Mộng Xuân
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Mộng Xuân Điều chúng ta tiếc nuối khi chấm dứt một cuộc tình, có lẽ không phải người ấy mà là những kỉ niệm cũ khi còn ở bên nhau. Để rồi sau chia tay mình luôn phải dằn vặt hay ám ảnh vì những chuyện đã cũ. Bởi hồi ức xưa thì quá đẹp mà thực tại lại quá đau thương. Cho nên tôi rất sợ những mối tình dài nhiều năm nhưng lại không nên duyên nên chuyện. Ở bên nhau càng lâu, kỉ niệm càng nhiều, nỗi đau càng sâu hoắm.
Chương 134: Uyên Ương
Loại thời điểm này bị người phá hỏng chuyện tốt, bất kỳ một nam nhân nào cũng không thể chịu đựng được, Tống Mạch ngay lập tức muốn đứng dậy đuổi theo ra ngoài.
Đường Hoan giống như kén tằm được hắn che vào trong ngực, ngay cả đầu cũng bị hắn ngăn cản, trừ một thoáng kinh hồng[1] ban đầu kia ra, căn bản không thể nhìn đối phương lần thứ hai, sau đó là chỉ có thể ngơ ngác nghe người nọ nói chuyện, chờ lúc Tống Mạch muốn đi nàng mới phản ứng lại, chuyện tốt của nàng bị người cắt ngang!
[1] Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này đã từng xuất hiện trong bài “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:
Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long.
Có nghĩa là: nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.
Một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Cùng với câu này, còn có câu thành ngữ: “Phiên nhược kinh hồng” hoặc “Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.(sưu tầm)
"Đừng đi!"
Nàng vươn cánh tay ôm lấy cổ Tống Mạch, làm bộ muốn kéo chăn lên người hắn: "Đừng để ý đến hắn ta, chúng ta tiếp tục!" Giờ này khắc này, nàng chỉ muốn cùng Tống Mạch sảng sảng khoái khoái làm một lần, cái gì khác cũng không muốn để ý tới, cũng không muốn giả bộ nữ nhân có chút rụt rè kia.
Lửa giận của Tống Mạch ngay ở trong nhiệt tình cấp bách của nàng tiêu tan một chút, nắm lấy cánh tay nàng nhét vào trong chăn, hôn nhẹ lên khuôn mặt phát nóng của nàng, thở gấp nói: "Đừng nóng vội, chờ ta giam hắn ta lại, lập tức quay lại muốn nàng." Hắn và Tô Tham Nguyệt
không có thù, không thể đi đến ước hẹn mười năm luận võ là hắn có lỗi với Tô Tham Nguyệt trước, cho nên hắn không giết hắn ta.
"Không muốn!" Đường Hoan kiên quyết không buông tay, hai cánh tay trắng như tuyết khoác ở trên cổ Tống Mạch lắc lư, cổ xương quai xanh đều lộ ra ngoài, trong mắt tựa như đầm nước.
Tống Mạch không nỡ đẩy nàng như vậy ra, lại sợ Tô Tham Nguyệt đi rồi mà quay lại, phất tay dập tắt ngọn đèn xa xa, lại chui vào chăn khuyên nàng, vừa hôn vừa khuyên: "Ngoan, ta cũng không muốn đi, nhưng... Đừng quấy, không bắt được hắn ta... lại bị hắn ta cắt ngang thì làm sao bây giờ?" Nắm bàn tay đang cởi quần hắn của nàng, hô hấp dồn dập.
Đường Hoan ôm lưng hắn dùng ngực cọ sát hắn, "Đèn tắt rồi, chúng ta núp ở trong chăn, chẳng lẽ hắn ta còn dám nhảy vào xem hay sao? Tống Mạch, nhanh lên một chút, muốn ta một lần trước, đánh nhanh thắng nhanh chàng lại đi đối phó hắn ta!"
"Ta..."
"Chậc chậc, vị cô nương này thật đúng là nhiệt tình mà, trách không được có thể dụ Tống Mạch xuống núi một năm không trở lại, còn viết thư truyền lệnh cho thuộc hạ của hắn..."
"Câm miệng!" Nóc nhà lại vang lên tiếng Tô Tham Nguyệt, Tống Mạch giận dữ, nói xong muốn đứng dậy.
