Yêu Có Một Chữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?
Chương 2 Sau khi ăn xong
Sau khi ăn xong, Lục Nguyên Đông muốn đưa Tần Dư Kiều về. Tần Dư Kiều mỉm cười từ chối: “Không cần phải phiền hà như vậy, hôm nay tôi cũng lái xe.”
Lục Nguyên Đông gật đầu, vô cùng ga lăng nhìn Tần Dư Kiều lên xe. Đúng lúc này có tiếng di động vang lên, là điện thoại của Giang Nham. Đầu dây bên phía Giang Nham hơi ồn, loáng thoáng nghe thấy tiếng ríu rít của các người đẹp bên cạnh, anh nghe mà thấy khó chịu.
Giang Nham rủ anh qua đó chơi, Lục Nguyên Đông đang nghĩ về nhà khai báo lý do buổi xem mắt không thành công với ba mẹ thế nào, trong đầu anh lại hiện lên gương mặt của người xem mặt ban nãy. Xin lỗi nhưng anh không muốn theo đuổi một người thừa mỡ, hơn nữa cũng không có hứng thú với con gái mập.
Tần Dư Kiều đi dạo quanh quảng trường Đức Lợi của thành phố S. Cuối tuần nơi đây khá đông, ồn ã náo nhiệt. Trên bức ảnh quảng cáo treo đối diện tòa nhà Đức Lợi, dưới ánh đèn sáng trưng, nữ minh tinh
quảng cáo cho hiệu trang sức đá quý càng thêm rực rỡ lóa mắt, hệt viên kim cương đang tỏa sáng lấp lánh.
Tần Dư Kiều lượn khắp các cửa hàng trang sức nhưng vẫn không chọn được món đồ ưng ý, cuối cùng cô dừng lại ở tầng sáu, mua một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ dành cho nữ. Nhân viên bán hàng hỏi tên và xin số điện thoại của cô, tươi cười làm thẻ VIP cho cô.
***
Lúc Tần Dư Kiều trở về biệt thự nhà họ Bạch, người giúp việc hỏi cô có muốn ăn gì không, Tần Dư Kiều lắc đầu. Tiếng quát mắng giận dữ của ông bác Bạch Diệu vọng từ trên lầu, Tần Dư Kiều hỏi người giúp việc: “Chị họ về nhà rồi ạ?”
Bác cô có con gái tên là Bạch Quyên, là người có tính tình vô cùng nóng nảy, vừa tốt nghiệp đại học đã ầm
ĩ đòi kết hôn. Kết hôn được sáu năm bây giờ lại ầm ĩ đòi ly hôn.
Bạch Quyên đến rủ Tần Dư Kiều đi uống rượu, Tần Dư Kiều nói: “Em không thể uống rượu.”
“Chị quên mất.” Bạch Quyên tự dốc chai rượu vừa lấy ra từ tủ rượu, lắc ly rượu rồi hỏi Tần Dư Kiều: “Mẹ em ở Anh có khỏe không?”
“Khỏe ạ.” Tần Dư Kiều ngồi đối diện với Bạch Quyên, nói thêm: “Sức khỏe của bác không được tốt, chị đừng chọc giận bác, bác đổ bệnh chị sẽ đau lòng đấy.”
Bạch Quyên nói: “Em nghĩ chị muốn vậy lắm sao, chị không thể hiểu được, lúc trước mẹ em náo loạn đòi ly hôn thì ông ấy đồng ý. Đến lúc chị muốn ly hôn thì ông ấy lại tỏ thái độ này!”
Tần Dư Kiều đứng lên, uể oải nói: “Hai việc này giống nhau ư?”
Bạch Quyên trả lời: “Không phải đều là chuyện ly hôn sao.”
Tần Dư Kiều nói: “Muốn ly hôn cũng phải có nguyên nhân, hơn nữa nhà họ Bạch còn phải dựa vào anh rể.”
Bạch Quyên và Trần Tri Trạch là câu chuyện cổ tích về tình yêu giữa tiểu thư nhà giàu và chàng trai nhà nghèo điển hình. Vì tình yêu mà kết hôn, sau đó cũng vì tình yêu mà ly hôn, Bạch Quyên nói: “Nếu trước kia chị không yêu anh ta thì bây giờ đã không sao.”
Tần Dư Kiều nhún vai: “Đừng nói văn vẻ quá, em không hiểu đâu.”
