Yêu Có Một Chữ

Yêu Có Một Chữ

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?

Chương 1 : Con chó của em

Giới thiệu

Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.

Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: "Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?"

Lục Cảnh Diệu sẵng giọng: "Trúng thưởng!"

Thì ra cậu chỉ là giải thưởng mà thôi, Tiểu Duệ Duệ rất đau lòng, lặng lẽ thu xếp đồ đạc chuẩn bị bỏ nhà ra đi.

"Nguyên Phương, cậu thấy chuyện này thế nào?"

"Sếp à, chuyện này hơi kỳ cục, chắc chắn vô cùng quằn quại khốn nạn!"

Thật ra thì, đây là câu chuyện về một nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ.

Version người lớn

Kén cá chọn canh mãi mà vẫn không thể hài lòng. Nhắm mắt lại, người trong lòng bạn là ai? Mở mắt ra, là ai ở bên cạnh bạn?

====================

 “Con chó của em!”

Lúc em bốn tuổi, ba cho em một con chó nhỏ, tên nó là Cầu Cầu. Bây giờ Cầu Cầu được ba tuổi rồi, nó thuộc giống chó Shar-pei, người mềm nhũn. Có lúc Cầu Cầu rất nghe lời, có lúc lại rất không nghe lời, luôn cố tình không để ý tới em, nhưng mà em lại rất thích nó. Nhưng thằng nhóc này đúng là càng lớn lại càng xấu, em rất lo không biết mấy năm nữa nó sẽ xấu xí đến mức nào nữa.

“Rửa bát…”

Hôm nay cô giáo giao một bài tập, muốn chúng em về nhà giúp đỡ ba mẹ làm việc nhà. Em nói với ba, ba bảo em đi rửa bát. Dưới sự giúp đỡ của dì Trương, em rửa hết bát đĩa trong nhà. Mặc dù làm vỡ nhiều nhưng ba vẫn khen em, nói em là một đứa bé ngoan. Em rất vui vẻ.

“Nhổ răng…”

Hôm nay, ba dẫn em đến chỗ chú Cố để nhổ răng. Em hỏi ba nhổ răng có đau không, ba nói không đau, em không tin, đến khi nhổ xong em phát hiện thật ra cũng không đau lắm, có điều tiêm hơi đau. Ba nói đó là tiêm thuốc tê, lúc về chú Cố khen em là đứa bé dũng cảm, nghe chú Cố khen em thấy rất vui mừng …

“Mẹ em…”

Mẹ em là một phụ nữ xinh đẹp, đầu tiên mẹ có mái tóc thật dài, mắt to, hàm răng 'chính tề'. Mẹ rất thương em, ngày nào cũng làm bữa sáng rất ngon cho em ăn. Quan trọng nhất là, lúc em thi không tốt, mẹ không mắng em, mà sẽ an ủi em. Tóm lại, em rất yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu em.

Chữ hàm răng 'chính tề' sai chỉnh tả ở bên trên bị cô giáo khoanh tròn. Phía trên ghi chú: "Chỉnh."

 

Hôm nay nhận được điện thoại từ chủ nhiệm lớp của con trai, Lục Cảnh Diệu mới phát hiện ra bởi vì gần đây mình bận rộn nên hơi lơ là con trai, buổi tối ít dành thời gian kiểm tra cặp sách của nó. Vứt bỏ miếng ghép hình lộn xộn lung tung bên trong, lấy hết sách bài tập toán, sách bài tập ngữ văn, mấy bài thi kiểm tra hàng tháng trong cặp, cộng thêm quyển tập làm văn trên tay ra xem.

Khi tầm mắt liếc qua bài viết “Mẹ em” này, Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình phải tìm Hi Duệ nói chuyện.

Lục Cảnh Diệu ra khỏi thư phòng, người giúp việc đã dọn dẹp xong xuôi tất cả mọi thứ dưới lầu, đang cởi tạp dề cho vào ngăn kéo, nhìn thấy anh xuống thì ngẩng đầu hỏi xem sáng mai anh muốn ăn gì: "Ông Lục, sáng mai ngài muốn ăn món gì?"

 

"Giống như hôm nay." Lục Cảnh Diệu nhìn xung quanh, hỏi người giúp việc: "Hi Duệ đâu?"

Người giúp việc nói cho anh biết cậu chủ đang xem ti vi trong phòng khách.

Lục Cảnh Diệu vào phòng khách, Lục Hi Duệ đúng là đang ngồi ở trên ghế sofa xem hoạt hình, trên màn ảnh lớn có một con gà mẹ đang đứng trong chuồng đẻ trứng, kêu cục ta cục tác.