Đường Hoan vốn cũng rất phẫn nộ, nhưng là sau khi nghe được câu sau cuối cùng cũng ý thức được không đúng, ôm chặt lấy Tống Mạch không buông tay, hướng lên nóc nhà thúc giục nói: "Ngươi nói, Tống Mạch bảo thuộc hạ của hắn làm cái gì?"
Tống Mạch khẩn trương: "A Hoan..."
"Tống Mạch, nếu ngươi không cho hắn ta nói, bây giờ ta sẽ xốc chăn lên cho hắn ta nhìn! Ngươi nếu dám điểm huyệt đạo của ta, ta với ngươi không xong đâu!" Đường Hoan hung hăng cào hắn, móng tay ngập vào trong huyết nhục của hắn, mặc dù còn không có được được chứng thực, nàng đã mơ hồ đoán được một ít.
"A Hoan, ta không phải cố ý..."
"Đúng vậy, cô nương cô tức giận cái gì chứ, rõ ràng là Tống Mạch muốn lấy lòng cô mà. Cô xem, hắn và cô ở một chỗ ngay cả ta cũng không tìm thấy sung sướng một năm, cái này tốn bao nhiêu tâm tư chứ, sau đó lại viết thư trở về để cho đám thuộc hạ tìm khắp đại giang nam bắc một con mèo rách cho cô, lại yêu cầu hộ vệ toàn trang hết sức phối hợp với cô diễn trò, chậc chậc, nếu không phải trộm hai phong thư kia, ta cũng không thể tin được đây là hắn. Chẳng qua Tống Mạch, việc này ngươi làm không đúng rồi, trên thư ngươi nói nàng là trang chủ phu nhân, nhưng ta không nhận được tin tức trang chủ Ẩn trang cưới phu nhân, đủ thấy các ngươi còn chưa có thành thân, chưa thành thân, làm sao có thể động phòng trước chứ? Nha nha nha, nói không chừng các ngươi đã sớm làm xong rồi ý chứ? Thôi thôi, ta lười quản chuyện hư hỏng của các ngươi, ngươi nợ ta một trận, lập tức ra đây đánh với ta một trận, nếu không ta thật đúng là có thể làm ra chuyện nhảy vào bên trong phòng nghe lỏm! À, cô nương không cần lo lắng, ta sẽ không
đả thương đến mặt hắn và vận mệnh..." "Tô..."
"Kêu gào cái gì, Tống Mạch ngươi khốn khiếp, lại dám gạt ta!" Đường Hoan giận dữ, dùng sức đẩy hắn đánh hắn.
Tống Mạch cắn răng chịu đựng, "A Hoan nàng chờ ta trở lại sẽ giải thích cho nàng!" Nói xong ném cả người kèm chăn tới giường dài bên kia, kéo áo ngoài qua trực tiếp xông ra ngoài từ trên đỉnh đầu, khi phá ngói còn không quên cuốn ngói vỡ cát đá sỏi sang một bên.
"Ha ha ha, chúng ta đổi chỗ khác đánh!" Tô Tham Nguyệt ngay từ lúc hắn đã sử dụng khinh công bay xa rồi, chỉ có tiếng cười sung sướng khi người gặp hoạ quanh quẩn ở phía trên sơn trang, cho đến giờ phút này, những hộ vệ kia mới phát hiện thần trộm này lại len lén đi vào rồi, đủ thấy khinh công hàng này rất cao.
Tống Mạch không nói một lời tung người đuổi theo hắn ta, thân hình như gió.
Chờ đến lúc Đường Hoan mặc xiêm y nhảy lên nóc nhà, xung quanh chỉ còn bóng đêm mờ mịt, ngay cả tiếng đánh nhau cũng không có, muốn đuổi theo cũng không biết đuổi theo chỗ nào.
Tống Mạch đáng chém ngàn đao này!
Đầy ngập lửa giận không có chỗ có thể trút, Đường Hoan oán hận giẫm mái ngói dưới chân. "Meo meo..."
Phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu hoảng sợ, Đường Hoan sợ hết hồn, một lần nữa nhảy xuống, sợ đập trúng Tiểu Ngũ rồi.
"Meo meo..." Phía sau vang lên tiếng động rất nhỏ, ngay sau đó cái đầu tròn tròn quen thuộc kia liền dán lên chân nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Đường Hoan vội ôm Tiểu Ngũ lên, trấn an sờ đầu nó, vuốt vuốt, lâm vào trầm tư.
