Hoa nở

Hoa nở

Mô Tả:

Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm

Chương 14 : Em sợ anh sao?

"Vậy....Sao này anh có thể ôm em sao...."

"Em...Em không biết....Anh đừng hỏi...." Từ Nghiên xấu hổ muốn chết. Hắn rõ ràng ôm cô chặt như vậy, lại còn hỏi câu này.

Từ Nghiên bỗng nhiên bị hắn dùng sức ôm chặt hơn. Mạc Quân Lâm cúi đầu, cái trán của hắn dính vào trán cô, đôi mắt mở to đến sáng ngời, lẳng lặng nhìn vào mắt cô. Như muốn xuyên thủng linh hồn cô, hắn mở miệng: "Nghiên Nghiên...Em thật tốt....Có em rồi...Cả đời anh nhất định đối tốt với em....Sẽ bảo vệ anh....Yêu quý em....Vĩnh viễn cũng không phản bội em....Rốt cuộc em cũng là của anh...."

Mạc Quân Lâm nói những lời này, giống như trong thân mình bây giờ có cả ngân hà, giọng nói thâm trầm, ánh mắt lại chứa đầy bể tình. Làm Từ Nghiên không tự chủ được nhìn hắn, hai mắt dính vào nhau. Hô hấp cũng ngừng lại.

Sự ấm áp này chạy vào trong cơ thể cả hai, sau đó dần dần hướng lên trái tim cô. Không chỉ như thế, ngay cả xương cốt khe hở đều bị sự thâm tình này đánh gục.

Cô rung động, từng một tế bào nhỏ cũng trôi theo bể tình này.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,….Đọc truyện cùng HaHa Truyện

##

Đầu tiên, nam nữ khi hẹn hò yêu đương, nhất định sẽ đi xem phim điện ảnh.

Thời tiết bây giờ nắng nóng, bên ngoài rất ẩm ướt oi bước, ánh mặt trời thật sự quá độc, đứng bên ngoài ba phút có thể chảy ra một tầng mồ hôi.

Vì vậy, rạp chiếu phim đương nhiên là nơi hẹn hò lý tưởng nhất.

Lần này, hai người cùng nhau đi xem một bộ phim văn nghệ tình cảm. Nội dung mới mẻ, thanh xuân. Cốt truyện trừ nắm tay một lần thì cũng có hôn nhẹ một cái.

Nhưng từ lúc xem phim lần trước, Từ Nghiên hơi khẩn trương. Cô chỉ lo lắng cái tên kia lại dở trò bậy bạ mà thôi.

Nhưng mà, tới giờ hắn cái gì cũng chưa làm, quy củ đặt hai tay trên đùi.

Cô nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên cảm thấy đỏ mặt.

Cô rõ ràng không mong hắn làm cái gì bậy bạ, nhưng không tự chủ được nghĩ tới nó.

"Nghiên Nghiên, chiều anh có việc, anh đưa em về nhà trước."

Mới rời khỏi rạp chiếu, Mạc Quân Lâm mang theo tiếng xin lỗi nói với cô.

Từ Nghiên không muốn can thiệp quá nhiều, cũng không hỏi chuyện gì. Nhưng mà trong lòng hơi rầu rĩ.

Chứ không phải nửa ngày không được gặp mới làm cô không vui đâu.

Rõ ràng, trước kia cô cùng Lý Húc kết giao. Cô sẽ không dễ dàng lo được lo mất như vậy.

Cứ cách ngày, Mạc Quân Lâm lại tới tìm cô.

Từ Nghiên ở trong phòng nghe lời mẹ Từ nói Quân Lâm tới tìm. Không hiểu tại sao trái tim bắt đầu đập nhanh lên.

Mới vừa rời giường nên mặt cô còn đỏ bừng, giống như một quả táo nhỏ. Mạc Quân Lâm nhìn thấy liền muốn xoa nắng nó, ngón tay run rẩy, hắn nắm chặt tay tới nỗi hiện lên đầy gân xanh.

"Đợi em một chút." cô còn đang mặc quần áo ở nhà, ra ngoài chào hỏi một tiếng rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ.

Mẹ Từ thấy Mạc Quân Lâm đưa Từ Nghiên đi chơi, sau đó dẫn cô về sớm quả thật rất vừa lòng. Nhưng mà cũng là quá sớm đi.

Vì thế bà nói với Mạc Quân Lâm: "Quân Lâm, con đi chơi với Nghiên Nghiên không cần về sớm như vậy. Đừng quá khuya là được rồi."

"Dì Từ, con muốn dẫn Nghiên Nghiên sang phố bên đi dạo phòng tranh. Nhưng đường đi xe hơn một tiếng rưỡi. Nên hôm nay có thể về trễ một chút."

