
Chàng Bất Lương Đa Tình
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh
Chương 20 : Hạ Tử Đàm hôn cô
Bây giờ, mặt trời cũng sắp phơi đến mông, Lam Hiểu Hi cũng chưa xác định tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Tử Đàm hôn cô, không chỉ một lần. . . . . .
Đêm qua, anh nói muốn ngủ lại, và anh ở lại thật, nhưng anh ngủ của anh, cô ngủ của cô, người đàn ông lớn tiếng kêu la muốn lưu lại ngủ, trừ lúc hôn cô, sau đó chuyện gì cũng không làm gì nữa, hại cô một buổi tối tinh thần có chút không tập trung, mãi đến khi trời sáng quá mệt mỏi mà ngủ.
“Là mộng sao?” Cô đột nhiên từ trên giường bò dậy, đưa tay gõ trên đầu một cái. “Rốt cuộc là thật hay mộng?”
Cô thật mơ hồ, không thể xác định chuyện đêm qua Hạ Tử Đàm có phải ở lại hay không, hơn nữa đã rất nhiệt tình hôn cô?
Xong rồi. . . . . .
Cô còn trẻ như vậy mã đã mắc chứng đãng trí của người già?
Còn nữa…, bây giờ đã 10h 20 sáng, sao không ai tới gọi cô đi dùng bữa ăn sáng? Bà ngoại rất tức giận chứ? Bảo cô là người chẳng có tý phép tắc gì, ngủ đến gần trưa!
Nghĩ tới đó, Lam Hiểu Hi vội vàng đứng dậy, mặc áo khoác, bước ra cửa phòng, không nghĩ tới vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy lão quản gia ở bên ngoài tự lúc nào.
Cô vội vàng hướng bà cúi người chào. “Xin chào, tiên sinh Noriko.”
Lão quản gia cũng hướng cô khom người chào. “Chàu tiểu thư Hiểu Hi, lão phu nhân giao phó, bà chủ và tiểu thư dùng đồ ăn sáng.”
“Phải . . . . . Thật xin lỗi, bà nên gọi cháu dậy sớm hơn.” Cô xấu hổ vừa khom người chào. Ngủ trễ như thế, còn khiến một người già chờ bên ngoài, thật sự rất mất thể diện.
“Tiểu thiếu gia nói, sợ tiểu thư hôm qua quá mệt mỏi, cho nên đặc biệt giao phó chúng tôi không thể đánh thức tiểu thư.”
Hả? Sợ cô hôm qua quá mệt mỏi?
Lam Hiểu Hi nghe được đỏ bừng cả khuôn mặt, tay chân cũng không biết đi hướng nào cho phải. “Cái đó. . . . . . Thật xin lỗi, cháu phải đi trước dùng đồ ăn sáng rồi.”
“Tiểu thư, bên này. Lão phu nhân cũng đang chờ tiểu thư, nói có lời muốn nói cùng cô.”
“Bà ngoại sao? Không biết là muốn nói với cháu chuyện gì?” Thành thật mà nói, mỗi lần đối mặt với bà ngoại của Hạ Tử Đàm, cô đều có chút sợ sệt.
“Là chuyện liên quan đến việc chuẩn bị hôn lễ, tiểu thư không cần lo lắng, nhà Chức Điền là một đại gia tộc, tuyệt đối sẽ làm hôn lễ cho tiểu thư cùng tiểu thiếu gia long trọng.”
Lam Hiểu Hi dừng chân, ngạc nhiên nhìn quản gia.
Cô không nghe lầm chứ? Lão quản gia nói bà ngoại phải giúp cô làm một. . . . . . Hôn lễ đồ sộ?
Vậy là sao? Cô kết hôn với Hạ Tử Đàm không phải là thật mà!
“Tiên sinh Noriko, ngài phải biết. . . . . . Cháu là nói Tử Đàm đang ở đâu ạ?”
“Thưa tiểu thư, tiểu thiếu gia đang ở trong sân. . . . . .”
