Hoa nở
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm
Mới Cập Nhật:
- Chương 29 : Truyện Full ngôn tình sắc...
- Chương 28 : Nghiên Nghiên thật xinh đẹp
- Chương 27 : Thật sao, Nghiên Nghiên, em...
- Chương 26 : Anh sai rồi, Nghiên Nghiên,...
- Chương 25 : ............mục tiêu thủ...
- Chương 24 : Mùa hè mà để bị cảm sao....
- Chương 23 : Quân Lâm, mình có chuyện...
- Chương 22 : Ba mẹ anh đi du lịch rồi
Chương 10 : Hắn yêu cô
Mẹ Từ hung ác trừng mắt nhìn Từ Nghiên. Trừng đến cô im miệng không dám hó hé.
Sau đó lại hỏi thêm Mạc Quân Lâm một câu: "Dạy từ hôm nay sao?"
Từ Nghiên: "Ngày mai."
Mạc Quân Lâm: "Dạ"
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Hai người đồng thời lên tiếng, hai mắt đối nhau. Mẹ Từ trực tiếp bỏ qua Từ Nghiên, cười cười với Mạc Quân Lâm. Đem một cái ghế vào phòng Từ Nghiên.
Từ Nghiên đành hờn dỗi quay về phòng. Mạc Quân Lâm đi theo phía sau cô, cầm lấy tập vở cô lên xem.
Từ Nghiên liếc hắn, nhưng hắn biểu tình vô cùng nghiêm túc, cầm lấy giấy bút viết xuống đề bài cho cô.
Cô cũng chỉ nghiêm túc nghe hắn nói, những điểm quan trọng sẽ ghi xuống tập. Không nói một câu dư thừa nào. Học một lúc đã tối, Mạc Quân Lâm phải về nhà. Còn không quên nói, mai sẽ lại đến.
Sau khi hắn đi rồi, cô bị mẹ Từ la một trận. Từ Nghiên ủy khuất cực kỳ, lại không dám giải thích, chỉ có thể lại buồn rầu quay về phòng.
Mẹ Từ nhìn hai đứa một hồi, đều là hình ảnh nghiêm túc học tập, trong lòng lại thấy thích Mạc Quân Lâm nhiều hơn Lý Húc. Nếu ngày nào đó hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau, bà tuyệt đối tán thành hai tay hai chân.
Bà đương nhiên nhìn thấy Mạc Quân Lâm. Bà biết hắn thích Nghiên Nghiên. Nhưng mà Nghiên Nghiên còn buồn vụ Lý Húc. Chắc vì vậy mà chán ghét Quân Lâm.
Bà thở dài, đứa nhỏ này thật là, người ta vô tội mà khi không lại giận cá chém thớt.
Mỗi một ngày, Mạc Quân Lâm gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi ngày đều tới nhà cô báo danh, mẹ Từ thấy vậy rất cao hứng, mỗi ngày đều nấu một đống đồ ăn ngon cho hai người.
Từ Nghiên lâu lâu vô thức nhìn thấy ngón tay Mạc Quân Lâm. Lại nghĩ tới những chuyện đáng xấu hổ. Ngón tay đó, cứ như vậy mà cắm vào trong tiểu huyệt cô.
Mạc Quân Lâm sao có thể không chú ý tới? Mỗi lần cô nhìn hắn, hắn liền nhịn không được mà nhào tới.
Nhưng hắn không dám làm liều, hắn không muốn cô xem hắn và Lý Húc giống nhau. Bọn họ đã quá thân, từ nhỏ tới lớn đều chơi cùng nhau, cùng nhau trưởng thành, Lý Húc và Từ Nghiên ở bên nhau một thời gian, cô cũng không rõ ràng được tình cảm đó có phải là yêu hay không. Tình bạn cùng tình yêu không thể giống nhau.
Mạc Quân Lâm không muốn bản thân trở thành người dư thừa, đi theo phía sau họ, không thể nắm tay Từ Nghiên. Chỉ cần nhớ đến lúc cô cùng Lý Húc ở một chỗ, hắn cảm thấy rất đau lòng. Hắn muốn cô minh bạch rõ ràng, tình cảm cô dành cho hắn là yêu, là thích, chứ không phải là thanh mai trúc mã.
Hắn yêu cô.
Đến tận xương tủy.
Tuy hắn luôn xem Lý Húc là anh em là huynh đệ, nhưng Lý Húc muốn gì, hắn đều có thể giúp đỡ, có thể nhường nhịn.
Chỉ có Nghiên Nghiên, thì tuyệt đối không thể nhường.
Cho dù một chút, cũng không muốn. Hắn phải có được Từ Nghiên bằng mọi cách.
Nên quyết định làm liều, mà cướp cô về.
Hai tuần không ngại mưa gió, Mạc Quân Lâm mỗi ngày đều nghiêm túc chuẩn bị các loại đề bài hướng dẫn Từ Nghiên học bổ túc toán.
