Tôi vẫn luôn ở đây

Tôi vẫn luôn ở đây

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tôi vẫn luôn ở đây_Có lẽ cần phải trải qua tuổi thanh xuân mới có thể hiểu được tuổi xuân là khoảng thời gian ta sống ích kỷ biết chừng nào. Có lúc nghĩ, sở dĩ tình yêu cần phải đi một vòng tròn lớn như vậy, phải trả một cái giá quá đắt như thế, là bởi vì nó đến không đúng thời điểm. Em thiếu thốn yêu thương, thiếu thốn cả những quan tâm chia sẻ, vì vậy, em tạo ra tôi. Tôi là bóng tối tâm hồn em, là khao khát tận sâu thẳm trái tim em. Tôi sinh ra là để yêu em

Chương 2 : Nhưng vậy thì sao

Nhưng vậy thì sao? Sự nghi kị của em vẫn ngày một lớn. Còn tôi, tôi còn có thể làm gì ngoài việc từng ngày từng giờ tuyệt vọng nhìn nó dần bao phủ lấy con tim em? Và, việc gì cần đến cũng sẽ đến. Một đêm, em vừa khóc vừa nói với tôi rằng: “Diệp Quân, tôi biết cô đang nghe tôi nói. Tôi xin cô, biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi. Tôi không muốn bị phát hiện, tôi không muốn người ta mắng chửi tôi điên. Tôi muốn có cuộc sống bình thường! Tôi thích anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy. Cô làm ơn, biến mất đi, tránh xa cuộc sống của tôi đi có được không?”

Có lẽ em không biết, như mười mấy năm nay em vẫn không hề biết, khi em nói rằng hãy biến khỏi cuộc sống của em, trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi đã khóc. Có lẽ, trên thế gian này, tôi là nhân cách đầu tiên biết khóc, khóc trong lòng chủ thể. Quan hệ của tôi và em, lúc nào cũng hư hư thực thực như thế. À không, tôi còn chẳng thể được coi là như vậy, bởi vì tôi là em mà, phải không? Tôi không có quyền được có những xúc cảm điên rồ này. Đúng ra, tôi phải hiểu, sự có mặt của tôi trong đời em vốn đã là sai lầm mới phải…

Sáng hôm sau, em thấy trong tay em vò chặt một tờ giấy với vỏn vẹn dòng chữ:

“Tùy ý em.

Diệp Quân.”

Khi tôi trở lại một lần nữa đã là bảy năm sau. Không hiểu vì sao, có một sự thúc đẩy mở hồ nào đó trong lòng khiến tôi thức giấc. Ngày hôm ấy là ngày cưới của em. Người em kết hôn, là chàng trai năm ấy đã cùng em bước qua những tháng ngày khó khăn, cùng em vui, cùng em buồn, hôn em và yêu em.

Hôm ấy, tôi dám thề rằng trên đời này chẳng có ai xinh đẹp bằng em cả. Em mặc váy cưới trắng tinh, tóc đen búi kiểu cách, lại cài thêm một chùm hoa, thêm một chiếc vương miện nhỏ. Công chúa của tôi ngày hôm nay rực rỡ xiết bao. Này khăn voan, này đồ cưới, này son đỏ, này rượu mừng. Em cười thật hạnh phúc khoác tay anh ta đứng trên lễ đường. Anh ta hôn trán em, hôn lên chóp mũi em, hôn lên bờ môi em, thì thầm những lời yêu thương ngọt ngào như rót mật. Này lời hẹn ước trăm năm, này nhẫn cưới, này hoa hồng rực rỡ trong ngày vui. Tôi bật cười cay đắng, vẫn không hiểu vì sao tôi lại thức giấc. Phải chăng để nhìn em hạnh phúc? Phải chăng thượng đế muốn cười nhạo tôi, để tôi phải trải qua cái cảm giác khó tả đến nhường này? Vừa muốn chúc mừng em, lại vừa đố kị, ghen ghét chàng trai kia?

Nhưng dù sao thì, người này, chắc chắn phải khiến em một đời vui vẻ, bình an, nếu không, tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta. Cô bé năm nào còn khóc nhè kể khổ với tôi, hôm nay đã mặc áo cưới thành vợ người ta. Rồi em sẽ làm vợ, làm mẹ, sẽ quên tôi đã từng có mặt trong kí ức của em.

Đêm tân hôn, em ngồi trước bàn trang điểm. Gỡ những thứ trang sức vướng víu nặng nề xuống, mái tóc chưa kịp gỡ, lớp trang điểm chưa kịp rửa trôi, váy cưới cũng chưa cởi, em nhìn mình trong gương, khe khẽ hát lên vài câu hát trong bài nhạc phát trong đám cưới. Tôi không biết bài hát này tên là gì, cũng không biết ai đã hát nó. Bảy năm, tôi đã không cùng em trải qua quá nhiều thứ rồi.

Một lúc sau, không để em chờ lâu, người em gọi là chồng mới cưới đẩy cửa phòng bước vào, cười với em một nụ cười thật tươi. Em vội vã đứng dậy, lăng xăng chạy lại gần anh ta, mắt cười híp lại cực kì vui vẻ:

-     Chồng à, anh xem, em có xinh đẹp không?

Anh ta lại cười, một nụ cười rất kì lạ. Tuy nhiên, không để tôi kịp suy nghĩ xem kì lạ ở chỗ nào, anh ta đã bất ngờ rút từ sau lưng ra một con dao sắc lẻm. Anh ta kéo lấy em khi em còn đang ngơ ngác, đâm em thật mạnh rồi để em ngã xuống nền đất. Máu từ bụng em bắt đầu chảy ra, đỏ thẫm váy cưới. Em trân trối nhìn anh ta, hoang mang, đau khổ, không hiểu vì sao người chồng một tiếng trước vẫn còn yêu thương mình như vậy, bây giờ lại…

 

Anh ta ngồi xổm xuống, giơ con dao vẫn đỏ máu vỗ vỗ lên má em, nhếch môi cười:

-     Phải, em rất đẹp. Đẹp nhất vẫn là vẻ mặt này. Đã hơn mười năm anh chờ đợi để thấy vẻ mặt này của em rồi, đúng là không phụ công anh vợ ạ. – Nói rồi, anh ta vạch áo mình ra để lộ một loạt vết sẹo nhỏ do bỏng ở bên ngực trái. Là sẹo bỏng do tàn thuốc lá. – Vợ à, em nhìn xem, có nhớ ra cái này là gì không? – Dứt lời, anh ta vung tay tát em một cái không thương tiếc. Anh ta gầm lên như một con dã thú đang giận dữ - Làm sao mà em nhớ được! Chắc anh cũng chỉ là một trong số những kẻ bị em bắt nạt thôi, đúng không nhỉ?

Em ôm bên má lằn năm ngón tay đỏ rực, chỉ nhìn anh ta chăm chăm. Em khóc. Trong phút chốc, có lẽ em cũng đã nhớ. Người đó, một thời kì đen tối mà em không muốn nhắc lại. Năm ấy, em là học sinh cấp hai, tính cách lì lợm, cục cằn. Vết thương lòng trong em khi bị gia đình không quan tâm, bạn bè xa lánh từ tiểu học ngày một lớn. Em có suy nghĩ tiêu cực rằng, nếu đã không khiến người ta yêu thương em thì cũng phải khiến họ chú ý em. Em chơi bời với đám trẻ hư hỏng, đánh nhau, hút thuốc, bắt nạt học sinh và đàn em trong trường. Và anh ta, là một trong số đó.

Tiểu Thuyết Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.