
Chàng Bất Lương Đa Tình
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh
Chương 21 : Cô lại yêu Hạ Tử Đàm
Cô lại yêu Hạ Tử Đàm.
Hoặc giả, cô không thật yêu anh, mà bởi vì cô vọng tưởng, cho nên sinh ra một loại cảm giác mộng ảo?
Nghĩ tới, Lam Hiểu Hi lấy điện thoại di động ra, tìm một số điện thoại quen thuộc, ấn nút gọi ——
Điện thoại rất nhanh được đối phương bắt máy, cô lại chỉ nắm lấy điện thoại di động, lẳng lặng nghe giọng nói của đối phương, một câu cũng không có nói.
“Alo, Hiểu Hi hả? Có phải Hiểu Hi hay không? Tại sao không nói lời nào?”
Cô rớt lệ, sau đó dùng tay gạt đi.
“Hiểu Hi? Em đang khóc sao? Tại sao khóc? Xảy ra chuyện gì?”
Cô khóc càng lớn hơn, cảm thấy thật có lỗi, cảm thấy áy náy, cảm thấy bất đắc dĩ, lại hoàn toàn không phải do mình nhớ anh.
Làm sao bây giờ? Cô một chút cũng không nhớ Hạ Mân.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự không yêu Hà Mân.
“Có phải em không? Hiểu Hi? Trả lời anh!”
“Là em.” Lam Hiểu Hi cười, nhưng vẫn rơi lệ. “Thật xin lỗi. . . . . . em chỉ . . . . . Quá nhớ anh.”
Cô nói láo, nói láo khủng.
Nhưng đứng ở sau lưng cô, Hạ Tử Đàm chẳng biết lúc nào đuổi theo kịp lại đem những lời này nghe được rõ ràng, cũng thấy cô khóc thút thít, không ngừng rơi nước mắt, trở thành cô vì nhớ bạn trai mà như vậy.
Hoặc giả, anh quá tự tin, cho là cô đối với anh có tình cảm.
Thật lâu chưa bị người khác ruồng bỏ, nhưng bây giờ có.
Không phải là lỗi của cô, nhưng lồng ngực của anh giống như bị người khác hung hăng đâm một đao, cảm giác đau đớn mấy năm rồi anh chưa gặp, khiến anh cơ hồ không cách nào chịu đựng nỗi.
Lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng Hạ Tử Đàm cũng xoay người tránh ra ——
Ngồi lên xe nhà Chức Điền, ngay sau đó, anh gọi một cuộc điện thoại cho người bạn Tống Minh Hi đang ở Đài Loan vì cưới cô vợ ở đó.
“Tử Đàm? Ngọn gió nào thổi cậu tới vậy? Ban ngày gọi điện thoại cho tớ làm gì?”
“Bây giờ cậu ở Đài Loan sao?” Hạ Tử Đàm cũng không dài dòng, trực tiếp đi vào trọng điểm.
“Đúng vậy, vợ tớ vừa mới sinh đứa thứ hai, nên đang ở cạnh cô ấy.” Giọng nói của Tống Minh Hi nghe giống như tắm gió xuân, rất hạnh phúc.
Thành thật mà nói, lại không ngờ để anh cũng cảm thấy có chút hâm mộ.
Tống Minh Hi là một trong ba người bọn anh là người kết hôn sớm nhất, cũng có hai đứa con rồi, mà người bạn Nghiêm Mạc Thần, gần đây đột nhiên phát hiện mình có một đứa con trai ba tuổi, thật vui vẻ làm cha, vì vậy đem cô gái tình một đêm nhiều năm trước lấy về nhà, chỉ có anh còn độc thân.
Không biết có phải bởi vì anh nhiều thêm mấy tuổi, mà khoảnh khắc thanh xuân giảm bớt, bây giờ còn bắt đầu học người ta muốn cưới vợ hay không nữa?
“Này, gọi điện thoại cho tôi mà ngẩn người hả?” Tống Minh Hi ở một đầu khác thấy lâu không có giọng nói, không khỏi cười nói: “Đừng nói với tớ là gần đây nhà thiết kế Hạ muốn hương vị khác chứ, bên cạnh cậu không thiếu đàn bà mà, nói mau đi, tìm tớ làm gì? Tớ còn muốn giúp vợ thay tả cho con kìa.”
Thay tả? Ha ha, Hạ Tử Đàm khẽ thay đổi mặt, rốt cuộc có một chút cảm thấy khi sung sướng của người đàn ông độc thân.
“Tớ muốn cậu tra giúp một người, nhân viên công ty SS, tên là Hà Mân. . . . . .”