Mèo này là Tống Mạch để cho người ta tìm đến, hắn còn nói nàng là trang chủ phu nhân gì đó, cho nên đám người Tiết Trạm cũng hùa nhau lừa nàng, bịa cái cớ gì mà mèo lão trang chủ nuôi, nói như vậy, Tống Mạch nhất định còn nhớ những giấc mộng kia, vậy một năm này hắn không ở trên núi, rốt cuộc đi nơi nào?
Luôn theo dõi nàng? Nếu hắn còn nhớ, hắn có thể nhịn được?
Cho dù hắn nhịn được, làm sao có thể dự đoán được nàng sẽ gặp phải một bộ đầu có thù oán với hắn... Bộ đầu kia là người của hắn?
Nếu phải, vậy đêm đó hắn bị thương, cũng là giả vờ?
Được lắm, giả ngu giả giống như vậy, ngay cả nàng cũng bị hắn lừa được rồi!
Vừa nghĩ đến nàng ở dưới sắp xếp của hắn tìm mọi cách tiếp cận hắn trêu chọc hắn, mà hắn nhìn như ngây thơ không biết thật ra thì không chừng bao nhiêu hưởng thụ được nàng sờ đó, Đường Hoan tức lại không có chỗ đánh. Không tìm thấy Tống Mạch, nàng, nàng tìm Tiết Trạm tìm bộ đầu tính sổ được rồi chứ! Nếu không phải hai người bọn họ phối hợp quá tốt, nàng làm sao có thể mắc mưu!
"Tiết Trạm!" Nàng ôm mèo xông ra ngoài.
"Đường cô nương tìm ta có chuyện gì?" Còn không có chạy ra viện của Tống Mạch, một bóng đen đã hạ xuống trước người nàng.
Đường Hoan không nghĩ tới hắn đến nhanh như vậy, sửng sốt một chút: "Tống, Tống trang chủ đuổi theo thích khách rồi, sao ngươi không đi hỗ trợ?"
"Trang chủ trước khi đi phân phó chúng ta bảo vệ Đường cô nương!" Tiết Trạm căn bản không biết Tô Tham Nguyệt đã để lộ chuyện hai phong thư kia.
"Phải không? Thì ra Ẩn trang coi trọng khách nhân như thế." Đường Hoan vui vẻ cười, chợt tiến lên kéo lấy tai Tiết Trạm hung hăng véo một vòng: "Tiết Trạm ơi Tiết Trạm, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi, ta vẫn cho là ngươi là người thành thật, không nghĩ tới đàng hoàng nhất ngược lại giỏi diễn trò nhất! Nói, bộ đầu kia ở đâu?"
Vừa nghe hai chữ "diễn trò", Tiết Trạm đã biết lộ tẩy rồi, gào khóc kêu thảm thiết cầu xin tha thứ: "Phu nhân tha mạng, thuộc hạ cũng là nghe trang chủ phân phó làm việc thôi! Ngài không phải cũng chơi rất vui vẻ sao, a a a, đừng véo, tai của thuộc hạ sắp rơi rồi... Bộ đầu, bộ đầu nào? Thuộc hạ thật sự không biết mà!"
"Hừ, ai là trang chủ phu nhân của ngươi? Bộ đầu là ai ngươi không biết, vậy trong các ngươi có ai từng bị Tống Mạch phái xuống núi? Chính là người trung niên dẫn ta lên núi, bộ dạng còn rất không tệ!" Đường Hoan nghiến răng nghiến lợi ép hỏi.
"Phu... Cô nương tha mạng, trong sơn trang thật không có người như vậy, trừ lần đó tìm mèo còn có hôm qua xuống núi mua đồ, đám người thuộc hạ cũng không rời núi nửa ngày, cô nương tới nơi này, chẳng lẽ không phải trang chủ tự mình giúp cô tới?"
Tống Mạch?
Nhưng chiều cao của bộ đầu rõ ràng...
Đường Hoan hoảng sợ: "Tống Mạch biết “súc cốt công”?" Loại công phu này, sư phụ cũng nói chỉ là nghe đồn, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai sử dụng.
Tiết Trạm nhe răng nhếch miệng: "Thuộc hạ chỉ biết là trang chủ võ công cái thế, không biết hắn
đã học võ công gì đâu. Đường cô nương, thứ cho thuộc hạ lắm miệng, trang chủ đối với cô thật sự là hao hết tâm tư, cô..."
"Câm miệng, bọn họ đi đâu đánh?" Đường Hoan tức giận ngắt lời hắn, bây giờ nàng chỉ muốn bắt lấy Tống Mạch hành hung một trận!
Tiết Trạm ngoan ngoãn im lặng một lát, "Thuộc hạ thật sự không biết, chẳng qua, mười năm trước tổ phụ của Tô Tham Nguyệt cùng lão trang chủ đánh một ngày mới phân ra thắng bại, lần này, trang chủ e rằng cũng phải tốn chút thời gian... Đường cô nương, nếu không cô về phòng nghỉ ngơi trước?"
"Ta..."
Đường Hoan vừa muốn nói chuyện, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn ngông cuồng quen thuộc: "Ha ha, Tống Mạch ta không đánh lại ngươi, chẳng qua ngươi cũng không đuổi kịp ta, như vậy chỉ cần ta hao hết nội lực của ngươi, lát nữa cho ngươi một chưởng coi như ngươi thua, nếu là ngươi không đuổi theo ta, ta sẽ ngày ngày đi phá chuyện tốt của ngươi! Ha ha..."
"Tiết Trạm, theo ta cùng nhau ngăn hắn ta lại!" Đường Hoan giận dữ, bất kể Tống Mạch như thế nào, người này phá hỏng chuyện tốt của nàng là thật, nói xong bèn nhờ đèn đuốc xung quanh sơn trang bay về phía bóng người áo trắng đằng trước kia, Tiết Trạm khẽ giật mình sau đó cũng nhanh chóng rời mặt đất. Hai người một trái một phải chặn ở trước người Tô Tham Nguyệt, cùng Tống Mạch đằng sau hình thành thế kỷ giác[2].
[2] Kỷ: kéo, chỉ kéo chân; giác: chỉ bắt được góc; kỷ giác: giáp công kẻ địch. Vốn là chỉ từ hai mặt giáp công kẻ địch. Hiện nay chẳng hạn như trong chiến tranh phối hợp với nhau, tình trạng giáp công kẻ địch, hoặc phân ra một phần binh lực để kiềm chế kẻ địch.
Khinh công của Tiết Trạm không có cách nào so sánh với Tống Mạch và Tô Tham Nguyệt, nhưng cũng là nhất lưu, tùy tiện xông lên như vậy, thành công cản trở Tô Tham Nguyệt một cái chớp mắt. Mắt thấy phía sau Tống Mạch theo sát tới, trong mắt Tô Tham Nguyệt hiện lên một tia nghiền ngẫm, chạy thẳng đến chỗ Đường Hoan võ công kém cỏi nhất.
"Tô Tham Nguyệt!" Thấy vậy, Tống Mạch không chút nghĩ ngợi liền rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhìn như một kích bình thường, nhưng có kiếm khí như rồng trực tiếp ép tới chỗ hiểm sau lưng Tô Tham Nguyệt. Lúc trước hắn không động thủ, là muốn ganh đua khinh công cao thấp với Tô Tham Nguyệt, bây giờ Tô Tham Nguyệt toan tính vào Đường Hoan, Tống Mạch tự nhiên không nhường nữa. Võ công của hắn tốt không giả, nhưng so sánh với nàng, hắn thà rằng thừa nhận khinh công của mình không bằng đối phương.
Tô Tham Nguyệt lần đầu tiên cảm nhận được sát ý của Tống Mạch, trong lòng rùng mình, lúc này nghiêng sang một bên, khó khăn né qua chỗ hiểm, bả vai lại bị kiếm khí gây thương tích. Nhưng hắn ta không dám dừng lại, lại càng không dám chọc giận Tống Mạch nữa, nhìn chính xác phương hướng muốn chạy trốn, không ngờ cô nương đối diện kia bỗng nhiên nhoẻn miệng cười với hắn ta, tựa như tiên tử dưới ánh trăng. Tô Tham Nguyệt sững sờ một cái chớp mắt, còn muốn bay đi, chóp mũi bay tới mùi thơm ngát nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Tâm thần hoảng hốt, Tô Tham Nguyệt không nhịn được còn muốn ngửi nhiều hơn, ý nghĩ vừa nảy lên, chợt ý thức được không đúng, "Cô hạ độc ta?" Vừa ngăn cản lửa đang nhanh chóng bốc lên trong cơ thể, đồng thời cố gắng ngưng tụ nội lực đang không chịu khống chế.
