Chuyện tình một đêm

Chuyện tình một đêm

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.

Chương 11: Cô trầm mặc không

“Giúp em dọn đồ.” Hắn nói hết sức đương nhiên.

“Tôi không hề nói sẽ đến ở nhà anh.”

“Cần gì, anh đã nói là được rồi.”

A, tức chết cô mà. “Anh rốt cuộc mắc phải cái bệnh gì chứ? Tôi nhắc lại, tôi sẽ không đến ở nhà anh đâu.”

“Em sẽ.” Trạm Diệc Kỳ ôn hòa nói. “Nếu một mình anh cũng không thể thuyết phục được em thì có thể mời Tiểu Tuệ đến giúp chúng ta cũng được.”

“Anh uy hiếp tôi?” Không thể tin được, cô trợn to mắt nhìn hắn.

“Nói uy hiếp thì nghe có vẻ trầm trọng quá, phải nói là thuyết phục mới đúng.” Hắn lắc đầu sửa lời của cô. “Nếu có thêm Tiểu Tuệ mà cũng không thể thuyết phục nổi em, anh nghĩ nhờ các đồng nghiệp trong công ty cũng tốt lắm, họ chắc chắn sẽ nguyện ý giúp anh làm việc này. Đúng không?” Hắn mỉm cười nhìn cô nói.

Xin hỏi, đây không gọi là uy hiếp thì nên gọi là cái gì?

Lương Kỳ Gia không dám tưởng tượng nếu Tiểu Tuệ biết cô cùng Trạm Diệc Kỳ phát sinh tình một đêm, đứa nhỏ trong bụng cũng là con của hắn thì sẽ có phản ứng thế nào, càng không dám nghĩ xem nếu các đồng nghiệp khác mà phát hiện thì sự tình sẽ thảm hại ra sao? Cô chắc chắn không thể ở lại công ty được nữa.

Cô không thể không có việc làm được, nếu không có nguồn thu nhập thì không ổn, chỉ còn cách chấp nhận sự uy hiếp của hắn, tâm không cam lòng không nguyện thu thập chút đồ dùng cần thiết rồi ngồi lên xe Trạm Diệc Kỳ, theo hắn đến chỗ này.

Đây đích thực là một tên bắt cóc, tuy rằng toàn bộ quá trình không có hành động thô lỗ nào xảy ra, nhưng đây chính là bắt cóc trăm phần trăm mà.

Kẻ ti bỉ!

Tên đáng giận!

Cái gì gọi là nhìn người không nên nhìn tướng mạo, giờ cô đã hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, không, phải nói là khắc sâu trong lòng ấy chứ.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Kẻ hỗn đản khốn khiếp ra vẻ tử tế này, thật là làm cô tức chết mà!

Tuy rằng rất tức giận, nhưng bởi vì nơi này thật sự rất thoải mái, giường chiếu mềm mại, điều hòa mát mẻ, chăn gối thơm ngát, hơn nữa bốn phía đều tĩnh lặng cho nên Lương Kỳ Gia liền lợi dụng ngay lập tức. Rửa mặt chải đầu trong phòng tắm xong xuôi, leo lên giường nhắm mắt lại, cô thậm chí không cần dùng đến một phút đồng hồ đã ngủ say, ngủ đến tận lúc ánh nắng rực rỡ chiếu vào trong phòng, mở mắt ra đã là tám giờ rưỡi.

Tiếng chuông điện thoại di động đã đánh thức cô.

Trong phòng có rèm cửa rủ xuống nên có chút tối tăm. Vừa mở mắt tỉnh dậy cô còn không biết rõ mình đang ở đâu, nhưng chiếc điện thoại trên tủ cứ kêu không ngừng, cô vội vàng tiếp điện thoại trước đã, việc khác tính sau.

“Alo?”

“Kỳ Gia, bây giờ cậu đang ở đâu thế?”

Cô ngập ngừng một chút mới nhận ra thanh âm của người bên kia. Là Tiểu Tuệ.

“Mình cũng không biết.” Cô trả lời, trong đầu vẫn còn là một mảnh hỗn độn.

“Không biết?” Tiểu Tuệ ngây người một chút. “Cậu không phải đang ngủ mê đấy chứ?”

“Không.” Cô không nghĩ nhiều liền thành thật trả lời.

“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Mấy giờ?”Cô không rõ lắm.

“Tám giờ rưỡi!”

Tám…

“Tám giờ rưỡi?” Lương Kỳ Gia đột ngột kêu ầm lên, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh lại, cũng vội vàng nhỏm dậy khỏi giường.

“Đúng, Tám rưỡi, cậu bình thường rất ít khi đi muộn nên mình mới gọi điện thoại hỏi thăm một chút xem sao, không nghĩ tới giờ này rồi mà cậu vẫn còn ngủ khì khì.” Thanh âm của Tiểu Tuệ có chút hoài nghi. “Cậu có muốn đến đây làm việc nữa không? Hay vẫn ở nhà nghỉ một ngày đi thì hơn, mình giúp cậu xin phép.”

A, nếu nghỉ thì cô lấy gì mà ăn bây giờ?

“Mình bây giờ lập tức đến, tầm khoảng hai…” Cô chợt im lặng, nghĩ đến mình căn bản không hề biết nhà của Trạm Diệc Kỳ ở nơi nào, gần đây có bến xe buýt hay trạm xe điện ngầm nào không, cần mất bao lâu để đi đến công ty nữa?