Bạch Quyên ngước mắt lên, tỏ vẻ không có hứng nói chuyện tiếp với Tần Dư Kiều, nói câu “Đi đây.” rồi ra ngoài. Đến cửa đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu hỏi Tần Dư Kiều: “Hôm nay em đi xem mắt kết quả sao rồi?”
Tần Dư Kiều lắc đầu vô cùng nuối tiếc: “Không thành.”
Bạch Quyên: “Không hợp ý sao?”
“Chị quá đề cao em rồi.” Tần Dư Kiều liếc nhìn hai bàn tay mập mạp của mình: “Em vừa mới cân, là 78 kg chứ không phải 78 cân.”
***1 cân của Trung Quốc = 1/2 kg
Bạch Quyên tặc lưỡi: “Cũng chỉ mới 78 kg thôi mà.”
Tần Dư Kiều bị hai chữ “thôi mà" này kích thích, buổi tối tập yoga một tiếng, đứng trước gương nhìn cánh tay, bắp chân mập mạp của mình, đâu còn vẻ tay chân lèo khèo trước kia.
Thứ thay đổi không chỉ có hình tượng. Trước đây cô có thể hoàn thành động tác khó như xoạc chân, vũ vương(*). Bây giờ chỉ có thể làm vài động tác cơ bản.
*** Động tác thăng bằng trên một chân, người vươn như hình cung. Xem hình bên dưới.
Khi cúi gập người xuống, mỡ bụng dồn đống lại với nhau rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Mồ hôi thấm ướt da đầu, cô nằm vật xuống sàn nhà, nghiêng đầu nhìn tấm gương trên tường. Người con gái trong gương sắc mặt ửng đỏ, trán ướt đẫm mồ hôi, thịt mỡ phúng phính chướng mắt. Tần Dư Kiều
chuyển tầm mắt nhìn trần nhà, đột nhiên nhớ tới một câu nói: “Kiều Kiều, em gầy quá, nên mập lên chút nữa.”
Ai đã từng nói với cô điều này? Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô bật cười thành tiếng. Thật ra vậy cũng tốt, ít nhất về sau không có ai dám nói cô gầy nữa, vừa nghĩ vừa cười, vừa cười vừa đứng dậy, đẩy cửa đi vào phòng vệ sinh.
***
Tắm táp sảng khoái, lúc đi ra cầm lấy chiếc di động đặt trên sofa, thấy có hai cuộc gọi nhỡ. Một là của Tần Ngạn Chi, còn lại là một dãy số lạ.
Tần Dư Kiều tắt máy, đi ngủ.
Tần Dư Kiều biết con gái mà mập sẽ không đẹp,
huống chi còn là loại nặng gần 80 kg như cô. Đôi khi, Tần Dư Kiều đứng trước gương mà còn không nhận ra người trong gương là mình. Sau này khi mập đã thành quen, cô cũng quên đi hình dáng trước đây của mình, chỉ khi xem lại những bức ảnh hồi trước cô mới giật mình.
Con gái mập và con gái gầy vốn ở hai thế giới khác nhau, hưởng đối đãi khác biệt. Tần Dư Kiều cũng coi như hiểu rõ hết thảy.
***
Bạch Diệu có thói quen tập thể dục buổi sáng. Trời vừa tờ mờ sáng đã bảo người giúp việc gọi Tần Dư Kiều dậy để đi chạy bộ. Nhà họ Bạch nằm ở biệt uyển Đông Giang, cùng với biệt uyển Hoa Khê là khu nhà mới được thương nhân khai thác mấy năm gần đây.
Cũng như biệt thự này, mặc dù đầy đủ trang thiết bị
tiện nghi nhưng không có nhiều người sống. Kẻ có tiền mua cũng chỉ dùng để đầu tư.
Do vậy chạy trên con đường bao quanh khu rừng nhân tạo này hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người, thậm chí xe cộ đi qua cũng ít ỏi. Cho nên buổi sớm Đông Giang rất yên tĩnh.
Tối qua có mưa, hôm nay không khí trong lành và ẩm ướt, Tần Dư Kiều không chạy nổi nữa, dừng bước lại. Ông bác chạy trước quay đầu nhìn cô: “Kiều Kiều, cố gắng thêm chút nữa thôi.”
Tần Dư Kiều thở hồng hộc, lắc đầu: “Bác về trước đi, cháu nghỉ một lúc rồi đuổi theo sau.
Bạch Diệu nghe vậy thì cười ha hả, không chạy tiếp mà quay đi về phía cháu gái, vừa đi vừa cảm khái: “Bác giục cháu chạy bộ không phải muốn cháu giảm
béo, mà muốn cháu rèn luyện sức khỏe. Cháu xem con gái bây giờ đứa nào đứa nấy gầy tong teo, bác thấy như cháu mới là cân đối.”
78 kg mà cân đối? Tần Dư Kiều bật cười, nhưng cũng không phản bác.
Bạch Diệu nói tiếp: “Bác gái cháu đưa ảnh cháu cho nhà họ Lục xem, bà Lục vô cùng hài lòng, khen hết lời là cháu rất phúc hậu. Hôm qua cậu còn nghe ngóng được nhà bên đấy đang tìm người xem bát tự cho cháu … ”
Tần Dư Kiều sau một hồi mới ngộ ra mà phản ứng lại: “Bác?!”
Bạch Diệu vỗ vai Tần Dư Kiều: “Đương nhiên vẫn phải hỏi ý của cháu, bậc cha chú như bác cũng chỉ hơi sốt ruột mà thôi.”
Tần Dư Kiều dùng khăn lau mồ hôi trên cổ: “Bác, cháu không hợp với Lục Nguyên Đông.”
Bạch Diệu buột miệng nói: “Cậu thấy Lục Nguyên Đông rất khá. Kiều Kiều, cháu nên cho người ta một cơ hội.”
Tần Dư Kiều hơi thất vọng. Người nhà họ Bạch đều hơi … Nên nói thế nào nhỉ, cho dù là Bạch Quyên hay Bạch Diệu, cả hai đều đánh giá cô quá cao.
Lúc ăn sáng, hình như Bạch Diệu muốn nói gì lại thôi. Tần Dư Kiều cũng lờ mờ đoán được đó là chuyện gì, cô buông thìa xuống: “Sao thế bác? Ba xảy ra chuyện gì rồi?”
“Làm sao có chuyện gì được.” Mặt Bạch Diệu hơi buồn, thở dài: “Kiều Kiều à, cha và con gái sao có thể hận nhau suốt đời được, cũng giống như bác và
Quyên Tử, phải không?” Tần Dư Kiều "dạ" một tiếng.
Bạch Diệu nói tiếp: “Tuần trước ba cháu tới thành phố S.”
Tần Dư Kiều ngước mắt lên: “Ông ấy tới làm gì?”
Bạch Diệu: “Ba cháu có hứng thú với vụ thu mua Tân Vũ.”
Tần Dư Kiều cười nhạo: “Ông ấy kinh doanh gỗ thì đến góp vui gì chứ.”
Bạch Diệu: “ … ”
Nhà họ Tần chuyên buôn gỗ, sau này chuyển sang đầu tư ở nhiều lĩnh vực khác. Hơn nữa còn đầu tư các hạng mục có ảnh hưởng đến xã hội, ví dụ như mở
trường học …
Tần Dư Kiều uống hai ngụm sữa đậu nành nóng rồi nói: “Cháu sẽ thu xếp thời gian đi gặp ông ấy.
Cha và con gái đúng là không thể thù hận suốt đời, nhưng có khi xa cách còn đáng sợ hơn thù hận. Ít ra thù hận còn là cảm xúc mãnh liệt, tồn tại trong cơ thể con người, ăn mòn máu thịt và thần kinh của họ. Mà xa cách, khi thời gian trôi đi sẽ bào mòn tình cảm máu mủ ruột thịt.
***
Sáng sớm, Tần Dư Kiều lục lọi tủ quần áo chọn đồ. Vì luôn có người chăm sóc nên thói quen sinh hoạt hàng ngày của cô không được tốt lắm. Cô quăng cả đống quần áo lên giường để lựa chọn, không hài lòng thì lại ném vào tủ quần áo. Cho nên cả buổi sáng
chọn đi chọn lại, tủ quần áo kiểu cửa kéo đã lộn xộn hết cả lên.
Con gái mập ghét nhất điều gì? Đó là lúc đúng trước gương kéo khóa quần áo mãi mà không được. Tần Dư Kiều buồn rầu nhìn thân hình của mìnhtrong gương. Đã có thời cô mặc chiếc áo T-shirt mấy chục đồng mà như mấy trăm, còn bây giờ, mấy bộ quần áo mấy trăm ngàn cũng không thể che đậy được ngấn thịt của cô.