Đường Hoan cười ha hả, "Làm sao có thể là độc chứ, ta thiện lương như vậy, ngươi phá hỏng chuyện tốt của lão nương, lão nương lại lấy ơn báo oán, tặng ngươi một phần đại lễ!" Thân hình vừa động hạ xuống trước người hắn ta, cúi đầu nhìn nam nhân ngồi xếp bằng ở nóc nhà chuẩn bị vận công chữa thương, "Chậc chậc, khuôn mặt này trông không tệ, một khi đã như vậy, ta liền cùng ngươi..."
"A Hoan, đừng quậy." Tống Mạch nắm lấy tay nàng kéo người vào trong lòng, nháy mắt xoay người điểm huyệt đạo của Tô Tham Nguyệt, lại ném hà bao bên hông Đường Hoan cho Tiết Trạm: "Mang người đi, sau khi giam lại thì giúp hắn ta giải độc." Nói xong, ôm lấy nữ nhân đang giãy dụa chửi bậy ở trong lòng hắn, tung người đi xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm khôn cùng.
Trang chủ và phu nhân đi rồi, Tiết Trạm xoa xoa tai, cầm cổ áo Tô Tham Nguyệt xách người đứng lên: "Xứng đáng, ai bảo ngươi hai lần ba lượt gây chuyện!"
Trên người Tô Tham Nguyệt giống như có hàng vạn hàng nghìn con sâu nhỏ đang bò lổn nhổn, "Vị hộ vệ này, dù sao, ta, ta cũng không chạy được, ngươi đút giải dược cho ta trước được không? Sắp chết rồi! Trang chủ của các ngươi coi trọng, rốt cuộc là nữ nhân gì... A, vậy mà mang theo bên người loại vật này!"
Tiết Trạm vui sướng khi người gặp họa: "Trang chủ của chúng ta thích nữ nhân gì, cần ngươi quản sao? Về phần giải dược, trang chủ nói, giam ngươi lại trước rồi mới giúp ngươi, trước hết ngươi cứ nhịn một chút đi!"
"A, xin ngươi ... Không được, ta muốn chết... Ngươi chờ, ta nhớ kỹ ngươi rồi, chờ ta, chờ ta khôi phục tự do, ngươi hãy chờ ... A, hảo hán tha mạng, ta biết sai rồi, ngươi mau cứu ta đi..."
Trong sơn trang, tiếng chửi bậy đứt quãng của nam nhân, ngoài sơn trang, có tiếng mắng của nữ tử cùng hắn ta hô ứng lẫn nhau.
"Tống Mạch ngươi khốn khiếp, ngươi buông lão nương ra! Đêm nay hoặc là ngươi giết lão nương, hoặc là lão nương liều mạng với ngươi!" Đường Hoan ở trong lòng Tống Mạch vừa cào vừa cắn, áo ngoài của hắn đã sớm bị nàng xé nát rồi, bay lượn theo gió.
Tống Mạch kệ nàng mắng, chờ khoảng cách xa sơn trang mới dừng ở một chỗ trong khe núi, trực tiếp đặt người ở trong bụi cỏ, đè hai tay nàng lại: "A Hoan, nàng nghe ta giải thích, ta không phải cố ý lừa gạt nàng, ta..."
"Như thế mà còn không gọi là cố ý sao? Vậy ngươi nói, trong một năm này ngươi đã đi đâu vậy? Bộ đầu kia có phải ngươi cải trang hay không, vì sao ngươi muốn giả vờ không còn nhớ?" Đường Hoan không đánh lại hắn, liên tiếp hỏi ra.