Phát hiện ra Lục Cảnh Diệu đi vào, Lục Hi Duệ quay đầu gọi: "Ba!" Sau đó, cười giải thích: "Hôm nay con đã làm xong hết bài tập từ trên trường rồi."

Lục Cảnh Diệu gật đầu, sau đó cầm điều khiển ti vi trên ghế sofa lên, giảm âm lượng ti vi xuống.

Lục Hi Duệ biết ba có lời muốn nói với nó, không chú

 

ý tới ti vi nữa mà quay về phía Lục Cảnh Diệu, đôi mắt màu đen như ngọc lưu ly khẽ chớp: "Ba, gần đây con rất ngoan, không phải ba lại muốn dạy dỗ con nữa chứ?"

Đôi mắt màu đen như ngọc lưu ly này không phải di truyền từ mình, lông mi vừa dài vừa cong lại vừa cứng, giống hệt người đàn bà kia.

"Ba vừa mới xem bài văn con viết, trong đó có một bài là “Mẹ em”. Hi Duệ, ba muốn biết tại sao con lại chép bài của bạn? Sáng nay cô giáo con gọi điện thoại cho ba, nói bài văn của con giống hệt bạn cùng bàn, thậm chí lỗi chính tả cũng y như đúc."

Dường như Lục Hi Duệ đã sớm biết ba sẽ hỏi mình việc này, cho nên lời giải thích cũng đâu ra đấy: "Đó là bởi vì con không có mẹ, con không biết viết thế nào."

 

Lục Cảnh Diệu ngừng một chút: "Xin chú ý điểm chính cho ba. Sao con lại chép bài? Hơn nữa còn chép ngớ ngẩn như vậy?"

Lục Hi Duệ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ hành vi của mình, một lát sau nhìn ba với ánh mắt chân thành: "Ba ơi con sai rồi."

Lục Hi Duệ là một đứa trẻ thông minh, sự thông minh của nó bao gồm việc biết nhận sai tức thì, luôn biết kiểm điểm hành vi của mình trước khi bị người lớn trách móc.

Sau khi kiểm điểm lập tức biện giải cho mình: "Ba ơi, thật sự con không biết viết thế nào cả. Ba cũng biết đấy, con không biết mẹ mình là ai, con còn không biết mẹ mình tròn hay vuông nữa … "

Lục Cảnh Diệu hơi bực mình, không muốn tiếp tục đề

 

tài này nữa, liếc nhìn đồng hồ treo tường, 7 giờ 40 phút, đứng dậy: "8 giờ tắt ti vi về phòng ngủ."

Lục Cảnh Diệu vốn muốn cho A Duệ học đàn, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy ngại ồn ào. Chủ nhật cho nó đến nhà cô giáo học là được.

"Con biết rồi ạ!" Nói xong, Lục Hi Duệ cười với ba mình, sau đó lém lỉnh mở miệng, "Hôm nay ba có hẹn ạ?"

Lục Cảnh Diệu liền bỏ mặc con trai.

Lục Hi Duệ trở về phòng, cặp sách của nó đã đặt trên bàn. Nó lấy quyển ghi chép hàng tuần (*) từ trong cặp ra, mở bài “Mẹ em”, dùng tẩy gôm tẩy hết những chữ viết bằng bút chì. Sau khi tẩy xong, những ô vuông trên giấy chỉ còn những sợi tẩy màu đen.

 

***Đây là một bài tập của học sinh ở Trung Quốc. Mỗi tuần học sinh phải viết một bài văn về chuyện mình đã trải qua, điều mình nhận thấy, phong cảnh đẹp, người khiến mình cảm động vân vân …

Lục Hi Duệ thổi sạch, sau đó lấy bút chì trong hộp bút ra định viết lại bài ghi chép hàng tuần. Cầm cây bút trong tay mãi mà vẫn không viết được câu nào.

Một lát sau nó nâng cằm lên than thở: Mình không biết mẹ mình là ai, nhưng mình vẫn nghĩ đến mẹ. Thế còn mẹ thì sao, có nghĩ đến con không?