Buổi chiều không có việc gì, cô lái xe dạo phố, từ đường Thế Kỷ đến Tây Nhạc. Ở gần đó có một công viên, cô chạy xe vào khu vực đậu xe rồi bước xuống. Chắc đây là công viên Kỷ Niệm, đang vào lúc lá đỏ rực rỡ nhất. Ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên lá cây rậm rạp như mạ một lớp vàng.
Gần công viên là một trường tiểu học, là trường thí điểm thứ hai ở thành phố S. Hình như bây giờ đang là
giờ giải lao, khắp nơi đều có tiếng trẻ con ầm ĩ. Tần Dư Kiều nhìn vào bên trong mấy lần, người bảo vệ nhiệt tình thò đầu từ chiếc cửa sổ nhỏ, hỏi: “Cô là phụ huynh của học sinh sao, vậy phải đăng kí trước.”
Tần Dư Kiều lắc đầu, đi khỏi trường tiểu học.
***
Hôm nay Lục Hi Duệ giải được một bài toán khó nên được khen ngợi, cả lớp chỉ có mỗi cậu làm được. Cảm giác thành tựu này khiến cậu vô cùng vui vẻ, hơn nữa còn kéo dài mãi không thôi, đến khi tan học vẫn còn lâng lâng.
Lúc tan học, Lục Hi Duệ không lao vội ra khỏi cổng trường mà đá bóng với bạn trên sân thể dục. Bên ngoài, lái xe Vương Hữu Chí không thấy cậu bé ra đành vào trường tìm, cuối cũng cũng tìm thấy ở sân thể dục.
Lục Hi Duệ thấy chú lái xe đến thì không chơi nữa, nói vài câu với đám bạn rồi ra về. Cầm cặp xách quăng dưới đất chạy về phía lái xe: “Chú Vương, chú đến rồi.”
Vương Hữu Chí bắt đầu làm tài xế cho Lục Cảnh Diệu khi Lục Hi Duệ được hai tuổi, chuyên phụ trách đưa đón Lục Hi Duệ đi học. Anh thương yêu Lục Hi Duệ như con trai mình, hơn nữa cậu bé này cũng rất đáng yêu, không hề có tính cách của các cậu ấm nhà giàu, luôn tươi cười thân thiện. Anh cảm thấy điểm này của cậu bé khác hẳn ông Lục.Trên đường về nhà, Lục Hi Duệ cảm thấy hơi chán nên lấy rubik trong cặp ra chơi, nó chơi khối rubik này lâu lắm rồi mà vẫn chưa vứt. Có lần ba thấy nó đang chơi, không kiềm nổi hứng thú liền cướp lấy,
giải quyết khối rubik nhanh chóng. Hi Duệ đứng đằng trước nhìn ba, vóc người ba cao lớn nên bóng của ba ôm trọn người nó. Sau đó ba nói với nó bằng giọng điệu mà nó không thể hiểu nổi: “Từ lúc năm tuổi ba đã giải quyết trò này êm đẹp rồi.”
Anh Nguyên Đông từng nói cho nó biết về gien gì đó, sau đó nhìn nó với vẻ thâm sâu khó lường: “Tiểu Duệ, anh thấy mẹ em có thể là người Thái Lan.”
“Vì sao?”
Lục Nguyên Đông: “Bởi vì màu da.”
Lục Hi Duệ nhìn hình phản chiếu của mình trong bể cá: “Người Thái Lan hơi đen sao?”
Thật ra Lục Hi Duệ cũng không đen lắm, mà là làn da màu mạch của trẻ con khỏe mạnh. Hơn nữa nó lại
thích đá bóng, chạy tới chạy lui dưới ánh nắng mặt trời nên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể trắng được.
Lục Nguyên Đông nói về màu da của cậu bé cũng chỉ là trò đùa lúc phởn lên, nhưng lại gây ảnh hưởng rất lớn với Lục Hi Duệ.
Cậu bé không dám chạy tới hỏi ba nhưng từ đó nó lại rất để ý đến những phụ nữ có làn da ngăm đen.
Chẳng hạn như sách vở hay TV xuất hiện chủng tộc người da ngăm đen thì nó sẽ chăm chú quan sát.
Xin Ultraman phù hộ, hy vọng mẹ không phải là người châu Phi.