Tống Mạch trầm mặc, nhìn khuôn mặt trong bóng đêm mơ hồ không rõ của nàng, qua một lúc lâu, mới nói: "Phải, ta là lừa nàng, ta cái gì cũng còn nhớ, lúc tỉnh mộng ta cũng không có hôn mê. Ta vờ hôn mê, là muốn biết nàng có thích ta một chút nào hay không, nàng vì ta mà khóc, ta thật may mắn, nàng đi rồi, ta cũng hiểu nàng, bởi vì nàng sợ ta giết nàng một lần nữa. Nhưng ta muốn biết, nàng có phải thật sự nhẫn tâm như vậy lập tức quên ta luôn hay không, khi cùng nàng trở lại sơn cốc, biết nàng không thể quên được, ta thiếu chút nữa không nhịn được đi ra ngoài gặp nàng, nhưng ta lại bắt đầu hy vọng xa vời nàng sẽ chủ động đi tìm ta, giống như nàng gạt ta vậy, làm cho ta thích nàng một lần nữa. Nhưng nàng không có, chẳng những không có, còn muốn dùng cái loại phương thức kia để hoàn toàn quên ta, vậy ta đành phải lừa ngược lại nàng một lần. A Hoan, trong mộng nàng gạt ta là vì mạng sống, ngoài mộng ta lừa nàng, là muốn làm cho nàng gả cho ta, là muốn trôi qua cả đời với nàng. A Hoan, nàng gạt ta chín lần ta đều cam tâm tình nguyện, ta lừa nàng một lần, nàng tha thứ cho ta lần này, được không?"
"Hứ, ai lừa ngươi chín lần?" Đường Hoan chửi ầm lên: "Lần thứ chín rõ ràng là ngươi gạt ta được không? Ta đã nói thật với ngươi, ngươi không chịu tin, cuối cùng còn hại ta đâm mình một dao, khốn khiếp, ngươi có biết lúc ấy ta có bao nhiêu đau không!"
"Phải, lần đó là ta có lỗi với nàng, A Hoan, ta, nếu không nàng đâm ta một dao xả giận?" Tống Mạch liên tục nhận lỗi, ôm người vào trong lòng dỗ dành, trong lòng mừng thầm. Nàng không truy cứu chuyện hắn lừa gạt, ngược lại tính toán khoản nợ trong mộng với hắn, có phải chứng minh, nàng không có thật sự giận hắn hay không?
Đường Hoan giãy dụa, đẩy người đến trên mặt đất, nhấc chân vắt lên, tay nhỏ bé đè ngực hắn lại dùng sức ép xuống: "Ngươi cho là lão nương không dám đâm sao?"
Tống Mạch vòng quanh eo nàng, thành thành thật thật phối hợp với nàng: "Không có, nàng đâm đi, ta tuyệt đối không phản kháng."
"Không có dao ta đâm như thế nào? Kiếm của ngươi đâu?" Đường Hoan lột áo ngoài rách tung toé của hắn, không tìm được kiếm, tiếp tục sờ xuống, kéo đai lưng hắn.
"Nàng đây là tìm kiếm hay là cởi quần áo của ta?" Tống Mạch nhịn cười, nắm lấy tay nàng.
"Buông! Bớt giả bộ, đừng cho là ta không biết, ngươi theo dõi ta một năm, nửa đêm nhất định lại điểm huyệt ngủ của ta sàm sỡ ta, đêm nay ta muốn đòi lại toàn bộ! Tống Mạch ta nói cho ngươi biết, việc này không xong đâu, đã hơn một năm ít ngày? Ngươi ít nhất phải trả ta mấy lần một năm!" Đường Hoan ghé vào trên người hắn, ôm cổ hắn cắn lên. Nàng cũng nghẹn một năm rồi, bây giờ biết Tống Mạch đều nhớ rõ, hai người đều rõ ràng lai lịch đối phương, nàng còn có cái gì để mà nhịn? Lừa gạt hay không lừa gạt, về sau lại tính, trước giải cơn thèm đã rồi nói sau!
Tống Mạch thở gấp ồ ồ, mặc nàng hành hạ, chờ khi nàng cắn đến bụng mới đứng dậy ôm lấy nàng, nắm mặt nàng: "A Hoan, Tô Tham Nguyệt có một câu nói đúng, chưa có thành thân, thì không thể động phòng. Nàng gả cho ta trước đã, gả cho ta, đừng nói một năm, cả đời này của ta đều cho nàng, nàng muốn lúc nào, ta đều cho nàng!"
