Hoa nở

Hoa nở

Mô Tả:

Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm

Chương 21 : Vậy chúng ta kết hôn, được không?

"A....." Hắn vừa động, nơi kỳ dị bí ẩn kia, bị ngập trong côn thịt, bị côn thịt lấp đầy, vừa đau vừa ngứa, cô không nhịn được mà rên lên.

"Còn đau không?" Hắn hỏi, sau đó cũng chậm rãi tốc độ ở hạ thân lại.

"Không đau, như vậy không đau...." Cô thẹn thùng, chớp chớp mắt, lông mi rũ xuống, không dám nhìn thẳng Mạc Quân Lâm.

Đau đớn đã suy giảm, ngược lại côn thịt to lớn kia lấp đầy nơi bí ẩn đó, vừa ma sát xung quanh, dắt ra một loại thỏa mãn kỳ dị, vừa tê tê, vừa, thoải mái....

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

Hắn nhìn cả bộ dáng thẹn thùng này, tim đập kịch liệt, cổ họng khát khô, động tác ở thắt lưng cũng nhanh hơn, lửa nóng ở côn thịt kích động mà ma sát.

Hắn nhìn cô thật sâu, nhìn thật lâu, cả biểu tình nhỏ trên mặt cũng nhìn thấu, Nghiên Nghiên của anh, Nghiên Nghiên của anh, tất cả mọi thứ đều làm động lòng người, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng ngâm nga êm tai, chạm vào trái tim hắn.

"Thoải mái không, Nghiên Nghiên, anh ở trong cơ thể em có thoải mái không?"

"Ha..."

Từ Nghiên thở dốc, nói không nên lời, hai mắt mang theo ngượng ngùng liếc hắn, kích động đến động tác dưới thân, côn thịt rút ra cắm vào càng lúc càng mạnh mẽ.

Đại quy đầu phá vỡ hoàn toàn tiểu huyệt kia, liều mạng đẩy vào, lại luyến tiết không rời mà rút ra, sau đó đâm vào nơi sâu nhất. Kích thích đến từng tế bào nhỏ trong thân thể cô, tiểu huyệt lại kẹp đến chặt chẽ, giống như có một bàn tay nắm chặt côn thịt thô dài.

"Tê...."

Âm thanh Mạc Quân Lâm cực nghẹn ngào, thở thấp phì phò, không nhịn được mà mông càng cắm càng mạnh mẽ, hung hăng giao hòa với tiểu huyệt ướt đẫm kia, côn thịt cọ sát tạo ra âm thanh róc rách dâm mỹ.

"Ân, chậm một chút, chậm một chút...... Ha......" Thân thể cô bị đâm đến không ngừng lung lay, bỗng nhiên không biết tại sao thân thể lúc này như bay bổng lên trời cao, a, sướng quá.

Mạc Quân Lâm nhận ra điều này, quy đầu càng đâm càng sâu đến nơi tận cùng, cọ đến mức cô hưng phấn, tiểu huyệt vì được sướng mà kẹp chặt, hắn lại càng động mạnh, dâm thủy từng đợt trào ra, bên trong ướt đẫm trơn trợt lại ấm áp, hắn luyến tiết không muốn rời.

"Ân, Quân Lâm...... A......"

Sảng khoái đánh ập vào cả người, Từ Nghiên run rẩy không ngừng. Từ Nghiên không nhịn nổi mà rên rỉ thanh âm, như khóc như thoải mái vô cùng, âm đạo không tự chủ mà hút vào côn thịt thô dài. Thân thể từng đợt từng đợt kích thích, từng luồng sóng nhiệt phun ra.

Hắn cố nén xúc động mà bắn tinh ra, eo lui về sau, đột nhiên ngồi thẳng dậy, bắt lấy cái mông đang đưa cao của cô, quỳ gối tiến về phía trước.

Quân Lâm thẳng eo, tư thế phảng phất như cưỡi lên người cô, nhanh chóng mãnh liệt mà đưa đẩy, sướng đến há mồm thở dốc: "Nghiên Nghiên sướng quá, sướng quá.....Anh yêu em....Nghiên Nghiên....Anh yêu em...."

Tiểu huyệt bị cắm đến mỏi, mẫn cảm co rút không ngừng, cái eo nhỏ bị hắn hành hạ đến đáng thương, Từ Nghiên khóc nức nở, vòng eo kia cũng sắp bị vặn gẩy, cũng không làm hắn thương tiếc vài phần.

"Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên..."

Quân Lâm thở hổn hển, thấy cô ngẩng cao cổ, hai mày nhíu chặt giờ đã giãn ra, bộ dáng kích tình tuyệt mỹ, hắn cắn chặt răng, đâm vào, cái mông hung hăng mà tác động, đem côn thịt thật sâu nhập vào bên trong âm đạo tuyệt vời kia.

Cô bị làm đến hoảng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi nhũ thạch giống như trái cây, đung đưa trước ngặt, mắt hồng, duỗi tay bắt lấy, ngón tay đẩy đẩy, không nhịn được vuốt ve, tàn nhẫn mà bóp chặt đôi gò bồng đào của cô.

"A, Quân Lâm....Em không được....Không được....."

Từ Nghiên khóc lóc, lớn tiếng rên rỉ, cũng không biết cái tên kia bị cái gì mà điên cuồng, côn thịt hung hăng và va chạm vào hoa tâm. Làm đến cô tê mỏi, cô chỉ vừa nếm thử trận giao hoan này, điên cuồng như vậy làm sao cô chịu được.

