Mô tả hình ảnh

Đường Mật

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 25 Đừng cuồng ngôn

Đầu tiên là Yến Sở dựa vào thiết bị truy tìm trong người cô mà khiến cho cô cả người bủn rủn trên đường tới khách sạn làm hôn lễ, bị cự vật của hắn giày vò đến hôn mê, sau đó bởi vì Nghiêm Giản Kiệt đuổi tới Yến gia, cô lại bị ba an hem bọn họ mang lên máy bay tư nhân, kết quả ở trên máy bay lại khó thoát khỏi Yến Sở cuồng đòi hỏi kia đến ngất đi lần nữa, nhưng là sau khi tỉnh lại lại bị một tiểu nam nhân với tinh lực tràn đầy T cưỡng bức thêm một lần.

Tóm lại là cô không biết đã trả qua bao nhiêu giờ hoan ái, nghĩ đến hình ảnh mỗi một lần dâm đãng, cô liền hổ thẹn không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mặt mà vốn dĩ sẽ trở thành chồng của cô này.

"Không dám trảlời?! Có phải vị hôn thê thanh thuầnđáng yêu của tôi quả thật đã làm cùng với cả ba bọn họ hay không?" NghiêmGiản Kiệt đè vai cô lại, lấy thân cao lớn đè cô ở trên phiến đá lớn, phẫn nộ chấtvấn, dùng giọng nói ôn nhu để hỏi càng làm cho người nghe không rét mà run.

"Không có! Tôi..."Mộ Sở Văn chống lại ánh mắt buộc tội của hắn, biết rõ phía sau loại ánh mắt nàyrất nguy hiểm, đành phải thành thật khai báo: "Không phải làm với cả bangười... Chỉ hai..."

"Hai người đó bao gồmcả hắn đúng không?" Nghiêm Giản Kiệt hèn mọn đưa mắt nhìn Yến Sở vẫn hônmê bất tỉnh trên mật đất hỏi.

Mộ Sở Văn nín thởkhông dám trả lời, nhìn thoáng qua Yến Sở đang nằm ở trên thảm cỏ,căng thẳngkhông dám đối diện với Nghiêm Giản Kiệt.

Tên đàn ông giảnhân giả nghĩa đã điều động cả một ban cảnh sát để tiệu diệt máy bay của Yếngia, nếu để hắn biết cô đã làm với Yến Sở thì hắn nhất định sẽ không chút do dựmà giết Yến Sở mất!

"Tôi chỉ hỏi emhôm nay em có làm hay không, còn chuyện trước kia tôi tạm thời không sođo." Nghiêm Giản Kiệt nâng cằm cô lên, hơi thở nguy hiểm khiến cho cô vôhình có cảm giác áp bách.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

 

"Khôngcó." Cô cố giả bộ bình tĩnh, nổi lên dũng khí chống lại hai mắt của hắn.

"Vậy nghĩa làcó!" Nghiêm Giản Kiệt nới ra cô, nổi giận đùng đùng chuyển hướng tới Yến Sởvẫn đang hôn mê.

Mộ Sở Văn vội vàngôm lấy cánh tay hắn: "Là thật sự! Tôi chỉ cùng với hai người em trai của hắn...Làm qua."

Vốn dĩ Nghiêm GiảnKiệt đang nộ khí ngút trời, nhưng hai hòn bồng đảo mềm mại tròn trịa dán trêncánh tay làm hắn nhất thời hóa giận thành dục, mà khi hắn cúi đầu vừa thấy, mớichú ý tới cô đang mặc một chiếc áo sơmi nam, mà bên trong cư nhiên còn không mặcnội y!

áo sơmi rộng trênngười cô hơi nhỏ, hẳn không phải là quần áo của Yến Sở.

"Hừ! Vậy thì đưatôi đi tìm hai người em trai không biết xấu hổ của hắn!" Hắn túm tay cô trựctiếp bước qua thân thể Yến Sở chuẩn bị rời đi.

Mộ Sở Văn âm thầmnhẹ nhàng thở ra, vụng trộm quay đầu nhìn chăm chú người đàn ông đang nằm trênđất, đột nhiên kêu to lên: "A----- Anh..."