Lục Hi Duệ nhiều lần nằm mơ thấy mẹ. Mẹ nó xinh đẹp hơn bạn cùng lớp, mẹ sẽ dịu dàng cười với nó, sẽ nấu món ăn ngon nhất trên đời. Mẹ không bao giờ mắng nó, mẹ sẽ đưa đón nó như bao người mẹ khác, sẽ dẫn nó đến khu vui chơi, sẽ dẫn nó đi ăn pizza, sẽ đến cổ vũ nó thi đá bóng, sẽ nhỏ giọng gọi nó "Tiểu

 

Duệ", hằng ngày sẽ kiểm tra bài tập của nó …

Lục Hi Duệ bò lên giường ngủ chợt nghe thấy tiếng động dưới nhà, sau đó là tiếng đóng cửa, tiếng còi xe

Lục Hi Duệ hơi khó chịu. Ba lại bỏ nó ở nhà một mình mà ra ngoài, quả nhiên trẻ con không có mẹ đều như ngọn cỏ, không được coi trọng.

Không nên suy nghĩ nhiều, nên đi ngủ thôi. Lúc Lục Hi Duệ ăn sáng thì Lục Cảnh đã về rồi.

Không biết tối hôm qua mấy giờ ba về, mười giờ?

Mười một giờ? Hay là mười hai giờ?

Lục Hi Duệ khuấy tung cháo ý dĩ trong bát thì bị ba trừng mắt, sau đó ăn lấy ăn để.

 

Lục Cảnh Diệu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Sắp muộn rồi." Lục Cảnh Diệu nói thản nhiên, nhưng giọng điệu lại không cho phép bàn cãi.

Xem ra hôm nay ba sẽ đích thân đưa nó đi học. Lục Hi Duệ vẫn hơi sợ Lục Cảnh Diệu, giải quyết bát cháo bằng tốc độ nhanh nhất sau đó cầm cặp sách trên ghế lên: "Con no rồi ạ."

Lục Cảnh Diệu đích thân lái ô-tô đưa con trai đến trường, lúc xuống xe dặn dò mấy câu theo thói quen, đại loại như: "Chăm chỉ học hành, đoàn kết với bạn bè" rồi quay đầu xe đến công ty.

Khi Lục Cảnh Diệu đến, Lục Nguyên Đông đã ở trong phòng làm việc, ngồi trên ghế sofa lau tóc, thấy anh vào thì nhoẻn cười: "Chú à, cháu mượn phòng tắm của chú tắm rửa một chút."

 

Lục Cảnh Diệu liếc xéo Lục Nguyên Đông, hỏi: "Tối hôm qua không về nhà à?"

Lục Nguyên Đông la lên: "Cháu nào dám về, chú cũng không phải không biết mẹ cháu hài lòng với đối tượng xem mắt này đến thế nào."

Lục Cảnh Diệu xem tài liệu thư ký đưa tới sáng nay: "Cháu nói vậy nghĩa là lần này cháu không hài lòng?"

"Chú, chú không biết đâu." Lục Nguyên Đông đi tới bên cạnh Lục Cảnh Diệu, nói với vẻ hơi cường điều: "Cháu thấy ít nhất cô ta cũng phải nặng 75 kg."

Lục Cảnh Diệu cũng sững sờ, cười khẽ một tiếng: "Con bé hơi mập chút thôi, đâu đến nỗi?"

"Chú đúng là không biết thông cảm gì cả." Lục

 

Nguyên Đông lắc đầu, quay về phòng nghỉ thay quần áo sạch, soi gương thắt cravat xong đi ra, "Tối nay đừng quên họp mặt gia đình, ông nội rất nhớ Hi Duệ."

Lục Cảnh Diệu gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hình như Lục Nguyên Đông lên cơn cuồng nói: "Cháu nói chú cũng thiệt là, đàn ông đàn ang nuôi con một mình còn ra thể thống gì nữa? Về nhà ở đi."

Lục Cảnh Diệu day huyệt thái dương, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, dừng một lát rồi nói: "Tiểu Duệ còn bám người lắm."

***

Hôm qua tâm trạng của Tần Dư Kiều không được tốt, nguyên nhân cũng vì cô vừa mới mua sợi dây may

 

mắn, ra đường đã đụng phải một chiếc Audi màu trắng.

Vì trên xe không có ai, thật ra cũng chỉ là chuyện đền tiền, bất kỳ vấn đề nào có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải là chuyện lớn, hơn nữa còn có công ty bảo hiểm bồi thường. Nhưng không ngờ chủ nhân của chiếc Audi đấy lại là bạn cũ của cô.

Bạn cũ cũng không nhận ra cô, người nọ trông thấy thế vội vàng định báo cảnh sát. Anh bạn này còn đi cùng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô gái ấy thấy vết trầy trên xe thì hơi bực bội, yêu cầu cô báo tên và số điện thoại.

