Bạn Gái Thích Tiền

Bạn Gái Thích Tiền

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bạn Gái Thích Tiền Thật ghê tởm Người đàn ông này cho rằng cô sinh ra là để anh chiếm hữu ư? Nhiều năm trước đã đánh cắp nụ hôn đầu của cô rồi mất tích.Món nợ này mặc kệ tính như thế nào, cô cũng đều cảm thấy bất công Hơn nữa anh lại là con rùa vàng mà các cô gái mơ ước.Nếu không cẩn thận bị cuốn vào cơn lốc xoáy tình yêu này, cô nhất định sẽ bị giày vò nghiêng nghiêng ngả ngả, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không sống nổi...

Chương 2 : Cũng sắp

Cũng sắp mười một  giờ rồi, vậy mà vẫn còn tắc đường!

Cả con đường mọi  người đều mặc những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, nhìn một cái cũng biết là tham gia party cuồng loạn mừng lễ Giáng Sinh thâu đêm, đang chơi đùa hứng khởi, nào hiểu cái gì gọi là nhường đường?

Không biết Siêu Luân  như thế nào rồi? Nó còn ở trường luyện thi ư? Có người ở lại với nó không? Không biết nó có sợ hay không?

Đều do khách hàng  muốn tới tham quan nhà máy phía nam, nói cái gì mà phải tới quan sát sản phẩm mới của công ty Bách Hóa xem thế nào, có phổ biến hay không...

Mấy cấp chủ quản đã sớm đã sắp xếp lịch xuất ngoại đi du lịch nghỉ ngơi, chỉ còn mình Mạc Ưng Chí trấn giữ Đài Loan, vì thế cho dù là ngày nghỉ anh cũng không thể ở nhà chăm sóc con trai, phải đem cậu bé vứt vào trường luyện thi của ông bạn chí cốt.

Ai, thật là hao tổn tâm trí!

Hi vọng chủ nhiệm lớp sẽ chăm sóc Siêu Luân, ở lại cùng nó.

Thế nhưng giờ cũng  đã muộn lắm rồi...

Chân Đa Trân ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa đột nhiên tỉnh lại, nhìn cậu bé nằm trên người cô vẫn co ro ngủ, say sưa mộng đẹp.

Nhưng lại có một bóng người cao lớn đang đứng sững ở trước mặt bọn họ.

"A, xin hỏi anh là..." Chân Đa Trân mở to mắt, muốn làm rõ tình huống này.

Người đàn ông sắc  mặt cứng ngắc trước mặt là ai.

"Tôi là ba của Siêu Luân." Anh đơn giản giới thiệu.

A, thì ra người đàn  ông này chính là người không chịu trách nhiệm, hại cô cũng phải ngủ ở lớp bổ túc?

Chiếc đèn ở đại sảnh của trường luyện thi sáng rực, khiến cô đang hoảng sợ dần dần mở mắt ra... Thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của anh.

Ah, cô đã nhìn thấy  anh ta ở đâu rồi nhỉ? Sao lại có cảm giác đã từng quen biết vậy?

Chẳng lẽ trên đời này người đẹp đều có dáng vẻ thế này sao?

Chân Đa Trân suy đoán, nhưng không có được kết luận.

Thôi đi, đây không  phải là trọng điểm. Quan tâm anh có đẹp trai hay không làm cái khỉ gì, dù sao đàn ông là loại không có trách nhiệm, dù đẹp trai nhiều hơn nữa cũng là đồ phế vật, không cần quá khách sáo với anh.

Trên đời này có loại  đàn ông phụ trách sinh, không phụ trách nuôi mới có những đứa trẻ “đeo chìa khóa” sinh ra. (Đứa trẻ đeo chìa khóa là do cha mẹ bận bịu làm ăn hoặc ở xa cha mẹ nên phải tự lo cho mình, đeo chìa khóa để tự mở cửa nhà).

Siêu Luân đáng thương, ngay cả cái chìa khóa đó cũng không có...

Sau trí nhớ bị kích động, Chân Đa Trân khôi phục suy nghĩ bình thường, sắc mặt cũng không khá hơn.

Cô trợn to cặp mắt, rất không khách khí nói: "Cái người ba này thật vô trách nhiệm, trời đang lạnh thế này lại ném con ở bên ngoài!"

"Cô đang mắng tôi  sao?" Đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận bất bình trước mặt, giọng nói của Mạc Ưng Chí vang vọng.

"Đúng thì sao?" Đối  phương dùng giọng điệu giễu cợt khiến cô rất không thoải mái.

Anh đang ám chỉ cô rất gà mẹ sao?

Bình thường cô không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tối nay ở bên cạnh thằng nhóc này hai ba giờ đồng hồ, cô cảm thấy đứa trẻ này thật khéo léo biết điều, không nhịn được nên mới vì đứa nhỏ nói thêm mấy câu.

Ít nhất cô muốn ba đứa trẻ cam kết về sau đừng chỉ quan tâm mỗi chuyện của bản thân, nhét con trai ngoan vào trường luyện thi ngủ nữa.

Đáng thương quá!

"Đứa trẻ không phải tôi sinh." Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt, cũng không bị cô chọc giận.

Haiz, anh không ngờ  Chân Đa Trân lại thay đổi nhiều như vậy...

"Đúng vậy, Siêu Luân là do mẹ nó sinh, không phải người ba này sinh." Chân Đa Trân đè thấp giọng nói, cố gắng châm biếm, thuận tiện báo thù.

Cô thật đáng thương! Mùa đông lạnh như thế mà ban đêm cô phải ngủ ở trường luyện thi... Cô thật đã tận lực làm tròn bổn phận của một giáo viên! Chỉ tiếc là không tính gấp đôi tiền làm thêm giờ...

"Siêu Luân đúng thật không phải con của tôi" Anh lần nữa nhắc lại.

"Không phải con anh, chẳng lẽ là con của quỷ?! Cái người này đã không là có trách nhiệm của bậc làm cha mẹ, lại còn dùng lý do như vậy để trốn tránh!" Chân Đa Trân nhất thời nổi giận, chuẩn bị lý luận cùng người đàn ông này.

"Con không phải là con của ba!" Giọng nói trẻ con ở dưới cằm Chân Đa Trân vang lên.

"Hả?" Chân Đa Trân kinh ngạc cúi đầu.

Thằng nhóc bị họ đánh thức ư?

"Ba ban đầu là chú của con... Ba mẹ con vốn bị tai nạn xe cộ mất rồi." Bị thanh âm tranh chấp của hai người đánh thức, Mạc Siêu Luân lanh lảnh giải thích.

"Cái gì?" Tại sao lại có thể như vậy?

" Chân Đa Trân, đã lâu không gặp." Mạc Ưng Chí mỉm cười thản nhiên: "Siêu Luân là đứa con trai độc nhất của anh tôi, Tôi là Mạc Ưng Chí... Thật không ngờ lại gặp em ở đây."

"Gì?" Anh là Mạc Ưng Chí? Trước kia ở sát vách nhà cô, từ nhỏ đã biết kéo tóc cô, MẠC ƯNG CHÍ?

Khó trách cô lại cảm thấy dường như đã gặp anh ở đâu đó...

Mà Mạc Siêu Luân là  con của anh trai anh - con trai của Mạc Ưng Tường?

A, Mạc Ưng Tường anh tuấn lịch sự, thành tích lại cao, cô từ nhỏ đã thầm mến bạch mã hoàng tử này!

Chân Đa Trân kinh  ngạc cúi đầu, nhìn kỹ một lượt nữa - Mạc Siêu Luân quả nhiên rất có phong thái của đàn ông nhà họ Mạc, mắt to mày rậm, hình dáng khắc sâu...

Đẹp trai chết mất!

Khó trách cô lại giúp nó nói chuyện. Nó là con trai của bạch mã hoàng tử trong lòng cô mà!

Chỉ là. . . . . . Bạch mã  hoàng tử đã chết?

Nụ cười của Chân Đa Trân trở nên có chút gượng gạo.

Dù sao, Mạc Siêu Luân rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, vừa nhìn thấy Mạc Ưng Chí xuất hiện liền hưng phấn nhảy đến trước mặt anh.

"Ba, hôm nay con ăn gà rán đó!" Mạc Siêu Luân báo cáo hành trình hôm nay.

"Ừ." Ôm thân thể nho nhỏ của Mạc Siêu Luân, Mạc Ưng Chí đưa đứa trẻ lải nhải lên vai, cúi đầu bày tỏ với Chân Đa Trân: "Cám ơn em hôm nay chăm sóc Siêu Luân trễ như vậy. Tôi mời em ăn nhé?"

"A, không cần, cảm ơn, đó là công việc của tôi." Thấy dáng dấp cha con hài hòa, Chân Đa Trân thoáng bừng tỉnh, chuẩn bị đi.

"Khách sáo như vậy sao? Theo như tính cách của em, hẳn phải hung hăng bắt bí tôi một chút chứ!” Thanh âm châm chọc vang lên.