"Nghiên Nghiên, kêu tên anh, Nghiên Nghiên, anh yêu em, anh yêu em."

Hắn gầm nhẹ, thân thể mạnh mẽ đồ nổi lên tầng mồ hôi mỏng, dương vật càng đâm càng sâu, đâm tới cái miệng nhỏ muốn vỡ toan, sau đó hắn sắp bắn ra hết, hắn kích thích đến không chịu nổi, một cổ tê liệt từ đỉnh côn thịt dương vật, kích thích tràn đến toàn thân, sau đó bắn ra một trận tê liệt nóng ẩm.

Bên tai cô vang lên tiếng vù vù, hai mắt đầy nước nhìn hắn, tử cung bị quy đầu khai phá đến tàn nhẫn, cả người cô cũng run rẩy, hô hấp cũng ngập ngừng, tiểu huyệt run rẩy, côn thịt co rút lại, dâm thủy nóng bỏng phun ra, cùng với tinh dịch của hắn hòa trộn lại cùng nhau.

Dường như tinh dịch kia tích lũy quá nhiều, ước chừng bắn ra mấy chục giây còn run rẩy không ngừng, sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà hoảng sợ, rút côn thịt ra khỏi tiểu huyệt, lên tiếng: "Nghiên Nghiên, anh không có đeo bao....."

Mạc Quân Lâm cúi đầu nhìn xuống, nhìn tinh dịch của chính mình cùng với máu huyết xử nữ của Từ Nghiên, từ trong tiểu huyệt chảy ra, hình ảnh dâm mĩ này làm côn thịt với cao trào kia lại ngẩng cao đầu. Hắn bắt đầu nổi lên cảm giác.

Từ Nghiên lúc này còn mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nghe hắn nói, hoảng sợ một hồi, cô như thế nào lại quên mất chuyện này, rõ ràng trường học cũng đã từng nói qua về vấn đề này, cô luống cuống: ".....Làm sao bây giờ?"

Cao trào đi qua, thân mình cô mềm nhũn, cô chống tay miễn cưỡng ngồi dậy, Mạc Quân Lâm ôm lấy cô, ôm chặt thân thể mềm mại này, thanh âm khàng khàng vang lên: "Nghiên Nghiên, uống thuốc không tốt cho sức khỏe. Chi bằng có thai thì cứ sinh ra, được không?"

Cô còn muốn thi đại học xong, như thế nào lại nói cô cứ sinh em bé ra? Cô truy vấn hắn: "Cái gì mà có thì cứ sinh."

"Nghiên Nghiên...." Hắn rầu rĩ hừ một tiếng...

"Còn không đi mua?" Cô giận: "Đừng có nói linh tinh, em còn muốn học xong đại học."

"Được được, vậy chúng ta kết hôn, được không?"

Từ Nghiên: "....." Cái tên gia hỏa này, kết hôn xong hắn mỗi ngày đều lăng cô qua lăng cô lại đi.

Từ Nghiên thẹn quá, la lên, lại dùng sức đẩy hắn: "Đừng nói nữa, đi mua thuốc."

Thật vất vả mới sai hắn đi mua thuốc được, cả người Từ Nghiên bây giờ đều đau ê ẩm, ngồi thẳng cũng không được, nhìn đến chỗ kia máu với tinh dịch còn trộn lẫn rối tung rối mù trên khăn trải giường, cô xấu hổ đến hai tai cũng nóng rừng lên, lập tức đi vào nhà vệ sinh rửa sạch, nỗ lực xóa bỏ dấu vết.

Mạc Quân Lâm đi cũng có điểm lâu, khi trở về Từ Nghiên đã sửa sang mọi thứ lại ổn thỏa, căn phòng rực rỡ hơn hẳn. Hắn đột nhiên cảm thấy Mạc Quân Lâm vô cùng đau lòng, hắn sốt ruột đỡ cô ngồi xuống: "Sao em không nghỉ ngơi, để anh làm là được rồi."

Cô đỏ mặt: "Lỡ như mẹ anh trở về thì làm sao bây giờ?"

Sửa soạn xong phòng ốc lại cô cũng đỡ lo lắng hơn: "Thuốc đâu, mua chưa?"

Mạc Quân Lâm lấy thuốc ra, còn nói với cô tác dụng phụ thế này, nói luyên thuyên này kia, nói nhiều vô cùng, trên mặt cũng đầy hối hận lol ắng. Từ Nghiên lại muốn rời khỏi nhà hắn cho xong chuyện, sau cùng cũng nghe hắn lải nhải xong, sau đó hắn lấy cho cô một ly nước, không nói một lời cô lập tức đưa lên miệng uống,

======= tiểu thuyết hay ======

"Nghiên Nghiên, mấy ngày nay nếu em không thoải mái. Đừng chịu đựng, anh đưa em đi gặp bác sĩ, được không?" Hắn lo lắng hỏi.

"Ân....."

Hắn cầm tay cô, trên mặt tràn đầy hối lỗi: "Về sau anh sẽ không quên...."

Từ Nghiên xấu hổ cúi đầu, về sau cái gì mà về sau, về sau cô mới không dễ dàng đồng ý với hắn.

Cô rút tay: "Em phải về nhà nghỉ ngơi...."

Cô không cho hắn nắm tay, Mạc Quân Lâm thuận theo nắm chặt, nắm tay cô thật chặt trong lòng bàn tay hắn.

"Anh đưa em về." Hắn nói.

Cô nói thầm: "Nhà cũng gần đây, có gì phải đưa..."