Cô không giống người bạn cũ kia, Tần Dư Kiều vừa nhìn đã nhận ra người bạn cũ này. Cô hơi xấu hổ và khó chịu khi phải nói ra tên mình.

 

"Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi là Tần Dư Kiều."

Đúng lúc này, người bạn cũ của cô ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở to, đôi môi run rẩy, giọng nói như nghẹn ở cổ họng: "Tần Dư Kiều? Cô là Tần Dư Kiều?"

"Cô là Tần Dư Kiều thật sao? Là Tần Dư Kiều ở thành phố G?" Người bạn cũ lại nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nói với vẻ không thể tin nổi: "Tớ không nhận ra cậu."

Không nhận ra chính là một cách nói uyển chuyển của câu: Trời ơi, sao cậu lại mập như thế này? Theo giọng điệu của mọi người, con gái mập cứ như phạm một tội rất nặng vậy. Cô chỉ tăng thêm 40 kg thôi mà, có phạm phải tội tày đình gì đâu?

Tần Dư Kiều vốn là người thành phố G, nên gặp lại

 

bạn cũ ở thành phố S đúng là chuyện trùng hợp không thể trùng hợp được hơn.

Sau khi lên Audi, Đỗ Loan Loan, bạn gái của Hứa Thực vừa nhìn móng tay mới làm vừa ngẩng đầu cố tình hỏi: "Hứa Thực, cô gái kia là bạn học của anh thật sao?"

Hứa Thực khởi động xe, nói: "Bạn cấp ba."

Đỗ Loan Loan líu lưỡi: "Em không biết hồi cấp ba anh lại có bạn mập như vậy."

"Học chung năm lớp 10, sau đó cô ấy ra nước ngoài, đã nhiều năm không gặp." Hứa Thực cũng có phần không hiểu nổi: "Lúc học cấp ba cô ấy đâu có mập thế đâu. Khi ấy Tần Dư Kiều còn là hoa khôi của trường anh nữa đó."

 

Vì trên đường gặp chuyện không may nên Tần Dư Kiều đến chỗ xem mắt muộn một chút, có điều đối phương có thể xem là người khá kiên nhẫn, khi cô đến cũng không có biểu hiện khó chịu gì.

Tần Dư Kiều chậm rãi ngồi xuống, người đàn ông đang dựa lưng trên ghế sofa từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi màu mực hơi co lại, không hề giấu giếm sự kinh ngạc của mình. Anh cầm bình trà lên rót cho Tần Dư Kiều, nói: "Trà Phổ Nhĩ Yhơi đậm, không biết cô Tần có dùng quen không?"

"Cảm ơn." Tần Dư Kiều nhận lấy tách trà Phổ Nhĩ, hít hà hương trà thoang thoảng.

"Cô Tần vừa mới về nước sao?" Người đối diện vừa quan sát cô vừa hỏi.

"Anh gọi tôi là Dư Kiều được rồi." Tần Dư Kiều cười nhạt, "Tôi vừa về hồi tháng 10."

Lục Nguyên Đông mím môi, sau đó chủ động lấy thực đơn đưa cho cô. Tần Dư Kiều nhận lấy rồi gọi một vài món đặc sản và một chút thức ăn nhẹ, sau đó ngẩng đầu hỏi Lục Nguyên Đông: "Có vấn đề gì không?"

Lục Nguyên Đông lắc đầu: "Không có gì."

Nhà hàng tư nhân này đúng là không tệ, chẳng trách bình thường phải hẹn trước cả tuần mới có chỗ. Tần Dư Kiều chậm rãi ăn hết một bát cơm, xem nhẹ ánh mắt soi mói của Lục Nguyên Đông. Lúc ăn xong, lễ phép hỏi một câu: "Thức ăn ở đây không hợp với khẩu vị của anh sao?"

Lục Nguyên Đông lắc đầu.

 

Tần Dư Kiều vốn chẳng có kinh nghiệm xem mắt, nhưng vừa nhìn cô đã biết Lục Nguyên Đông không thích thú gì mình. Một người đàn ông nếu cảm thấy thất vọng với một người phụ nữ thì sẽ có biểu lộ rất rõ ràng trên mặt, ví như vẻ khinh thường. Ngoài mặt thì khách sáo nhưng bên trong châm chọc, không có vẻ phóng túng như bình thường. Tuy biểu hiện che giấu rất tốt nhưng có thể nhận thấy từ tư thế ngồi. Ví như nghiêng nghiêng ngả ngả nửa nằm nửa ngồi này của Lục Nguyên Đông. Rõ ràng, anh ta cực kỳ không hài lòng với đối tượng xem mắt là cô đây.