"Xảy ra chuyệngì?" Nghiêm Giản Kiệt tức khắc dừng lại nhìn chằm chằm mặt cô, muốn quanét mặt của cô có thể tìm được nguyên nhân khiến cô thét chói tai.

"Anh... anhlàm đau tay của tôi rồi." Cô dè dặt cẩn trọng ngăn cản tầm nhìn của hắn khôngnhìn thấy bàn tay to đang cầm lấy cổ chân của cô ── đó là Yến Sở!

Không nghĩ tới hắn lại nhanh tỉnh như vậy, nếu bị Nghiêm Giản Kiệt phát hiện, bọn họ nhất định sẽ liều sống chết mà đánh nhau mất. Nhưng là cho dù cô vặn vẹo mắt cá chân thế nào thì Yến Sở cũng không buông tay, cô lại lo lắng bị Nghiêm Giản Kiệt phát hiện, không đành phải cố gắng làm động tác chân nhẹ nhàng hơn.

Chính lúc muốn mở miệng để ra ám hiệu cho Yến Sở buông tay thì cô lại nghe thấy từ trên mặt đất truyền đến âm thanh khiêu khích của hắn hỏi lại: "Rõ ràng là đã làm với tôi sao lại không nói? Trên khoang máy bay người phụ nữ rên la vì sung sướng đó chẳng lẽ không phải là em sao? Vừa rồi lúc tôi dùng ngón tay khiêu khích bên dưới mà kêu rên đó chẳng lẽ cũng không phải là em?"

Mộ Sở Văn đổ hít hơi, sắc mặt như bị sét đánh, trắng bệch vô sắc.

"Mày nói lại lần nữa!" Nghiêm Giản Kiệt giận trừng mắt kiêu ngạo nhìn người đàn ông nằm trên đất, tay nắm chặt Mộ Sở Văn không nới rac hút nào.

"Tình tiết phấn khích như thế tôi thật sự không nguyện ý chia sẻ với người khác đâu, chỉ là muốn nói cho kẻ đứng ngoài cuộc yêu để hắn biết mà tránh xa ra thôi!" Yến Sở khinh thường liếc mắt một cái, đứng lên từ trên mặt đất, không chút khách khí chế trụ cánh tay còn lại của Mộ Sở Văn tuyên bố quyền sở hữu.

"Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy! Anh có tính là cái thá gì mà dám chen vào!" Nghiêm Giản Kiệt một tay kéo eo nhỏ của cô, đem cả thân thể cô áp vào tự ngực mình.

"Là tôi để ý tới cô ấy trước, không cáo buộc anh là kẻ thứ ba cưỡng gian đã là đại từ đại bi rồi! Còn nữa, việc anh chơi xỏ công việc của tôi ở nước Mỹ tôi còn chưa tìm anh tính sổ mà anh đã tự tới trước chui đầu vô lưới rồi!" Yến Sở càng quá đáng hơn so với hắn, trực tiếp luồn tay vào ngực rồi xoa nắn ngực của Mộ Sở Văn, bàn tay to làm càn vuốt ve khiến cho nhũ hoa đứng lên.

Mộ Sở Văn xấu hổ đến không biết nên chui vào kẽ nứt nào, đã thấy hai người đàn ông đồng thời buông cô ra, công kích lẫn nhau.

"Ai nói anh để ý cố ấy trước! Bốn năm trước, ngày đầu tiên cô ấy vào học đại họctôi đã đế ý tới cô ấy rồi!" Nghiêm Giản Kiệt không phục phản bác nói, nhớ tới khi đó nghe thấy em gái nhắc tới cô gái tên Mộ Sở Văn này, tâm của hắn lại nổi lên kích động tò mò như một thiếu niên mười tám tuổi.

"Đừng cuồng ngôn! Bốn năm trước ngày đầu tiên cô học đại học tôi đã biết cô ấy trước rồi!" Yến Sở tức giận hét một tiếng, một quyền trực tiếp hướng về phía mặt Nghiêm Giản Kiệt, hai người bắt đầu đánh nhau.

"Các ngươi dừng tay! Đừng đánh nữa!" Mộ Sở Văn hét bảo ngưng lại nhưng không hề có tác dụng, cô vừa sợ hãi lại bất lực, bàn tay nhỏ bé cầm túm lấy áo sơmi trên người không tự giác lùi vài bước dẫm vào nước biễn lành lạnh.

Cô bỗng nhiên ý thức được tầm quan trọng của hai người đàn ông này, một người là người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của cô, cô vĩnh viễn sẽ không thể quên hắn với tư thế oai hùng tung hoành ngang dọc cuồng nhiệt trên thân xử nữ; một người vào lúc đêm khuya không người, lần đầu tiên khiế cho cô cảm nhận được cảm giác kích thích của người khác phái, cái loại cảm giác kích thích này đã phảng phất muốn dẫn cô đi tới thế giới cực lạc...

Trời ạ! Bọn họ đang đánh nhau, trong đầu cô lại chỉ có hình ảnh tình dục!

Mộ Sở Văn lắc lắc đầu, vừa định lần nữa mở miệng ngăn cản bọn họ thì mắt cá chân cảm nhận được một bàn tay đang nắm lấy, cúi đầu liền thấy một bàn tay to gầy đang cầm lấy mắt cá chân của cô, một cái tay khác vươn ra từ trong nước biển, chụp vào cái chân còn lại của cô.

"Aaaa..." Cô rút ra chân, thất hồn lạc phách nhảy lên bờ, tiếng thét chói tai tức khắc gián đoạn cuộc chiến của hai người đàn ông, bọn họ nhanh chóng chạy tới chỗ cô.

Một cái đầu với mái tóc đen bóng ướt nhẹp chậm rãi xuất hiện từ trong nước biển, Mộ Sở Văn vẫn còn chưa hết hoảng sợ, tránh ở phía sau hai người đàn ông nhìn lén, cho đến khi cái đầu ngoi lên hẳn thì bọn họ mới nhìn rõ mặt của tên "quái vật nước" kia.

"Cậu là ai?" Nghiêm Giản Kiệt cùng Yến Sở đồng thanh nói, trong giọng nói không chút nào che giấu sự chán ghét cùng địch ý của bản thân.

"Lý Hạc!" Mộ Sở Văn cũng hoảng lên, nhưng cô lập tức vòng qua trước mặt hai người đàn ông đạp vào trong nước, không quan tâm bản thân sẽ bị ướt mà trực tiếp đơc thiếu niên kia đứng lên.

Lý Hạc vừa chạm vào thân hình nữ tính của phụ nữ, hai tròng mắt lập tức sáng lên, nhưng cậu vẫn giả vờ vô lực tựa vào trên người cô, một bên thất thểu nói: "Chị, em... Cuối cùng tìm được chị rồi."

"Mộ Sở Văn! Không cho em dìu cậu ta!" Yến Sở phát hiện ra Lý Hạc đang giả vờ, chỉ tay vào bọn họ đang tiếp xúc thân thể kêu to lên: "Đây là đảo tư nhân của tôi! Không phải là chỗ mà các ngươi đang nghĩ đến đâu." (Na: ngoài anh ra thì có ai nghĩ gì đâu @[email protected])

Nghe thế, Nghiêm Giản Kiệt khó chịu lên tiếng uy hiếp nói: "Anh cũng đã nhìn thấy qua trận thế mấy trăm hào cảnh sát cùng vay bắt anh rồi, anh cũng không muốn tôi kêu người tới san phẳng cái đảo chứ?"

"Anh..." Nhớ tới cảnh chật vật phảileo lên trực thăng để chạy trốn, Yến Sở suýt nữa tức chết, nhưng hắn lập tứcchuyển hướng sự tức giận về phía kẻ yếu thế hơn vừa từ trong nước ra: "Cậukhông muốn chết cút khỏi chỗ này cho tôi!"

Lý Hạc quét mắt thấy hai người đàn ông trước mặt,tự biết sức mình không thể sánh bằng bọn họ, liền vô lực ghé mặt nằm ở trước ngựcMộ Sở Văn, ủy khuất nói: "Chị, em bơi suốt mấy giờ liền mới gặp được chị, lúcđang bơi bị chuột rút suýt chút nữa chết đuối, chị sẽ không nhẫn tâm đuổi em đichứ?"

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn