Hoa nở
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm
Mới Cập Nhật:
- Chương 29 : Truyện Full ngôn tình sắc...
- Chương 28 : Nghiên Nghiên thật xinh đẹp
- Chương 27 : Thật sao, Nghiên Nghiên, em...
- Chương 26 : Anh sai rồi, Nghiên Nghiên,...
- Chương 25 : ............mục tiêu thủ...
- Chương 24 : Mùa hè mà để bị cảm sao....
- Chương 23 : Quân Lâm, mình có chuyện...
- Chương 22 : Ba mẹ anh đi du lịch rồi
Chương 18 : Nghiên Nghiên anh rất nhớ em
Nghe một câu như thế này, hai tay Mạc Quân Lâm từ đầu đã nắm rất chặt, bây giờ mới buông lỏng ra.
Hắn không hỏi tới Lý Húc, chỉ nắm tay cô, cười cười: "Nghiên Nghiên hôm nay chúng ta ra ngoài chơi được không, ở nhà cả cơ hội nắm tay em anh cũng không có."
Thấy hắn lúc này trở nên hòa hoãn hơn, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nghe tới những lời hắn nói, lại cảm thấy mắc cỡ.
Tên gia hỏa này, trong đầu chỉ tìm cách ăn đậu hủ cô.
Qua một ngày, quả thật cô cũng không còn giận, nghĩ lại sự tình ở phòng tranh quá ngại ngùng kích thích, cô cảm thấy từ lúc ở bên cạnh Mạc Quân Lâm, bản thân đã trở nên hồ đồ không còn nguyên tắc.
"Đi đâu đây?" Cô ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi.
======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
"Đi nhà thiên văn được không?" Thời tiết bên ngoài quá nóng, hắn sợ Từ nghiên ở bên ngoài sẽ khó chịu, hắn đã chuẩn bị sẵn, vô số nơi có thể cùng cô hẹn hò, trong đầu lúc này cũng hiện lên hàng trăm nơi, đang phân vân lựa chọn không biết nơi nào là tốt nhất.
Hai người lúc này xuất phát, vừa mới ra khỏi công viên đã gặp mẹ của Mạc Quân Lâm. Bà nhìn hai người bọn họ xong đột nhiên khuôn mặt trở nên vui vẻ, hớn hở vẫy tay gọi hai người: "Nghiên Nghiên, lâu rồi con không tới chơi, hôm nay dì đi mua đồ ăn ngon, con tới nhà dì ăn cơm trưa được không?"
Bà biết con trai mình dạo gần đây cứ vội vội vàng vàng, lại nhìn Từ Nghiên từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại xinh đẹp ngoan ngoãn, vừa thông minh vừa hiếu thuận, bà thật sự rất thích Nghiên Nghiên. Lúc bà biết Nghiên Nghiên cùng Lý Húc quen nhau, trong lòng cũng khổ sở một thời gian, lại phải nói, con trai bà quen Nghiên Nghiên từ nhỏ, cuối cùng lại bị Lý Húc giành trước, thật sự khó chịu mà.
Đi một vòng, lại nhìn thấy Nghiên Nghiên và con trai bà ở bên nhau.
Càng phải nói, bà với mẹ Từ quen nhau, giao tình cũng không tồi, bà rất muốn có thể kết thông gia với họ Từ.
Có một lần, mẹ Mạc ở công ty được thưởng một bao lì xì, lúc đó vội vàng trở về nhà, trên tay cầm một đống thứ lớn nhỏ, bao lì xì vô tình rớt mất trên đường, không biết vừa may mắn làm sao mà mẹ Từ nhặt được. Còn đuổi tới nhà bà, trả cho bà một bao lì xì còn nguyên vẹn mười mấy vạn bên trong. Đầu năm may mắn, gặp người tốt, lương cũng không có mất đồng nào. Từ đó trở đi hai bà trở thành bạn tốt của nhau.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== Có ai biết được trên thế giới có bao nhiêu đầu Truyện Ngôn Tình , có ai thống kê được đầy đủ các quyển Truyện Ngôn Tình đã xuất bản viết về kiến thức gì.
Từ Nghiên ngượng ngùng không muốn cự tuyệt lời trưởng bối, đành đi theo Mạc Quân Lâm về nhà. Đến nhà hắn, Từ Nghiên lấy điện thoại gọi cho mẹ Từ, bảo qua nhà Mạc Quân Lâm ăn cơm. Mẹ Từ biết cô ở Mạc Gia, chứ không phải ở cùng tên tiểu tử Lý Húc kia, tự nhiên không còn lo lắng, luôn miệng nói tốt.
