Mô tả hình ảnh

Chàng Bất Lương Đa Tình

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 18 : Cô cắn môi không nói

“Không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hừng hực. Cô thật không biết phải nói đối thế nào, rất chột dạ.

“Vậy em trốn làm gì?”

“Em. . . . . . Đau chân, không phải đang trốn bọn anh.”

Anh cười. “Bọn anh? Anh không nhớ rõ là anh không nhắc đến người khác, còn nói em không nhìn thấy sao?”

Cô cắn môi không nói, đem mặt quay sang một bên, không muốn cùng anh thảo luận cái đề tài này.

Hạ Tử Đàm như có điều suy nghĩ nhìn cô, dịu dàng gọi: “Này, Lam Hiểu Hi.”

Cô dứt khoát quay lưng đi, không để cho anh nhìn cô.

“Không phải là em yêu anh chứ?” Anh đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, Lam Hiểu Hi cả kinh thất sắc, tim đập mạnh, thân thể không cử động, chỉ sợ không cẩn thận tiết lộ ra cái gì.

Cái này là vấn đề chính cô cũng không dám nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên được nói ra từ miệng người đàn ông này, khiến cô rất kinh sợ.

“Làm sao có thể?” Cô đưa tay vuốt khoang ngực nhảy loạn. “Em đã có bạn trai, anh quên sao? Em yêu bạn trai em, rất yêu.”

Những lời này nói ra khỏi miệng, nghe lại giống như là cô đang thuyết phục chính mình.

Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, những triệu chứng tình yêu từng tả trong phim ảnh, trong tiểu thuyết như động lòng, đau lòng, tim đập rộn lên, thân thể nóng lên, và tất cả nhưng thứ khác toàn bộ xảy ra trên người cô khi cô ở cùng Hạ Tử Đàm, so sánh với khi cô phát hiện Hà Mân ở bên cạnh cô cũng không nảy sinh ra mấy thứ vớ vẫn này. . . . . .

Quá đáng sợ! Cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận!

Hạ Tử Đàm đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, một cánh tay vòng ngang vai của cô, một cánh tay nắm ở hông, không chỉ như thế, anh còn dựa đầu vào trên vai cô, thân mật giống như bọn họ là người yêu chân chính.

Người cô cứng lại, tim cũng sắp nhảy ra, thân thể càng lúc càng nóng đến phát bỏng.

“Hạ Tử Đàm. . . . . .” Cô run rẩy gọi tên anh.

“Ừ?” Anh đáp nhẹ một tiếng, hơi thở ấm áp nhẹ phẩy vào tai của cô, chọc cho trong ngực cô gái thở khẽ một tiếng, anh muốn cười, càng sát lại gần cô, cho đến khi mũi anh đụng nhẹ vành tai của cô, giống như con mèo sắp dính vào cô vậy. “Cái gì?”

“Anh không được ôm em như vậy. . . . . .” Cô kháng nghị.

“Tại sao?”

“Bởi vì em có. . . . . .”

“Bởi vì em có bạn trai? Hay là bởi vì em rất yêu bạn trai em?”

“Chẳng có gì khác nhau. . . . . .”

“Dĩ nhiên là khác nhau.”

Anh hôn lên cổ của cô, cô run rẩy, toàn thân quá nóng, cô muốn tránh, thế nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, khiến cô không đường để chạy.

“Nếu như em rất yêu cậu ta, cũng sẽ không động tâm với anh; nếu như em không yêu cậu ta, cậu ta làm bạn trai em thì đã sao?”

“Em không động tâm đối với anh!” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phủ nhận.

Cô nói láo, nhưng là Hạ Tử Đàm lại bị chọc giận.

“Thân thể của em đã nói lên tất cả.” Anh ôm cô, trên người cô có bất kỳ biến hóa nào dù rất nhỏ cũng chạy không thoát khỏi giác quan của anh, anh không tin cô lại không có động lòng với anh, bởi vì thân thể cô khi bị anh ôm có phản ứng, đã sớm bán đứng cô rồi.

Tuy là như thế, không biết vì sao, khi anh nghe cô nói yêu người đàn ông kia, khi anh nghe cô chính miệng phủ nhận không động lòng với anh thì lại nổi giận.

“Buông em ra.”

“Không buông.”

“Hạ Tử Đàm. . . . . . anh quên là chúng ta chỉ diễn kịch thôi sao?” Lam Hiểu Hi cũng nổi giận, nghĩ đến cảnh lúc trước ở trong vườn, lòng cô liền chua chát. “Người anh yêu là Mạt Nhi, tại sao không cưới cô ấy? Cần gì phải ra điều kiện như vậy để làm khó em? Cần gì cố ý trêu chọc em như vậy? Thân thể em động lòng với anh thì thế nào? Anh là người giỏi tán tỉnh, em thì cái gì cũng không hiểu, cho dù bị anh trêu đùa cũng rất bình thường, tại sao anh lại muốn phá hư tình cảm của em và Hà Mân? Nói em không yêu anh ấy hả?”

Thật là gặp quỷ! Cô hét lên, nhưng thật giống như đang hét với chính mình!

Cô muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc trước mặt anh, cô liều mạng giùng giằng, thế nhưng anh lại thủy chung ôm rất chặt, bất kể cô dùng tay chân đấm đá, anh cũng không buông.

Một chút cũng không giống với tác phong của anh.

Anh Hạ Tử Đàm từ nhỏ đã có phái nữ theo, nào có người con gái nào không thương anh? Được rồi, đã từng có một, nhưng đó là bởi vì lúc trước cô ấy yêu bạn anh – Nghiêm Mạc Thần, cho nên anh tự động giữ một khoảng cách, từ đầu tới đuôi cũng không có thật lòng muốn quyến rũ cô ấy.

Nhưng người trong ngực này. . . . . .

Anh cực kỳ khó chịu khi nghe cô vẫn nói đến người bạn trai kia, không chỉ một lần . . . . .

Hoặc giả, là do anh ghen tỵ?

Ặc, anh đã lâu không biết hai chữ kia viết thế nào rồi.

“Anh không yêu Mạt Nhi.” Anh vào đây chính là muốn nói việc này cho cô nghe, nhưng không biết vì sao lại trở thành dạng kiếm bạt nỗ trương (gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây: tình trạng căng thẳng) như bây giờ. “Từ đầu tới cuối cũng không có, bất kể em nhìn thấy gì, dù sao sự thật không giống như em nghĩ.”

Trên thực tế, Mạt Nhi đột nhiên tiến đến hôn anh, anh căn cứ vào thói quen, không muốn khiến cô gái cảm thấy quá khó khăn nên không lập tức đẩy cô ấy ra mà thôi, nhưng cũng căn cứ vào đấy, anh không muốn nói chuyện đó với cô.

Anh nói, không yêu Mạt Nhi.

Vậy sao?

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn