Chuyện tình một đêm

Chuyện tình một đêm

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.

Chương 04: Cô công nhân

Rời bỏ căn nhà vẫn luôn coi cô như người xa lạ này không có gì cần suy nghĩ, cô chỉ luyến tiếc người cha tội nghiệp, vì nhất quyết muốn đem cô trở về nhà mà từ đó đến nay không thể ngóc đầu lên được, thậm chí còn chẳng có sự tôn trọng từ vợ cùng con trai nữa.

Không còn đứa con gái duy nhất luôn quan tâm, hiếu thuận với mình, cùng mình nói chuyện phiếm, từ nay về sau có lẽ cuộc sống của ba sẽ còn khó khăn hơn bây giờ, cô thật sự rất luyến tiếc, lại chẳng thể đưa ba cùng đi với mình.

Quên đi, có lẽ cái này cũng giống như ba vẫn thường nói với cô, đây là số mạng của ông, đã định ông cả đời này thiếu dì một ân tình.

 

Mà cô, có lẽ cũng sẽ thiếu nợ đứa nhỏ trong bụng này đi?

Đứa nhỏ đã được mười hai tuần tuổi, mà cô cũng đã chần chờ gần hai tháng, lại vẫn như cũ không thể quyết tâm đến bệnh viện phá thai được.

Mà dạo gần đây cô thường xuyên suy nghĩ, lúc trước nếu mẹ lựa chọn phá thai, không sinh hạ cô, như vậy ba có phải hay không có thể sống tôn nghiêm hơn một chút? Dì có phải hay không không cần oán hận như vậy? Mà em trai cô, có thể hay không tôn trọng ba một chút, bọn họ có phải hay không sẽ hạnh phúc hơn bây giờ?

Có lẽ thật sự có thể, nhưng là không biết vì sao, cô vẫn cảm thấy mình được sinh ra trên đời này là chuyện tốt, ít nhất ba vẫn thường nói với cô. “May mà có con ở đây.”

Nếu ba biết cô chưa kết hôn đã mang thai, hẳn là sẽ thật thất vọng về cô.

Than nhẹ một hơi, cô tựa vào cạnh cửa đứng lên, trầm tĩnh nhìn căn phòng đơn giản không đến hai mươi mét vuông của mình, một chiếc giường đơn, tủ quần áo cũ kí, bàn học lớn dùng từ nhỏ hiện đã biến thành bàn trang điểm, bên cạnh còn có hai cái giá sách, một cái ghế, ngoài ra không có thêm gì khác nữa.

Không gian nhỏ hẹp, bên trong đều là đồ dùng đã cũ suốt hai mươi năm qua, trong cái nhà này cô chỉ có được những thứ này thôi, thế nhưng dì vẫn luôn coi cô là cái gai trong mắt, bất luận thế nào cũng không chấp nhận cô.

Chưa kết hôn đã mang thai chính là cho bà một lý do hợp tình đúng ý để đuổi cô đi mà thôi, cả hai đều biết rõ ràng như thế.

“Vậy tốt nhất nên mau một chút.” Bà ta vừa rồi thậm chí còn nói huỵch toẹt ra như thế với cô.

Quên đi, dù sao sớm muộn gì đều phải chuyển, liền hôm nay chuyển đi, vừa lúc ba đi công tác đến Hoa Liên, bây giờ chuyển đi so với việc đợi lúc ba trở về cãi nhau cùng dì hay đỏ hốc mắt nhìn cô rời khỏi nhà vẫn tốt hơn.

Hít sâu một hơi, cô lấy từ dưới giường ra cái thùng các tông đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, mở ngăn kéo bàn tìm băng dính cùng kéo, bắt đầu tiến hành công việc đóng gói đồ đạc.

Đúng rồi! Cô đột nhiên nghĩ đến, phải gọi điện thoại nhờ Tiểu Tuệ giúp cô xin phép, bởi vì hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đầu giường, 7 giờ 30 phút, cô mở ví da trên ghế lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Tuệ.

Điện thoại vừa kết nối, vang một hồi lâu mới có người tiếp được.

“A lô?”

Thanh âm của Tiểu Tuệ vẫn còn ngái ngủ, cô hoài nghi hỏi: “Tiểu Tuệ, bây giờ đã gần bảy giờ ba mươi rồi, cậu vẫn còn ngủ hay sao?”

“Cái gì? Bảy giờ ba mươi?” Tiểu Tuệ đột nhiên kêu ầm lên, bên trong điện thoại lập tức truyền đến những tiếng động hỗn loạn cùng rối ren. “Nguy rồi, chết mất, đã đến bảy rưỡi rồi, lần này nhất định đi muộn. Cám ơn cậu đã gọi điện thoại nhắc mình rời giường, Kỳ Gia, mình phải chuẩn bị đi làm, không nói chuyện với cậu nữa.”

“Chờ một chút, đừng cúp điện thoại a!” Lương Kỳ Gia vội vàng kêu lên.

Di động đầu kia ước chừng tạm dừng một giây, thanh âm Tiểu Tuệ một lần nữa vang lên. “Để làm chi?”

“Giúp mình xin phép nghỉ.”

“Xin phép? Cậu làm sao vậy, không phải là đã hạ quyết tâm sẽ đi phá thai nên mới nghỉ phép đó chứ?”