Từ Nghiên ở Mạc Gia ăn cơm trưa xong, mẹ Mạc liền ra ngoài có công việc, hai người bọn họ ngồi trong phòng khách. Mạc Quân Lâm nghiên đầu hỏi: "Nghiên Nghiên em đã lâu không tới, ở nhà anh có nhiều tiểu thuyết lắm, đều là tác giả em thích. Em muốn vào phòng anh xem không?"
Lúc trước, không có cuốn tiểu thuyết nào Từ Nghiên thích mà Mạc Quân Lâm không tìm được cho cô, nên tâm vừa động, liền đi theo hắn lên lầu. Mạc Quân Lâm trong phòng đều là giá sách, Từ Nghiên thật sự hâm mộ hắn điểm này, lúc nhỏ còn hay ăn vạ ở đây mà không chịu về nhà.
Sau một đoạn thời gian không qua lại với nhau, tiểu thuyết ở đây chỉ nhiều hơn chứ không hề ít đi, giống như là đắm chìm trong một biển sách truyện vậy. Mạc Quân Lâm ở bên cạnh nhìn cô chăm chú đọc sách, ánh mắt vui vẻ, hôm nay Nghiên Nghiên mặc một cái áo bông đơn giản với quần dài, vòng eo mảnh khảnh, cái mông no đủ, tất cả mọi thứ đều quá dụ hoặc hắn, càng miễn bàn, trên người cô luôn tản ra loại hương thơm ngọt ngào, hắn hửi thấy, trong ngực và hạ thân không thể ngăn được lửa nóng.
Từ Nghiên lúc này không hề phát hiện ra người bên cạnh lặng lẽ tiếp cận cô. Thẳng đến khi vòng eo bị nam nhân kia chặt chẽ ôm lấy, nhấn vào trong khuôn ngực nóng rực của hắn, cô mới lấy lại tinh thần, trong lòng run rẩy.
"Nghiên Nghiên, em nhớ anh không?" Tiếng nói vừa nặng nề, vừa ôn nhu triền miên vang lên bên tai.
Cô nhẹ giọng: "Mỗi ngày đều gặp, nhớ cái gì mà nhớ...."
Hắn đem cằm đặt nhẹ trên bờ vai cô, ngửi thấy mùi thơm thanh mát này, trong lòng không khỏi thở dài: "Chính là mỗi ngày đều gặp nhưng anh vẫn rất nhớ em, gặt mặt cũng nhớ, không gặp càng nhớ thêm."
Theo những vết xe đổ trước đây, cô không khỏi hoài nghi hắn đang nghĩ lung tung cái gì, lại xấu hổ kinh khủng, trái tim lúc này cũng đập phanh phanh, nhỏ giọng nói, lại cố gắng tránh xa hắn, thoát đi cái ôm ấm áp này: "Anh....Buông em ra đã....Em đang đọc truyện mà...."
"Đợi lát nữa rồi đọc, trước thương anh được không?"
"Đọc sách còn không phải đang bồi anh sao...." Cô xấu hổ muốn chết.
Qua một lúc, dưới mông cô bị một cây gậy mạnh mẽ chỉa lên, cô cố gắng nhích mông muốn trốn hắn một chút, ai dè hắn ôm chặt, một chút cũng không cho cô rời khỏi.
Cô vội vàng la lên: "Anh làm sao mà....Buông em ra...."
Côn thịt bên dưới càng lúc càng trướng, trong lòng tn kinh hãi, cái mông mềm mại bị côn thịt thọc vào mà có cảm giác run rẩy tê mỏi kỳ lạ.
Từ Nghiên lúc này mềm nhũn, thân thể mềm mại bị nam nhân kia mạnh mẽ đè lên giá sách
Hắn ngậm lấy vành tai cô, nhẹ mút: "Nghiên Nghiên anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em..."
Tiếng nói mê người, trầm thấp, hắn còn cố ý thẳng lưng, côn thịt kia lại một lần nữa chạm vào cái mong vểnh của cô: "Đặc biệt là nó, lúc nào cũng trướng...."
Từ Nghiên trong một thoáng đã nhớ tới ngày hôm đó, hắn ở dưới chân cô, chỗ đó của hắn vừa nhiệt, vừa trướng, cọ xát nơi riêng tư của cô thật sự làm tâm tư cô ngứa ngáy.
Cô thẹn thùng đến không thở được, trái tim đập liên hồi, nhưng ở dưới thân thể như có rất nhiều cái miệng nhỏ cắn mút, làm cô khó chịu run run, rõ ràng muốn cự tuyệt hắn, nhưng mà thân thể rõ ràng đã mềm ra, như là....
Như là cô mong muốn, cô chờ đợi, cô nhớ hắn, muốn côn thịt kia ở trong âm hộ mình thô lỗ cọ xát đung đưa....
Từ Nghiên do dự tìm cách bỏ trốn, nhưng mà Mạc Quân Lâm đã nhanh hơn cô một bước. Hắn vặn khuôn mặt nhỏ của cô, hai tay thành khẩn ôm chặt eo cô, hai bầu ngực cọ xát vào trong lồng ngực của hắn, môi mỏng của hắn hướng về phía miệng nhỏ của cô, hôn xuống. Âm thanh hôn môi từ đó mà vang lên không ngừng, đầu lưỡi thấm ướt trong miệng thò ra, liếm cánh môi cô. Sau đó liếm tới khóe môi, lại nhẹ nhè mà quét, khiêu khích đến bờ môi tn trở nên tê dại
"Ngô...."
Cô khó chịu mở miệng hừ hừ, hắn nhân cơ hội này đem đầu lưỡi chui vào bên trong cái miệng anh đào nho nhỏ, cô phụt ra hương thơm ngọt, chui vào trong xoang mũi hắn, làm hắn càng thêm say mê, đôi mắt bị dục vọng thiêu đốt tới nỗi không nhìn thấy đáy nữa.
Cái hôn này càng lúc càng làm càn, môi mong của hắn lếm mút cô, từng nơi từng chỗ trong khoang miệng cũng không bỏ qua, đôi môi tn bây giờ giống như bị thiêu đốt. Không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, cô hô hô giống như bị lạc, toàn bộ thân thể đều bị bén lửa, sức lực đều biến mất, vô lực dựa hẳn vào kệ sách, hai cánh tay đặt trước ngực cũng buông lỏng xuống dưới.
Cái bụng nhỏ thật sự tê ngứa, đại chưởng của hắn bắt đầu kéo quần áo cô, dò xét vào bên trong, trên thân thể da thịt mềm mại của cô bắt đầu sờ mó, theo đường cong mê người chậm rãi vuốt lên trên.
Cổ áo mỏng bây giờ trở nên hỗn độn, bởi vì dấu vết hôn quá điên cuồng, cô cảm nhận được hắn đang kích tình, cũng đang nhập trong sắc tình mà chơi đùa với cơ thể mình.
"Ân...."
Đầu vú mẫn cảm bị hắn cách cái nịt ngực nhẹ nhàng sờ mó, vừa ngứa vừa kích thích, cô không chịu được, từ trong mũi rát ra âm thanh rên rỉ như mèo kêu. Hai cái đầu vú bởi vì kích thích mà không biết xấu hổ nhếch lên. Cho dù cách một cái nịt ngực cũng cảm nhận được, ngón tay sắc tình kia đang khều khều đầu vú cô.
Cô ngứa ngáy cả người. Ra sức vặn vẹo, hắn lại càng quá phận, thô lỗ đẩy áo ngực của cô, ngón tay trực tiếp nắm lấy núm vú, môi mỏng ở bên tai mà nói: "Em thật mẫn cảm, nơi này đã hưng phấn tới cứng rắn." Hai ngón tay hắn ở trong đầu vú xoa nhẹ nhàng.
Không có cái gì che chở, hai đầu vú bị bóp chặt, cô ngứa ngáy muốn nổi điên, âm thanh kiều mị thở dốc, trên mặt cũng đã nhiễm xuân tình, hai mắt cũng nổi lên hơi nước: "Quân Lâm....Đừng xoa mà....Không muốn...."
Hắn nghe thấy vậy, lại cởi hẳn nịt ngực cô ra, bóp chặt đôi gò bồng đào kia, ở bên cái núm vú yêu thương chơi đùa, lại nói với cô vài lời ái muội: "Nghiên Nghiên, chỉ mới sờ thôi em đã cứng, làm anh chịu không được nữa rồi...."