Bạn Gái Thích Tiền

Bạn Gái Thích Tiền

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bạn Gái Thích Tiền Thật ghê tởm Người đàn ông này cho rằng cô sinh ra là để anh chiếm hữu ư? Nhiều năm trước đã đánh cắp nụ hôn đầu của cô rồi mất tích.Món nợ này mặc kệ tính như thế nào, cô cũng đều cảm thấy bất công Hơn nữa anh lại là con rùa vàng mà các cô gái mơ ước.Nếu không cẩn thận bị cuốn vào cơn lốc xoáy tình yêu này, cô nhất định sẽ bị giày vò nghiêng nghiêng ngả ngả, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không sống nổi...

Chương 3 : Chân Đa Trân

Chân Đa Trân nhủ thầm trong bụng "Tôi rất muốn!" Biết là tốt rồi!

"Vậy... Bây giờ em đã tính tới việc tiết kiệm?" Anh đứng bên cạnh Chân Đa Trân, nhìn cô đeo túi xách, thuận tiện tắt đèn lớn của trường luyện thi.

"Siêu Luân là con trai của anh Tường, tôi sẽ đặc biệt ưu ái với nó." Ai bảo Mạc Ưng Tường là hoàng tử cô thầm mến từ lâu chứ.

Nếu là con trai của  Mạc Ưng Chí... Hừ hừ, xem cô làm sao cho anh suy sụp!

"Cô đối với anh tôi thật tốt." Âm thanh nhạo báng lại vang lên, nghe không ra là khích lệ hay chê bai.

"Đó là đương nhiên. Anh Tường trước kia đối với tôi quá tốt." Ném chìa khóa vào trong túi, Chân Đa Trân đi về phía bãi xe.

Xe của cô đậu ở ngoài rìa, rất dễ ra vào.

Mạc Ưng Chí nhấc con trai lên, đứng bên ngoài văn phòng cao ốc, đưa mắt nhìn cô rời đi.

"Hai người cũng mau về nhà đi. Bên ngoài gió lớn lắm, cẩn thận bị cảm." Đi ngang qua hai người đàn ông một lớn một nhỏ, Chân Đa Trân thúc giục.

"Em không đi ăn với chúng tôi, trông nom nhiều như vậy làm gì?" Mạc Ưng Chí xa cách.

Ah, anh có thái độ gì đây?

Cô quan tâm bọn họ như thế nhưng người đàn ông này lại không biết ơn, còn lấy oán trả ơn với cô? Thật không có lễ phép.

Chân Đa Trân cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm anh.

"Cô ơi, lần nào cũng chỉ có ba với con ăn cơm, thực sự rất buồn!" Ở trên vai ba, Mạc Siêu Luân oa oa kêu to.

"Ông bà nội của con đâu?" Cô nhớ Mạc gia có rất nhiều người mà!

"Bà nội con sức khỏe không tốt, ông nội và bà ra nước ngoài sống rồi." Mạc Siêu Luân vội vàng báo cáo.

Chân Đa Trân nhìn chằm chằm hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, cũng không cách nào khởi động xe máy.

"Mau về nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm." Mạc Ưng Chí chỉ thúc giục.

"Tôi đói bụng muốn chết, anh tốt nhất nên mời tôi một bữa cơm." Chân Đa Trân nói xong, quay người lại, chạy xe trở về bãi đậu xe.

"Yeah! Cô muốn ăn cơm cùng chúng ta!" Mạc Siêu Luân làm tư thế chiến thắng.

Mạc Ưng Chí lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng lưng Chân Đa Trân, ánh mắt trong đêm tối lấp lánh, như có thể hút lấy linh hồn...

Không ngờ, bọn họ lại có thể gặp nhau ở thành phố chật hẹp này lần nữa.

Năm đó hai người cãi nhau rồi chia tay trong buồn bã, cô không trở lại tìm anh, anh cũng đi tu nghiệp ở nước ngoài.

Duyên phận của họ, đã ngừng lại ở thời niên thiếu .

Nhìn bộ dạng của cô, dường như đã quên lãng quá khứ ngọt ngào, cũng không xem đoạn quá khứ của bọn họ ra gì cả.

Bây giờ cô đối với tình cảm nâng lên được, hạ xuống được, vậy người đàn ông như anh phải thế nào đây?

Có phải cũng nên ngẩng đầu mà bước, xua tan lo lắng, tìm kiếm mùa xuân của đời người hay không?

Mạc Ưng Chí dừng mắt nhìn bóng lưng Chân Đa Trân, thở dài nhìn chân trời màu đen, sâu thẳm vô cùng...

"Nhà anh to thật đấy!"

Vừa bước vào nhà họ Mạc, Chân Đa Trân lập tức cảm giác được có một cơn rét lạnh quanh quẩn trong lòng.

Trong phòng khách trống trải chỉ bày biện vài vật dụng gia đình, còn lại không có gì cả.

Chân Đa Trân nhìn về góc phòng lành lạnh trống vắng, cau mày - chỗ này giống nơi có người ở ư?

Anh nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến với lời ca ngợi này. Người nhà họ Mạc từ trước đến nay luôn thói quen ở phòng lớn, mặc kệ nhiều người hay ít người.

"Haiz! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ mời tôi ăn tiệc lớn chứ."

Chân Đa Trân nhướn mày, liếc chiếc bánh pho mát trên bàn ăn, nhìn cũng biết là mua ở cửa hàng tiện lợi.

Muốn ăn món này, cô cần gì tới đây cùng anh?

Ở nhà… Các chị trong trường tiếng Mỹ giúp cô chuẩn bị món ăn nhất định phong phú hơn món này!

"Nhà hàng bên ngoài quá ồn." Mạc Ưng Chí nhẹ nhàng giải thích, bởi vì Mạc Siêu Luân nằm trên lưng anh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

"Cũng phải." Chân Đa Trăn gật đầu một cái.

Cô thế này mới ý thức được đêm nay là đêm Giáng Sinh, ca khúc Giáng Sinh rộn rã phát ở khắp nơi, nhà hàng bên ngoài rất náo nhiệt, sao có thể mang một đứa bé đi khắp nơi chứ?

"Con dâu bà Vương sinh con, bà ấy xin nghỉ để chăm sóc." Mạc Ưng Chí chỉ vào chiếc bánh trên bàn: "Cái này tôi tính ăn một mình."

"Gì?" Cuộc sống độc thân như vậy thoải mái ư?

Nhớ đến gia đình họ Mạc hoà thuận vui vẻ lúc trước, lòng Chân Đa Trân đột nhiên có chút chua xót đau đớn.

"Chẳng qua ở đây cũng có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hôm qua bà Vương còn đem tới một ít nước hoa quả tươi."

Mạc Ưng Chí mở tủ lạnh, bên trong có nước cam và nước táo, còn có món bánh ngọt dâu tây được các bạn nhỏ rất yêu thích.

Sau khi Mạc Siêu Luân tinh thần không phấn chấn nhìn thấy, hoan hô một tiếng, hai tay vươn ra, muốn bưng chiếc bánh ngọt yêu thích.

"Không được! Con còn chưa rửa tay." Mạc Ưng Chí ngăn cản bàn tay của con trai, không để cậu cầm.

"Dạ." Có đồ ăn ngon ở trước mặt, Mạc Siêu Luân liền phóng như bay tới toilet.

"Trễ như thế còn ăn cái gì? Bụng Siêu Luân không đói mới phải..."

"Để nó thấy bánh dâu tây, nó không ăn sẽ chết." Mạc Ưng Chí hiểu rất rõ sở thích của con trai.

"Vậy tôi sẽ giúp nó ăn một nửa!" Cô cũng thích ăn bánh dâu tây!

"Để xem nó có tình nguyện chia cho em không nhé." Mạc Ưng Chí nhún nhún vai. Chỉ cần con trẻ không náo loạn, không ầm ỉ, anh sẽ để tùy cô.

"Không thành vấn đề, chúng tôi có tình bạn mà." Cô tràn đầy lòng tin.

"Là tình bạn cùng nhau ngủ ở trường luyện thi sao?"

"Anh cũng biết hả!" Chân Đa Trân nghiêng người liếc Mạc Ưng Chí một cái.

Thời tiết lạnh như vậy mà người ba đáng giận này lại để bọn họ ở trường luyện thi lâu như vậy, anh có can đảm để nói sao?

"Cho nên tôi mới đưa em tới đây." Người đàn ông không quan tâm cười: "Em keo kiệt như thế, đã có sẵn nguyên liệu có thể dùng, không cần tốn tiền, hẳn là rất hợp lòng em mới đúng."

"Hừ! Người nào trễ như vậy còn động xoong nồi chứ?" Cô chỉ ăn mau rồi về nhà ngủ.

"Tùy em." Anh mỉm cười nhún vai.