Đường Hoan dùng sức lắc đầu né hắn: "Ai muốn gả cho ngươi? Tống Mạch ngươi đừng tự mình đa tình, bằng cái thân thể nát này của ngươi, đoán chừng không cần đến một năm ta đã ngấy rồi, ai thích làm cả đời với ngươi? Dưới núi còn có nhiều nam nhân tốt chờ lão nương như vậy, ngươi..."
"Nhưng bọn họ đều không lợi hại bằng ta, không phải sao?" Tống Mạch kiên quyết không buông tay, đè lại cái gáy nàng hôn cái miệng nhỏ thích chọc tức hắn nhất của nàng, "Nàng muốn hái nam nhân, không phải là vì làm chuyện đó? Thay vì khó khăn đi chọn, nam nhân vất vả lắm mới chọn trúng còn chưa chắc đã dùng tốt, sao không tìm người bản lĩnh tốt hái cả đời? Hơn nữa người này cam tâm tình nguyện cho nàng hái, chỉ để cho nàng hái, như vậy không tốt sao?"
"Không tốt, lỡ như ta còn có thể gặp được mặt hàng tốt hơn thì sao? Nói cái gì mà mình lợi hại nhất, da mặt ngươi bớt dầy đi được không?" Đường Hoan bị hắn hôn thở hồng hộc, vẫn mắng nam nhân da mặt càng ngày càng dầy này.
Tống Mạch cười khẽ, ở bên tai nàng nói: "Không phải ta khoe khoang, là chính miệng nàng nói, chẳng lẽ nàng quên rồi? Sáng sớm ở khách sạn kia, nàng vừa hôn vừa sờ nó, còn nói nó là đẹp nhất, nói ai cũng kém hơn nó, nói nàng vĩnh viễn cũng không quên được nó, còn hỏi nó có thể nhớ nàng hay không..." Nắm tay nàng lên đặt ở trên thân Tiểu Tống Mạch.
Đường Hoan vốn đã muốn, vừa chạm vào như vậy lại càng tâm ngứa khó nhịn: "Cho ta, cho ta ta liền gả cho ngươi!"
Tống Mạch nâng tay nàng lên, đẩy lên mông nàng: "Nàng gả cho ta trước, nhanh chóng gả cho ta, như vậy ta lập tức cho nàng. Ta thay nó nói cho nàng biết, nó nhớ nàng, nhớ nàng một năm rồi, hận không thể lập tức tới ngay bên trong nàng làm khách!"
"Vậy ngươi cho ta đi!"
"Nàng cho nó một cái danh phận trước..." "Ta không... mau cho ta!"
"Nếu là tốt nhất trên đời này, sao có thể không danh không phân đi theo nàng?"
"Tống Mạch ngươi khốn khiếp, lão nương không muốn làm rồi... A, khốn khiếp, ta gả cho ngươi được rồi chứ!"
"Được, ngày mai chúng ta thành thân luôn!" Cuối cùng cũng có được đáp án vừa lòng, Tống Mạch cảm thấy mỹ mãn, hôn tai nàng: "Nếu không, nàng kiểm tra một chút xem nó có bị nàng chơi hỏng hay không?"
"Nằm mơ!" Đường Hoan mắng to, không cho nàng coi như thôi, còn muốn bảo nàng giúp hắn? Nghĩ mà đẹp!
Tống Mạch cười vang, cười xong ôm chặt lấy nàng, dịu dàng hôn nàng một cái: "Thật ra, nếu là
mơ như vậy, vậy ta nguyện làm một lần nữa với nàng."
Đường Hoan không nói gì, nhưng đàng hoàng lại, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nga ngốc nghếch trong mộng của hắn, nhịn không được nở nụ cười.
"Nàng cười cái gì?" "Cười chàng ngốc." "Ta khi nào ngốc rồi?"
"Chàng vẫn luôn ngốc, trong giấc mộng ni cô kia, chàng giúp ta mặc yếm, cười chết ta rồi..."
Gió đêm hiu hiu thổi, trong bóng đêm là mùi thơm ngát chỉ có của cây rừng, không biết đôi uyên ương nào núp dưới tàng cây, thì thào thì thầm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha, thật ra thì chỉ cần có thịt ăn, Hoan Hoan mới không cần cái gì mà lừa gạt hay không lừa gạt, trời đất bao la thịt là lớn nhất!
Không Sợ