“Vậy sao? Cám ơn bà, tiên sinh Noriko, cháu đi trước tìm anh ấy, sau đó sẽ gặp bà ngoại.” Nói xong, xoay người chạy ra ngoài.
★★★
Khi Lam Hiểu Hi định gọi Hạ Tử Đàm thì vừa lúc bắt gặp hình ảnh Mạt Nhi dựa vào trong ngực Hạ Tử Đàm khóc thút thít .
Người khóc đến không kịp lau khô nước mắt, người an ủi cũng không kịp thu hồi đôi tay đang vỗ nhẹ trên lưng người ta, mà cô gái chạy xông xênh tới cũng không kịp né tránh, cứ như vậy. . . . . . Ba người nhất thời hai mặt nhìn nhau, không khí trong sân trở nên rất quỷ dị.
Trên cây, Diệp Tử bị gió thổi rơi, vừa lúc rơi vào trên tóc, trên mặt, trên người Lam Hiểu Hi, làm cho cô một thân nhếch nhác.
Mạt Nhi từ trong ngực Hạ Tử Đàm ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn cô, hại cô nhất thời cảm thấy mình là người phá hư tình cảm của người khác, là người thứ ba đáng ghét.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy mình căn bản không nên xuất hiện, cũng lần đầu tiên ghét sự lỗ mãng của mình đến vậy.
“Đúng. . . . . . Không nên quấy rầy hai người.” Đầu cô cúi thấp, xoay người muốn đi.
“Em đứng lại, Lam Hiểu Hi!” Hạ Tử Đàm theo bản năng gọi cô lại.
Nghe vậy, bước chân của Lam Hiểu Hi có chút dừng lại, ngay sau đó lại chạy đi.
Anh muốn đuổi theo, nhưng một bàn tay kéo anh lại.
Anh nhìn về chủ nhân của cái tay kia, Phạn Mạt Nhi van xin nhìn anh. “Đừng bỏ em lại, Tử Đàm, ít nhất giờ khắc này đừng thế, làm ơn. . . . . .”
Hạ Tử Đàm nhắm mắt than nhẹ, muốn đẩy tay cô ra.
“Mạt Nhi, em tội gì phải làm vậy?”
Cô không thuận theo, nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh. “Sao anh không cho em chút thể diện nào hết vậy? Ngay cả trước mặt cô gái kia cũng vậy sao? Có thể anh không yêu em, nhưng người luôn luôn dịu dàng như anh sẽ không nhẫn tâm bỏ em như vậy chứ?”
Đúng vậy, anh không biết.
Mạt Nhi luôn luôn hiểu rõ anh.
Nhưng, nhìn bóng lưng nhỏ bé chạy càng ngày càng xa lần đầu tiên , anh lại chán ghét sự dịu dàng vốn có của mình đối với phái nữ. . . . . .
Cô, thật sự yêu anh chứ?
Nếu không, tại sao cô mỗi lần gặp đôi nam nữ này, không phải vội vã muốn tránh thì chính là vội vàng chạy trốn?
Cô là kẻ ngu, là kẻ ngốc, là ngu ngốc, mới có thể yêu một người đàn ông căn bản không nên yêu.
Lam Hiểu Hi chạy một đoạn đường, sau đó liền từ từ dừng đi, cô thở gấp, tâm tính thiện lương, nhưng mắt lại chua sót như bị bụi bay vào.
Thật sự là không giải thích được, tất cả đều tới quá nhanh quá quỷ dị, tại sao hai mươi bảy năm qua, nhịp tim cô không nhảy nhanh giống như ở bên cạnh Hạ Tử Đàm vậy?
Không nên . . . . . .
Cô có Hạ Mân, không phải sao? Coi như Hạ Mân chưa từng khiến nhịp tim cô mất tốc độ, khi cầm tay cô cũng không khiến toàn thân cô nóng lên, lúc rời đi anh cũng sẽ không nhớ, không muốn nghe giọng nói của anh, không muốn gặp anh. . . . . . Nhưng, dù sao bây giờ anh ấy vẫn là bạn trai của cô, không phải sao?
Cô lại động lòng đối với Hạ Tử Đàm.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