Bởi vì suốt hai tháng qua cô luôn không yên lòng lại tâm sự tràn trề, cả ngày mày nhăn mi nhíu, cuối cùng vẫn là giấy không gói được lửa, bị Tiểu Tuệ nghiêm hình bức cung ra chuyện cô mang thai, bất quá đối với việc cha của đứa nhỏ là ai, cô vẫn kiên trì giữ bí mật không muốn nói ra.

“Không phải.” Cô trả lời ngay.

“Vậy xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên muốn xin phép nghỉ? Thân thể cậu có chỗ nào không khỏe sao, hay vẫn là có chuyện nghiêm trọng xảy ra? Cậu không nói rõ ràng thì mình sẽ không giúp cậu xin phép đâu.”

Lương Kỳ Gia nhịn không được than nhẹ một hơi. “Mình muốn chuyển nhà.”

“Chuyển nhà? Hôm nay?” Tiểu Tuệ ngữ khí tràn ngập hoài nghi.

“Ừ.”

“Hôm nay không phải ngày nghỉ.”

“Mình biết, cho nên mới phải gọi điện thoại nhờ cậu giúp mình xin phép.”

“Muốn chuyển nhà vì sao không chọn ngày nghỉ, chủ cho thuê nhà cũng không thúc giục cậu nhanh chuyển đến, cần gì phải phí công chuyển ngay từ hôm nay?” Dừng một chút, cô đột nhiên giống như đã hiểu ra chuyện gì, trầm giọng hỏi: “Dì cậu đã biết chuyện?”

“Ừ.” Cô trầm mặc vài giây mới thừa nhận.

“Bà ta khẩn cấp như vậy muốn đuổi cậu đi ra ngoài sao? Ba cậu có biết không?” Tiểu Tuệ lòng đầy căm phẫn hỏi.

“Ba mình hai ngày này vừa vặn không ở nhà, cho nên mình mới có thể chuyển ngay hôm nay, bởi vì mình không muốn chuyển đi lúc ba còn ở nhà.” Cô thở dài nói.

Tiểu Tuệ cũng thở dài một hơi theo. “Cậu muốn chuyển đồ đi như thế nào?”

“Kêu xe taxi đi, dù sao đồ đạc của mình cũng không nhiều.”

“Mình là hỏi cậu làm sao chuyển được đồ từ tầng ba xuống đến cửa nhà ấy? Đừng có nói với mình là bà dì không máu không nước mắt kia của cậu sẽ giúp, đánh chết mình cũng không tin đâu!” Tiểu Tuệ cười nhạt nói.

“Đồ của mình cũng không nhiều lắm đâu mà.” Cô cường điệu nói.

“Không nhiều lắm cũng nặng. Đừng quên hiện tại thân thể cậu không thể dùng sức quá?”

“Mình sẽ cẩn thận.”

Tiểu Tuệ thất bại ra quyết định. “Quên đi, mình đến giúp cậu là được rồi, dù sao cũng đến muộn, không bằng nghỉ một ngày.”

“Tiểu Tuệ…”

“Không cho phép có ý kiến! Một giờ sau xuống dưới nhà mở cửa ình, gặp nhau sau.” Nói xong, thẳng thừng chấm dứt cuộc trò chuyện.

Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ mỉm cười, một lần nữa lại có cảm giác bản thân được sinh ra trên đời này thật là may mắn, cô mới có thể cảm nhận được niềm hành phúc có ba cùng bạn bè thân thiết bên cạnh.

Cám ơn mẹ! Cám ơn mẹ lúc trước quyết định sinh hạ con mà không có lựa chọn phá thai.

Thật sự cám ơn người.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

***

Có Tiểu Tuệ hỗ trợ, Lương Kỳ Gia nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện chuyển nhà trong vòng một ngày, bao gồm đem toàn bộ hành lý đã đóng gói trong nhà đem đến chỗ ở mới, quét tước, sửa sang, bố trí lại, mua các đồ dùng cần thiết hằng ngày, mọi việc hoàn hảo được sắp xếp cẩn thân.

Tiểu Tuệ có xe, tuy rằng là chiếc xe cũ nhưng vẫn dùng rất tốt.

Bất quá các cô cũng mệt bở hơi tai, suốt ba giờ liền chạy đủ các cửa hàng lớn nhỏ, mua đủ thứ đồ dùng rồi đem toàn bộ chiến lợi phẩm khuân về nhà.

Căn phòng Lương Kỳ Gia thuê không lớn lắm, chỉ là một gian nhỏ rộng hơn sáu mét vuông một chút, nhưng đầy đủ thiết bị tiện nghi, không chỉ có phòng bếp, phòng tắm, còn có một cái ban công nho nhỏ để phơi quần áo, như vậy là đủ lắm rồi.

Trong phòng có sẵn một chiếc giường, một bộ bàn ghế giống như phòng cũ của cô ở nhà, chỉ có điều lớn hơn một chút, điều này làm cho cô cảm thấy hết sức cảm động.

Vách tường được chủ cho thuê nhà sơn lại lần nữa, thoạt nhìn khá sạch sẽ lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa Tiểu Tuệ đã giúp cô trải ga giường mới tinh, thay rèm cửa sổ, đặt trên bàn bếp cái nồi cơm điện khác, trong phòng tràn ngập hương vị mới mẻ, cảm giác vô cùng tốt đẹp.

Về sau nơi này chính là nhà của cô…

Không, nói sai rồi.