Đáng giận, hai giờ không thể đủ được, nguyên tìm bến xe, chờ xe đến rồi cả thời gian giao nhau giữa các trạm không chừng đã quá hai giờ rồi, cô có thể đến được công ty vào lúc giữa trưa đã là quá giỏi. Ngộ nhỡ bất hạnh đáp nhầm chuyến xe, không cẩn thận lạc đường hay gặp sự cố gì khác thì khỏi cần nói thêm…

“Ê, Kỳ Gia, nghe được mình nói gì không?”Tiểu Tuệ thấy đầu bên kia im lặng nên vội hỏi han.

“Sao?”

“Cậu vừa rồi nói cái gì mình không có nghe rõ, cậu bảo đại khái cái gì?”

“Tiểu Tuệ, mình nghĩ một chút thôi, hôm nay có lẽ đành nhờ cậu xin phép nghỉ một ngày vậy.” Lương Kỳ Gia thay đổi chú ý, quyết định lợi dụng thời gian rảnh này dò đường, làm rõ hoàn cảnh hiện tại bây giờ của mình trước đã.

Lấy tình tính kiên quyết không chịu thỏa hiệp của Trạm Diệc Kỳ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô đoán chắc cơ hội có thể trở lại căn phòng bé nhỏ của mình là vô cùng bé nhỏ, thôi thì nhanh chút thích ứng với chỗ ở mới này thì hơn.

“Ok, mình đây giúp cậu xin phép, cậu hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một hôm đi.”

“Cám ơn.”

“Không khách khí, bye.”

Chấm dứt cuộc trò chuyện, Lương Kỳ Gia nhìn thoáng qua thời gian trên di động. Hiện tại đã là tám giờ ba mươi lăm, cô cảm thấy có chút không tin được.

Cô rất ít khi ngủ trễ như vậy, đồng hồ sinh lý luôn có thói quen báo thức trước bảy giờ, cho dù là ngày nghỉ cũng không ngoại lệ.

Tiểu Tuệ nghe thấy việc này còn không thể tin được, bởi vì cô bạn này sáng nào cũng phải dùng đến ba, bốn cái đồng hồ báo thức mới có thể tự động tỉnh lại, đối với cô ấy mà nói, chuyện này so với năng lực đặc biệt chẳng khác nhau chút nào.

Thế thì sáng hôm nay cô rốt cuộc là làm sao mà lại có thể ngủ quên được chứ?!

Cô quay đầu nhìn về phía tấm rèm cửa sổ đang che lấp ánh sáng, lại nhìn lên chiếc điều hòa đang thổi ra khí mát, cúi đầu liền thấy tấm chăn mỏng mềm mại trên người, cô nghĩ cô đã tìm được đầu sỏ của chuyện này rồi - không đúng, đây chỉ là nguyên nhân mà thôi, thủ phạm chân chính phải là kẻ tên Trạm Diệc Kỳ kia mới đúng.

Hắn vẫn còn ngủ sao? Hay đã đi làm rồi? Nếu đã đi làm, sao không qua đây gọi cô dậy, không được, cô nhất định phải làm rõ với hắn mới được.

Xốc chăn lên, xuống giường, cô đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu xong, đi ra khỏi phòng liền lập tức thấy được kẻ kia đang ngồi nhàn nhã đọc báo ở phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân cô, Trạm Diệc Kỳ ngẩng đầu mỉm cười.

“Chào buổi sáng.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

Tóc của hắn vẫn còn ẩm ướt, sắc mặt hồng hào, thần thanh khí sảng, bộ dáng giống như người đã quen dậy sớm vận động, tắm rửa vậy, điều này làm cho Lương Kỳ Gia chỉ muốn phát hỏa mắng chửi ầm lên mà thôi.

“Anh dậy lúc mấy giờ?”

“Tầm bảy giờ.”

Nháy mắt, cô chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. “Vậy sao anh không gọi tôi rời giường? Chẳng lẽ anh không biết tôi cần phải đi làm sao? Anh cố ý đúng không?”

“Phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Anh đi mà nghỉ ngơi nhiều!”

Cô thật sự nhịn không được, những lời này của hắn cùng với “ăn thịt người” có cái gì khác nhau chứ?!

“Anh cho là nghỉ ngơi có thể kiếm được tiền sao? Nghỉ ngơi thì chủ cho thuê nhà sẽ không kiếm tiền sao? Nghỉ ngơi sẽ không có áp lực về kinh tế sao?” Cô khí thế bức người chất vấn hắn. “Anh căn bản cái gì cũng không biết, đừng có nói mọi việc đơn giản như vậy?”

“Nếu nghỉ ngơi mà vẫn có thể kiếm được tiền thì em sẽ chịu nghỉ?” Hai mắt Trạm Diệc Kỳ sáng hẳn lên, lập tức dùng sức gật đầu. “Được, anh có thể cho em tiền, em chỉ cần ở nhà chịu khó nghỉ ngơi, không cần đi làm. Về phần tiền thuê nhà cùng những chi tiêu lặt vặt khác anh cũng có thể giúp em trả, như vậy em sẽ không phải chịu áp lực về kinh tế nữa.”

Lương Kỳ Gia giận không thể át trừng mắt nhìn hắn, mà người này lại giống như không hề phát hiện, vẫn tiếp tục nói.