★★★
Lúc hoàng hôn, Lam Hiểu Hi ở hành lang nhà Chức Điền, tìm khắp mọi nơi mà không thấy bóng dáng Hạ Tử Đàm.
Lên vài bậc thang ngắn, còn chưa tới đỉnh, cô nhìn qua khung cửa kính thấy người đàn ông kia đang vẽ tranh, tấm vải to được đặt trên khung dựng, anh ưu nhã ngồi trên ghế cân cao, một tay cầm bút vẽ, một tay cầm bảng màu, trong ánh chiều tà, bản thân anh chính là một bức tranh xinh đẹp làm người ta than thở.
Cô biết từ nhỏ người đàn ông này đã là một kỳ tài hội họa, nhưng trừ khi còn bé vẽ tranh ra, bức tranh anh vẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng công khai trước mắt người đời, mà trải qua hơn hai mươi năm, mọi người chỉ biết là anh là với cái danh chuyên gia thiết kế thời trang, mà không xưng anh là hoạ sĩ.
Cô cho rằng, anh sẽ không vẽ tranh nữa.
Lam Hiểu Hi chậm rãi hướng anh đến gần, Hạ Tử Đàm nhìn thấy cô, tay dừng lại, mắt híp lại, trong nháy mắt, cây bút trong tay anh tiếp tục vẽ tranh sơn dầu lên tấm vải, giống như hoàn toàn không vì người khách đột nhiên xuất hiện mà bị quấy rầy.
Cô lại không dám tiến lên làm phiền anh, xoay người ngồi xuống trên ghế mộc, không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối, cô mới nghe được tiếng Hạ Tử Đàm nói——
“Đang đợi anh sao?” Anh cười hỏi.
Cô vội vàng đứng dậy, đôi tay chà xát trên váy. “Ừ.”
“Chuyện gì?”
“Em có lời muốn nói.”
“Nói đi.” Anh tựa vào trên lan can nhà gỗ, dịu dàng nhìn cô.
Lam Hiểu Hi giật giật môi, mới nói: “Em nghe nói bà ngoại giúp chúng ta làm hôn lễ, hơn nữa còn rất long trọng…, Hạ Tử Đàm. . . . . . Chúng ta chỉ giả kết hôn, không phải sao? Một hôn lễ to như vậy, về sau làm sao bây giờ? Lập tức kết hôn lại lập tức ly hôn sao? Chúng ta phải giải thích thế nào cho mọi người hiểu?”
Anh liếc xéo nhìn cô. “Lập tức kết hôn lại lập tức ly hôn? Ai nói với em chúng ta có thể như vậy? Em không muốn chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao?”
Lam Hiểu Hi ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn anh. “Anh nói gì?”
“Anh nói, có lẽ hôn lễ này chỉ có một lần, bây giờ là giả, về sau có thể là thật, đến lúc đó hối hận sẽ không kịp.”
Thật sự là. . . . . . , một chữ cô cũng nghe không hiểu.
Kết hôn giả chính là kết hôn giả, làm sao sẽ thành thật đây?
Đột nhiên Hạ Tử Đàm xoay người một cái, ôm cô vào lồng ngực của anh, nửa người trên cơ hồ muốn dán lên cô, nghiêng người bên tai cô nói: “Không muốn cả đời bên anh sao? Thật. . . . . . Một chút cũng không động lòng sao? Đến bây giờ, trong lòng em chỉ yêu người đàn ông tên Hạ Mân à? Cũng chưa. . . . . . Một chút yêu anh ư?”
Anh thử dò xét hỏi, rõ ràng là giọng có chút trêu chọc, nhưng thân thể của anh rất căng thẳng.
Anh đang khẩn trương. . . . . .
Gặp quỷ đấy!
Từ khi anh chính tai nghe cô gái này nhớ người đàn ông kia, anh liền mất tất cả khống chế. . . . . .
Lần đầu tiên, anh đối với phái nữ có loại cố chấp khát vọng, ngoài dự đoán, rồi lại tựa hồ rất bình tĩnh đón nhận.
Nhưng, cô lại là cô gái của người đàn ông khác. . . . . . Nghĩ đến chỗ này, con mắt anh không khỏi tối lại, lo lắng và cố chấp nổi lên trong mắt của anh.
Hạ Tử Đàm quá gần, hại lỗ chân lông toàn thân của Lam Hiểu Hi cũng bởi vì khẩn trương bất an mà dựng hết lên.
Anh nhìn ra cái gì sao? Nhìn ra cô yêu anh? Nhìn ra cô ghen tỵ Mạt Nhi? Nhìn ra cô mất hồn mất vía?
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
