Mô tả hình ảnh

Chàng Bất Lương Đa Tình

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 17 : bóng lưng cao lớn

Lam Hiểu Hi ngủ trưa một giấc, sau đó bò dậy, đã là bốn giờ chiều, cảm giác như thế nhưng cô không biết tại sao, khiến cô cảm thấy phiền muộn, cho nên không để ý vết thương ở chân, cô mở cửa đi ra ngoài, một mình từ từ đi dạo, không muốn cùng ai nói chuyện, cô cố ý thấy phương xa có người liền nhanh chóng tránh đi, sau đó đi dạo vòng quanh vườn hoa, hai cái ao nước, đến khi mặt trời sắp xuống núi.

Cô lạc đường.

Lam Hiểu Hi không thể không thừa nhận sự thật này.

Bởi vì cô đã đi đủ 4 hướng đông tây nam bắc, nhưng vẫn không tìm được đường trở về phòng, nhưng mà cô cũng không vội, dù sao thì cô vẫn còn trong phạm vi của nhà Chức Điền, đi thế nào cũng không gặp phải con cọp con hổ, không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng, cô không nghĩ tới sẽ gặp phải loại hình ảnh trước mắt này. . . . . .

Một nam một nữ đang hôn nhau. . . . . .

bóng lưng cao lớn, rất quen, không cần thấy mặt cũng biết người đàn ông kia là Hạ Tử Đàm, còn nữ chính là Phạn Mạt Nhi… người đã nói muốn mượn người đàn ông ấy một buổi tối.

Cô nhìn, không có chuyển bước, nên đi dù sao đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng không biết vì sao, chân của cô lại bất động, nhúc nhích một chút cũng không được, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bọn họ hôn nhau đến quên mình.

Thế này ư . . . . .

Không phải, anh đã nói cùng cô là vị hôn phu hôn thê năm xưa là chuyện cười mà? Nhưng, hình ảnh trước mắt là gì?

Ngực rất buồn bực, cứ như bị một tảng đá lớn chặn lại, cô sắp hít thở không thông rồi.

Lam Hiểu Hi không tự chủ vòng chặt hai cánh tay, đột nhiên cảm thấy lạnh quá, cô ngồi xổm xuống, đầu gối bởi vì động tác ngồi xổm xuống mà khẽ đau, nhưng cô không biết.

Nơi này, cây lớn có thể giúp cô ẩn núp, cô giống như nghe có người nói chuyện, nhưng nghe không rõ lắm, bởi vì đầu cô đã loạn thành một đoàn.

Tại sao cô muốn tránh?

Cô nên đi ra ngoài, bảo anh đem cô đi về phòng, bởi vì cô lạc đường.

Tại sao cô muốn tránh?

Tại sao thấy người ta âu yếm, cô lại cảm thấy đau lòng?

“Ăn cơm tối. . . . . .” một người làm nữ ở nhà Chức Điền tìm được cô, kinh ngạc  kêu thành tiếng. “Hiểu Hi tiểu thư, sao cô lại ở đây? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“A. . . . . .” Lam Hiểu Hi muốn ngăn lại nhưng không kịp, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân chạy lại gần cô.

Hạ Tử Đàm nhìn thấy cô.

Thật khó chịu.

Bữa ăn tối này, Lam Hiểu Hi ăn không biết ngon, nhưng chiếc đũa của cô vẫn không ngừng chuyển động, đem thức ăn nhét vô miệng, nụ cười vẫn thủy chung rực rỡ, nhưng trở lại trong phòng, cô liền mặt vùi vào trong chăn, quyết định tối hôm nay muốn ngủ sớm một chút, không cần gặp lại người kia.

Điện thoại di động lại vang lên, cô miễn cưỡng mò được, nhấn phím nhận, nghe được giọng nói của Hà Mân, cô liền chui ra khỏi chăn——

“Sao nhận điện thoại nhanh như vậy, ăn trưa chưa?”

“Hả? Bữa trưa? A, ừ, ăn rồi ạ.” Cô suýt quên mất là tất cả mọi người cho rằng cô vẫn còn ở Paris, lấy thời gian bây giờ, Paris chắc khoảng buổi trưa.

“Anh nghe Lô quản lý nói rồi, em có thể kí kết được hợp đồng là thật sao?”

“Phải . . . . . Nếu như không có chuyện gì sai sót thì có thể nắm chắc. . . . . .” Nhưng mà, cô một chút cũng không xác định trong lúc này có thể xảy ra lỗi gì không, ví dụ như, cô không cẩn thận yêu Hạ Tử Đàm?

“Anh ta bảo em hỗ trợ cái gì? Không phải là lấy thân báo đáp chứ?”

Hả? Mặt Lam Hiểu Hi trắng toát, cười khúc khích mấy tiếng. “Anh nghĩ là có thể sao? Anh ta là Hạ Tử Đàm, lại không thiếu phụ nữ đâu. . . . . .”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng cô liền bị kéo ra, Hạ Tử Đàm đi vào, rất tự nhiên  ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Nhìn anh cứ như vậy đi tới, đóng cửa lại ngồi ở trước mặt cô, cô khẩn trương đến đầu lưỡi sắp líu lại. “Cái đó. . . . . .  Hà Mân, hôm nay em rất mệt mỏi, muốn ngủ rồi. . . . . .  Thật xin lỗi. . . . . .  khi nào em sẽ gọi lại cho anh. . . . . .  Bye.”

Cô tắt điện thoại di động, để ở một bên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Đàm.

“Có. . . . . . Chuyện sao?” Cô có tật giật mình, ánh mắt chuyển đủ chỗ.

Anh chau chau mày, hỏi: “Hà Mân? Bạn trai em? Hình như anh ta vừa giống em nói về chuyện quyền độc quyền, cậu ta cũng làm ở SS với em à?”

Liên tiếp câu hỏi khiến cô sững sờ .

Thật là sắc bén, người đàn ông này nghe lén người ta nói điện thoại còn có khí thế hùng  hồn hỏi thăm đối phương, thế gian này rất ít người như thế. Còn nữa…, lỗ tai của anh có thính như vậy không? Tùy tiện nghe đôi câu mà có thể đem toàn bộ sự kiện liên kết lại một chỗ?

“. . . . . . Vâng” mặc dù có điểm không cam tâm, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Anh có chút không vui chau chau mày. “Nghe cho kỹ, ở chỗ này, không cho phép em nhận điện thoại của cậu ta, không cho phép gọi điện thoại cho cậu ta. Còn nữa…, vừa rồi em nên trả lời anh là bạn trai của em, em quên à?”

Cái gì?

Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn xem anh, vốn cho là anh đang nói giỡn, nhưng hình như không phải, anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, hơn nữa có chút tức giận.

“Biết.” Đầu cô hạ thấp xuống. Sờ sờ lỗ mũi.

“Không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?” tim cô đập mạnh, lắc đầu.

Hạ Tử Đàm đưa tay nâng mặt của cô lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ vòng qua môi của cô. “Vừa nãy, ở trong vườn. . . . . .Em đều nhìn thấy?”

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn