Bạn Gái Thích Tiền

Bạn Gái Thích Tiền

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bạn Gái Thích Tiền Thật ghê tởm Người đàn ông này cho rằng cô sinh ra là để anh chiếm hữu ư? Nhiều năm trước đã đánh cắp nụ hôn đầu của cô rồi mất tích.Món nợ này mặc kệ tính như thế nào, cô cũng đều cảm thấy bất công Hơn nữa anh lại là con rùa vàng mà các cô gái mơ ước.Nếu không cẩn thận bị cuốn vào cơn lốc xoáy tình yêu này, cô nhất định sẽ bị giày vò nghiêng nghiêng ngả ngả, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không sống nổi...

Chương 12 : Có người giải thích

Có người giải thích tình trạng của Mạc gia đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch).

Chân Đa Trân liên tiếp gật đầu, nghe được có mùi thân mật, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Dù sao…Cô cũng không có gì để nói.

Mạc Ưng Chí là tổng giám đốc thì có quan hệ gì với cô?

Mặc dù bọn họ có giao tình, nhưng ngoại trừ dùng thân thể ôn chuyện, cũng không thấy người đàn ông kia tỏ vẻ đặc biệt gì với cô.

Cô đoán chừng là cũng giảm bớt buồn bực rồi.

Nếu đem chuyện tư tình của bọn họ kể ra, khẳng định là cô sẽ ăn đủ, còn anh thì vẫn ngậm miệng, làm như là sự thật

Chân Đa Trân kết luận ở trong lòng như sau: không ôm bất cứ hy gì nào về chuyện người đàn ông đó sẽ mang hoa đến theo đuổi cô.

`Làm người phải thực tế một chút, nếu người ta có cơ hội chọn một người có thể đi xã giao, làm sao có thể chịu thiệt mà chọn một cây cỏ cỏn con ven đường như cô chứ?

Rõ ràng sau khi giá trị của Mạc Ưng Chí tăng lên hàng triệu, Chân Đa Trân càng trở nên trầm lặng hơn.

Là cô quá ngây thơ, thì ra bọn họ căn bản không có khả năng trở lại như trước…

Cuối buổi học, Chân Đa Trân ngồi trước bàn giáo viên viết nhật ký giáo viên.

Cổ họng có phần đau nhức, nhưng bất kể thế nào, cô vẫn cố chịu đựng đến khi ban một tan học.

Máy lạnh ầm ầm hoạt động.

Bất kể là đông hay hạ, nó đều phải làm việc, số phận của nó cũng khổ như cô vậy...... Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ cảm thấy vất vả, nhưng đến chập tối, sau khi cô đột nhiên hiểu ra khoảng cách của mình và người đàn ông tỉ phú kia, cô bắt đầu trở nên có chút hận đời.

"Con bé này sao có thể xứng đôi với anh Ưng Chí của chúng ta chứ?"

Một thanh âm trong trẻo mà bướng bỉnh quanh quẩn trong đầu cô.

Có lẽ, cuối cùng cả đời cô cũng không có cách nào sánh vai cùng người đàn ông đó.

Chân Đa Trân giọng điệu miễn cưỡng, che giấu sự buồn bã của bản thân, cầm lấy tách trà lạnh của mình ở trên bàn, một hơi uống cạn.

Để máy ghi âm, bút viết, tấm dạy học trên bàn giáo viên về vị trí cũ, cô đứng lên, nhìn sắc trời đen thui ngoài cửa sổ.

Đêm nay là một đêm mà có căng mắt ra cũng chẳng nhìn thấy ngôi sao nào...... Cô ra khỏi cửa thì mặt trời đã ở giữa không trung, chờ đến khi cô về nhà thì ngay cả một ngôi sao cũng nhìn không thấy.

Hôm nào cô về nhà cảnh sắc cũng như vậy, tại sao hôm nay lại cảm thấy thê lương (buồn thương, lạnh lẽo) đến thế?

Thật phiền!

Chân Đa Trân đứng trước của sổ, nước mắt cứ như vậy đột nhiên rơi xuống.

Cô không biết vì sao mình muốn khóc, nhưng cô cảm thấy mình thật tủi thân, không khóc không được.

Cô cố gắng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Vận mệnh nếu như tốt một chút sẽ không để cô gặp lại Mạc Ưng Chí, sau khi xảy ra chuyện tình một đêm mới hiểu biết bọn họ có khoảng cách rất lớn, như vậy sẽ làm cô rất khổ sở, rất đau sở...... Mà người đàn ông kia, căn bản là không biết cô đang đau khổ vì khoảng cách của bọn họ......

Chính là, vì sao cô lại muốn trốn ở một nơi không có người mà rơi lệ chứ?

Cô chợt cảm thấy hành động của mình thật buồn cười...... Thì ra cô chỉ thích hợp diễn văn nghệ thôi. Cô lại vẫn luôn cho rằng mình thích hợp làm diễn viên hài kịch nữa chứ!

"Hi, Annie."

Chân Đa Trân vừa bước vào văn phòng liền phát hiện trong văn phòng có hai người đàn ông một lớn một nhỏ còn chưa rời đi.

Nhỏ là Mạc Siêu Luân, còn lớn là giáo viên dạy kèm ở ban phụ - Diệp Chí Uy.

Cô nhìn đồng hồ trên tường - Trời! Đã chín giờ rưỡi rồi.

"Sao còn chưa đi vậy?" Cô mỉm cười với người đàn ông lớn.

"Ba của thằng nhóc này còn chưa tới. Tôi thấy nó ở đây một mình thật đáng thương, liền ở lại với nó." Diệp Chí Uy lần đầu tiên nói chuyện với Chân Đa Trân, giải thích có chút lắp bắp.

"Con không cần, con có cô Annie giúp con rồi." Mạc Siêu Luân lập tức sửa lại.

Liếc mắt nhìn thằng nhóc kia một cái, Diệp Chí Uy âm thầm thề ngày mai nhất định phải ra bài tập thật khó cho nó làm mới được.

"Ba con tại sao còn chưa đón con về nhà vậy?" Nhìn thấy trong mắt Mạc Siêu Luân là sự cô đơn nhưng quật cường, cảm giác đau lòng liền lan tỏa trong lòng Chân Đa Trân.

"Rất bình thường mà." Mạc Ưng Chí gật đầu, cố tình làm như không thèm để ý, "Ba con rất nhiều việc, trước kia đều để gia sư tới đón con, nhưng bây giờ không mời gia sư nữa, vú Vương sẽ đến đón con, chỉ có điều gần đây vú Vương lại xin nghỉ......"

Cậu cố gắng đem tình hình nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt vẫn để lộ sự cô đơn.

Người nào cũng được, cậu hy vọng có người có thể nói chuyện với cậu, cho nên mặc dù Diệp Chí Uy ở lại đấu võ mồm với cậu, cậu cũng không thật sự ghét anh ta.

"Vì sao về sau lại không mời gia sư nữa vậy?" Chân Đa Trân cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh - mặc dù có chút khó khăn.

"Mấy giáo viên đó đều là hồ ly tinh, nhìn thấy ba con thì sẽ không để ý đến con nữa, con rất tức giận, ba con cũng không vui." Giọng nói non nớt đầy ý vị cáo trạng.

Ừm, không ngờ trong thế giới hỗn loạn này vẫn còn có đứa bé ngây thơ đến thế. Chân Đa Trân nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Mạc Siêu Luân.

Cậu hy vọng những người khác có thể quan tâm đến cậu một chút.

Cô phảng phất như thấy được tuổi thơ mình trong mắt thằng bé, cảm giác đau lòng trào dâng trong lòng cô.

Hồi nhỏ, mẹ cô mất sớm, ba cô đi bước nữa, mẹ kế không thích cô, cho nên cô thường ở một mình ở chỗ ba mẹ cô ngày xưa chung sống, nhớ về cuộc sống vui vẻ xưa kia...... Mà ba cô ngoại trừ đóng học phí cho cô thì cũng chỉ cho cô một chút tiền tiêu vặt.

Thời gian cô đơn, cô chỉ có duy nhất một người bạn là Mạc Ưng Chí ở cách vách.

Nhìn anh cởi mở, sự cô đơn trong lòng cô sẽ mau chóng tan đi, hai người vừa ầm ĩ vừa náo loạn, cùng nhau vượt qua ba năm ngây ngô, đến tận khi anh phải ra nước ngoài du học.

"Cô Annie đưa con đi ăn bánh dâu tây nhé?" Cô vẫn còn nhớ sở thích của cậu.

"Dạ......" Trong mắt Mạc Siêu Luân loé lên vẻ khác thường, rất muốn gật đầu.

"Tôi sẽ mời." Diệp Chí Uy vội vàng ngỏ lời.

Không ngờ thằng nhóc này lại có sức quyến rũ đến vậy, còn có thể khiến Đa Trân đưa nó đi ăn nữa! Xem ra anh ta phải nịnh bợ nó thật tốt mới được.

"A?" Thầy Diệp muốn mời bọn cậu đi ăn sao? Thật tốt, thật tốt. Mắt Mạc Siêu Luân sáng lên.

"Không được!" Giọng nói trầm thấp của Mạc Ưng Chí vang lên sau lưng bọn họ.

"Ba......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Siêu Luân nhăn lại, lần đầu tiên cậu cảm thấy thất vọng vì sự xuất hiện của ba đẹp trai.

"Anh cuối cùng cũng xuất hiện." Chân Đa Trân nhìn thấy gương mặt góc cạnh của Mạc Ưng Chí, trong lòng liền dâng lên một sự tức giận.

"Công ty có rất nhiều việc. Anh đã cố gắng nhanh hết mức có thể rồi." Mạc Ưng Chí thản nhiên giải thích nhưng sau đó hai cánh môi mỏng lại mím chặt, tựa như không mấy vui vẻ.

Chân Đa Trân bởi vì có người ở đây nên không nói chuyện, chỉ rầu rĩ trừng mắt nhìn con người ngang ngược, liều lĩnh trước mặt.

Anh vẫn dám xuất hiện nói không được sao? Thật đúng là một con người đáng ghét!

Mà Diệp Chí Uy khi thấy người đàn ông toàn thân tràn ngập hơi thở vương giả này xuất hiện, anh ta biết buổi hẹn với người đẹp hôm nay đã bị ngâm nước nóng rồi.

Lưu luyến nhìn Chân Đa Trân một cái, Diệp Chí Uy mới vỗ vai Mạc Siêu Luân, rời đi trước.

"Tôi cũng nên đi rồi." Chân Đa Trân thu dọn thứ gì đó trên mặt bàn.

"Đừng đi! Anh còn phải nói tiếng cảm ơn với em." Đứng cạnh người đẹp, anh vươn tay ngăn bàn tay nhỏ bé đang chuyển động trên mặt bàn lại.

"Hôm nay là thầy Diệp ở cùng con anh, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ta đi." Cô dùng sức rút tay về, khó chịu giải thích.

"Nhưng anh đặc biệt đến là muốn mời em ăn cơm." Nói xong, anh lại có thể lấy ra một đóa hoa hồng rực rỡ nở rộ từ sau lưng.

"Hừ!" Chân Đa Trân hừ nhẹ một tiếng.