Buổi chiều, mẹ Từ ra ngoài bàn công việc với bạn, vì gấp gáp mà không có báo với Từ Nghiên đã chạy vội ra ngoài. Từ Nghiên cũng chưa biết làm thế nào, đã có người ở bên ngoài tiến vào. Lập tức, giờ khắc này chỉ còn một mình cô và Mạc Quân Lâm ở nhà.
Tuy rằng, Mạc Quân Lâm hai tuần nay đều ngoan ngoãn, không có nổi lòng tham mà lạm chuyện gì bậy bạ với cô, nhưng là, cô vẫn là không tránh được sợ hãi.
Mạc Quân Lâm nghe lời mẹ Từ mỗi ngày thường lui tới cùng cô giải đề, dạy học, đâu vào đấy. Cũng không làm gì thêm.
Ngược lại, Từ Nghiên lại càng khẩn trương hơn. Khi làm đề, ánh mắt không tự chủ được nhìn hắn nhiều lần, có lúc còn làm sai, sau đó lại sửa, sai rồi sửa nhiều lần làm đồ đạc đổ hết xuống đất.
Cô lập tức ngồi xổm xuống nhảy đồ, ánh mắt quét lên, dừng ở bên chân Mạc Quân Lâm.
Mạc Quân Lâm có một đôi chân rất dài, cô vô tình nhìn vào đũng quần của hắn, nơi đó nhô lên một đoạn lớn. Từ Nghiên ngây ngẩn cả người, nháy mắt nghĩ đến cái đó là cái gì.....
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Này, cái tên biến thái này, sao.....Sao ở đó lại nhô cao như vậy?
Cô đỏ mặt trở lại vị trí học, muốn làm như không phát hiện gì hết. Nhưng mà bản thân lại đứng ngồi không yên, căn bản không thể chuyên tâm được nữa. Ánh mắt liền nhịn không được trộm nhìn hạ thân hắn. Vì cái gì mà nó không giảm bớt, còn càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên, người bên cạnh đang yên lành đọc sách mở miệng, âm thanh khàn khàn: "Đừng nhìn nữa."
Khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng, nói lắp: "Mình....Mình có nhìn đâu. "
Cô khẩn trường, chưa biết làm sao thì Mạc Quân Lâm cầm tay cô đặt ở hạ thân hắn.
Từ Nghiên lập tức hoảng loạn đến muốn rút tay về, lại rút ra không được, cô kinh hãi trừng mắt nhìn hắn, Mạc Quân Lâm có lông mày rậm, lúc này đều rất nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt mang theo ủy khuất: "Chính cậu làm nó đau như vậy....Nhìn nữa....Mình sẽ chịu không nổi."
"Cậu....Cậu buông tay ra." Từ Nghiên cảm thấy cả mặt cô như đang bốc cháy đến nơi.
"Tại cậu mà ra.....Cậu phải phụ trách."
"Cậu nói bậy....Mình mới không có."
"Mười phút rồi....Cậu nhìn nó mười sau lần....Mình thấy rất rõ...."
Từ Nghiên xấu hổ đến độn thổ, cô thật sự đã nhìn nhiều lần vậy sao?
"Là....Là do cậu suy nghĩ bậy bạ....Nó mới nhô lên....."
Mạc Quân Lâm cười: "Là ngươi cậu quá thơm....Mùi thơm thổi qua chỗ mình....Mình không khống chế được....Nghiên Nghiên....Trừ khi cậu nguyện ý....Mình không ép cậu nữa đâu....."
Hắn, hắn chỉ là ngửi được mùi trên người mình liền có phản ứng?
Từ Nghiên không biết vì sao mà hô hấp trở nên nhanh hơn, cô chịu không nổi mà thở phì phò, giương mắt nhìn hắn, lại cảm thấy hoảng loạn: "Cậu nói không ép mình....Vậy buông tay ra...."
"Mình nói là không chạm vào cậu....Nhưng hiện tại là cậu chạm vào mình."
"......"
Rõ ràng là hắn bắt lấy tay mình không buông? Giờ lại biến thành mình chủ động chạm vào hắn?
Cô cắn cắn môi dưới, bàn tay lại càng dùng sức rút về.
Mạc Quân Lâm không muốn buông ra cô, thì cô lại càng tránh. Bàn tay nhỏ mềm ở trên quần hắn cọ tới cọ lui. Tiếng thở dốc của Mạc Quân Lâm càng lúc càng trầm thấp.
Bỗng nhiên Từ Nghiên cảm giác được côn thịt bên dưới động đậy, còn chạm vào tay cô. Từ Nghiên giật mình, tức khắc không dám động đậy nữa. Cô giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia ửng hồng, đôi mắt lại phủ một tầng xuân thủy nhợt nhạt. Khóe mắt khẽ nhếch lên, môi mỏng thở phì phò không dứt.
Sau một lúc tay cô vẫn ở yên một chỗ đó, Từ Nghiên không biết tiếp theo thế nào, mà lúc này dưới quần hắn đã chảy ra một trận xuân thủy. Sau đó, Mạc Quân Lâm buông tay cô ra, ở dưới quần có một vệt to ướt đẫm.