về nhà chơi gì hết. Ngược lại, thật ra ba cũng hiểu rằng cô chuyển ra ngoài sống sẽ tốt hơn, chẳng qua ông lo lắng áp lực kinh tế sẽ đè nặng lên vai cô, mà ông lại không có cách nào để giúp đỡ hết bởi vì toàn bộ tiền đều nằm trong tay vợ của mình.

Người cha đáng thương năm đó vì muốn được phép nuôi dưỡng cô mà gần như đã cắt đất đền tiền rồi làm đủ mọi chuyện không công bằng với mình làm cho cô vô cùng áy náy.

Vì vậy cô mới luôn chăm chỉ đọc sách, mong rằng bản thân sẽ không hề thua kém ai, ít nhất có thể kiếm được chút tiền hoặc tìm ra đối tượng kết hôn có thể cùng cô hiếu thuận với cha, ai biết rằng lại phát sinh ra chuyện mang thai khi chưa kết hôn này chứ…

Than nhẹ một hơi, cô cảm thấy thắt lưng có chút mỏi liền đi vào trong công viên, tìm một cái ghế đá ngồi xuống, thanh thản nghỉ ngơi và nhìn những ánh nắng chiều đằng xa không bị những tòa nhà cao tầng che khuất đến ngẩn người.

Mùa hè mặc dù buổi chiều rất dài, nhưng qua bảy giờ thì sắc trời vẫn dần dần tối đi.

Lương Kỳ Gia nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đang dần rõ hơn khi ngồi xuống, nghĩ mình có lẽ nên ăn bữa tối một chút, tuy rằng cô không đói, nhưng vì cục cưng, cô vẫn nên ăn một chút gì mới được.

Chính là nên ăn cái gì đây?

“Cục cưng, con muốn ăn cái gì?” Nhưng mà cục cưng đâu có khả năng trả lời cô, vẫn là chính mình tìm đáp án thì hơn. “Tiệc đứng cũng được, đồ ăn xanh nhiều, lựa chọn cũng phong phú nữa.”

Thì thào tự nói xong, cô tựa vào lưng ghế để đứng dậy, quay người lại, lập tức bị người chắn ở trước mặt dọa cho kinh hồn bạt vía.

Trạm Diệc Kỳ!

“Em mang thai? Là con của tôi sao?” Trạm Diệc Kỳ nhìn chằm chằm cô hỏi.

“Không!” Bởi vì chuyện tình đột ngột xảy ra, Lương Kỳ Gia không chút nghĩ ngợi kiên quyết phủ nhận, không hề hay biết rằng sự kinh hoảng của mình chính là giấu đầu lòi đuôi, không đánh đã khai.

Không khí giữa hai người đột nhiên trầm mặc.

Trạm Diệc Kỳ bị chuyện ngoài dự tính này dọa cho ngây người.

Lương Kỳ Gia bị sự xuất hiện bất thình lình của hắn, cùng với phản ứng kịch liệt của mình dọa cho ngây người theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ giống như hai pho tượng đá đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, không khí cứng đờ biến hoá kỳ lạ đến không lường được.

“Em thật sự có mang con của tôi?” Trạm Diệc Kỳ lại mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

“Làm sao có thể?” Cô cười gượng nói, đột nhiên bừng tỉnh ra rằng hắn hoá ra đã sớm nhận ra cô, chỉ là không muốn biểu lộ ra trước mặt Tiểu Tuệ mà thôi.

“Vậy đứa bé là con ai?” Hắn nhìn không chớp mắt vào cô mà hỏi.

“Đương nhiên là bạn trai của tôi.” Cô theo bản năng nói dối ngay.

“Bạn trai? Tôi nghĩ bình thường thì trong tình huống này người ta sẽ nói là của chồng mình chứ.” Hắn đính chính lại lời của cô.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Lương Kỳ Gia cứng người đi một chút.