"Không sao không sao. Phòng tranh sao, được được. Hai đứa cứ đi hấp thu hơi thở nghệ thuật với nhau đi."

Từ Nghiên mặc một bộ quần áo đơn giản, một chiếc áo sơ mi tay phồng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Váy ngắn ôm xác eo thon. Cô đứng trước gương nhìn một vòng, cảm thấy bản thân ổn thỏa rồi mới ra ngoài.

Cô bước ra trên mặt còn đầy ý cười. Mạc Quân Lâm nhìn thấy cô hai mắt đột nhiên tỏa sáng, không nhịn được khen ngợi: "Nghiên Nghiên, em rất đẹp."

Thấy con gái mình được khen ngợi, mẹ Từ cười nói: "Nghiên Nghiên nhà chúng ta vẫn luôn xinh đẹp mà. Có phải hay không?"

Mạc Quân Lâm đỏ mặt, "Dạ" một tiếng.

Trong nháy mắt, hai người trước mặt mẹ Từ xấu hổ cực kỳ, ánh mắt vô tình chạm nhau cũng vội vàng rủ xuống.

Mạc Quân Lâm đành chạy nhanh, đứng dậy nói: "Dì Từ, chúng con đi trước."

"Được rồi, đi đi, đi chơi vui vẻ. Chú ý an toàn."

"Dạ, con sẽ chiếu cố Nghiên Nghiên."

Ra khỏi cửa, Mạc Quân Lâm đã nắm tay Từ Nghiên. Mẹ Từ nhìn thấy khóe mắt vui vẻ, miệng nhếch lên cười. Bà nhìn thấy biểu hiện của hai đứa nhỏ, hơn nữa nhìn thấy động tác này, trong lòng cũng hiểu rõ, hai đứa nhỏ khẳng định đã ở bên nhau rồi. Bà gật đầu, đem Nghiên Nghiên giao cho Quân Lâm. Bà thật sự yên tâm.

Hai người bắt xe bus, đường đi có điểm xa. Lái xe thì quá mệt mỏi, ở trên xe có thể vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, rất là vui vẻ. Mạc Quân Lâm hỏi Từ Nghiên vài điều ở trường học, cô nói cho hắn nghe, hai người trò chuyện vui vẻ bất tri bất giác đã một tiếng đồng hồ qua.

Khung cảnh bên ngoài xanh mát, ai ngờ bất chợt đổ mưa. Giọt mưa xôn xao, giống như vòi sen cứ tuôn từ trên cao xuống đất xối xả.

"Em có đem dù không?" Mạc Quân Lâm hỏi

"Không có....."

"Anh cũng không có." Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. "Tự nhiên có mưa, không biết bao giờ mới dứt, chúng ta cứ thong thả đi thôi."

Thời gian còn sớm, từ trạm dừng tới phố bên chỉ còn khoảng 2 tuyến xe nữa. Hơn một tiếng nữa là tới nơi. Lúc này hai người bọn họ đứng ở trạm dừng xe bus. Xung quanh không có một ai. Mạc Quân Lâm kéo tay Từ Nghiên ngồi xuống, ai người vai sánh vai, bên tai trừ có tiếng mưa thì chỉ còn lại tiếng hít thở của đối phương, Từ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới hôm đó ở công viên hai người nồng nàn hôn nhau. Hô hấp không khỏi nhanh hơn một chút.

"Nghiên Nghiên, em khẩn trương sao?" Âm thanh Mạc Quân Lâm vang lên bên tai cô, tiếng hắn trầm thấp hòa vào tiếng mưa, đột nhiên không khí trở nên ái muội.

Từ Nghiên hoảng sợ, cô sợ hắn nhìn thấu được suy nghĩ vừa rồi của mình, vội vàng phủ nhận: "Không....Không có..."

Hắn cười thầm: "Hôm đi xem phim em cũng khẩn trương."

Cô nâng mặt lên, hắn....nguyên lai đều phát hiện....

Khóe miệng cô mấp máy định giải thích, nhưng không biết phải làm sao, xấu hổ không nói nên lời....

"Em khẩn trương cái gì?"

"Em....Em...."

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình  chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Mạc Quân Lâm cần tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, ôn nhu nói: "Em sợ anh sao?"

Cô nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, ánh mắt Mạc Quân Lâm giống như cái hố không đáy sâu thăm thẳm, giống như một nơi bí mật, cô không tự chủ được mà bị hút vào.

"Em....Em không sợ...." Cô nhìn hắn, lắp bắp trả lời.

"Không sợ sao....Nhưng em khẩn trương?" Hắn cúi đầu tới gần cô, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô.

"Em...."