Chàng Bất Lương Đa Tình
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh
Chương 29 : Cởi âu phục trên người
Thật giận… anh nghi ngờ tính nhẫn nại của mình còn lại bao nhiêu?
“Em muốn về nhà.” Cô đột nhiên nói.
Hạ Tử Đàm liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Tốt, chờ em cởi âu phục trên người ra cho anh,em có thể về nhà.”
Cởi âu phục trên người?
Cô kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh. “Tại sao? Nếu như anh quan tâm đến bộ đồ mà anh mua cho em, thì em có thể về nhà giặt nó sạch sẽ, rồi trả lại cho anh.”
“Không thể được, em không phải biết bộ đồ trên người em là kiểu thiết kế thời trang mùa xuân sang năm của anh à? Đây là bí mật, trừ phi nó ở trước mắt anh, nếu không không ai có thể đem nó mang đi.”
Anh. . . . . . Thiết kế đồ?
Lam Hiểu Hi sững sờ, cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện bộ đồ này là do anh tự tay thiết kế , hơn nữa còn chưa đưa ra thị trường?
Thật là làm cho người ta ngoài ý muốn! Cô quả thật không thể tin được mình có vinh hạnh lớn thế này, là người đầu tiên mặc bộ đồ anh mới thiết kế! Nhưng, không đúng. . . . . .
“Không phải là anh từ trước đến nay đều không thiết kế đồ cho người phụ nữ châu Á sao?” Anh còn chính miệng nói cho cô biết, y phục của anh chỉ nghiêng về phía Âu Mĩ mà thôi.
Hạ Tử Đàm liếc cô một cái, môi khêu gợi kéo ra nụ cười lạnh. “Em quên anh đã đáp ứng với em là muốn đem thiết kế của anh đến châu Á sao?”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ để bọn em mặc những bộ đồ chỉ chuyên dụng cho người phương Tây Phương mà không phải là muốn thiết kế đồ cho phương Đông à? Em cho rằng anh lừa em sao? Chẳng lẽ anh vì phải kiếm nhiều tiền một chút, liền đem đồ vốn không phải thiết kế cho họ để họ mặc hử? Chẳng lẽ trong mắt em, Hạ Tử Đàm anh chỉ là người như vậy ư?”
Liên tiếp, khiến cô nghẹn họng, không trả lời được.
Môi Lam Hiểu Hi giật giật, không dám nói đúng, cũng không dám nói sai, bởi vì anh nói đúng rồi, cô hoàn toàn không muốn anh sẽ đem y phục không hợp với phương Đông sang đây, cô vẫn cho rằng anh chỉ vì muốn từ chối cô nên mới nói thế mà thôi.
Cô lại một lần nữa liếc mắt nhìn bộ đồ mình đang mặc trên người, âu phục màu hồng đào, đơn giản ưu nhã, phong cách rất khác trước kia, khó trách cô không nhận ra.
Hoặc giả, nói rõ hơn, cho tới bây giờ cô đều không có nghĩ rằng anh sẽ thiết kế đồ cho cô. . . . . .
Cô nhìn trộm anh một cái, anh đang vòng tay quanh ngực, chờ cô đáp lại.
Anh biết, giờ phút này cô nhất định rất cảm động, rất kích động, lại rất áy náy, bởi vì ánh mắt cô nhìn anh đã nói lên tất cả, mặc dù cô không nói một chữ nào.
Bên trong xe trở nên rất im lặng, hai người không nói chuyện, cho đến khi xe dừng tước cửa khách sạn, Hạ Tử Đàm trả tiên rồi xuống xe trước, Lam Hiểu Hi từ từ đi theo phía sau anh, giống như người vợ nhỏ đáng thương.
Hạ Tử Đàm đến quầy, lấy chìa khóa phòng, cô nhân viên vừa nhìn đã biết anh là thần thánh phương nào, đứng dậy tự mình dẫn anh đến cửa thang máy, khom người mỉm cười nói với anh: “Hạ tiên sinh, hành lý của ngài đã người quản gia từ Nhật Bản mang đến, cũng đặt đúng theo yêu cầu của ngài, xin ngài yên tâm.”
Hạ Tử Đàm khẽ gật đầu một cái, dịu dàng đối với cô cười một tiếng. “Tôi biết rồi, cám ơn cô.”
“Đây là việc chúng tôi nên làm.” Cô nhân viên khẽ đỏ mặt, đưa bọn họ hai vị đưa lên thang máy sau mới rời đi.
Thang máy dừng ở lầu cao nhất của khách sạn, tất cả tầng lầu cũng chỉ có một gian phòng—— ‘phòng cho tổng thống’.
Anh mở cửa đi vào, Lam Hiểu Hi vẫn đứng bên ngoài.
“Em muốn đứng ở đấy cởi quần áo à?” Hạ Tử Đàm bĩu bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà một cái, nhắc nhở: “Bên ngoài đều có camera, em không để ý thì cứ tiếp tục, anh thì không sao cả.”
Lam Hiểu Hi cắn môi, trừng mắt liếc anh một cái, đột nhiên sau đó như gió vọt vào phòng, kết quả, vừa xông vào phòng cô liền ngây ngẩn cả người, bởi vì gian phòng này căn bản không giống như chỗ cho người ta ở, bởi vì bên trong người giả còn nhiều hơn gấp mấy lần 2 người thật như cô và anh, tất cả gồm 20 người giả với đủ tư thế tạo hình khác nhau đều mặc trang phục cực kỳ xinh đẹp
“Đây là. . . . . .” Cô kích động đến nói không ra lời. “Những thứ này đều do anh thiết kế sao? Đặc biệt vì người phụ nữ phương Đông mà thiết kế sao?”
Thật sự rất đẹp! Thiết kế này lấy 3 màu xanh lục, vàng nhạt cùng phấn hồng làm tông nền, mỗi một bộ y phục có khí phái làm cho người cảm thấy ấm áp, tự nhiên cùng lãng mạn, tất cả đều khiến mọi người ánh mắt sáng lên. Đặc biệt là thiết kế độc nhất vô nhị. . . . . .
Hạ Tử Đàm nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô, vẻ mặt giống như sắp khóc, khóe môi không tự chủ được nâng lên. “Thích không?”
“Thích, thật thích.” Cô đi lên trước, lấy tay từng cái từng cái sờ vào. Mỗi bộ cô đều thích.
“Những thứ này, tất cả đều vì em mà thiết kế.”
tay Lam Hiểu Hi dừng lại, sững sờ ngay lập tức, đầu đột nhiên hò hét loạn lên, mặt cũng nóng hừng hực .
Anh đang nói gì? Cô không nghe lầm chứ? Cô làm như thế nào để hiểu lời nói của anh theo ý nào mới đúng? Anh có ý tứ gì?
Cô quay đầu lại, ánh mắt Hạ Tử Đàm sáng quắc nhìn cô.
“Là bởi vì em, anh mới thiết kế được những bộ dành riêng cho phái nữ phương Đông em, là cảm hứng của anh. Biết chưa? Thứ mà những kẻ sáng tác khát vọng nhất, chính là cảm hứng sáng tạo.”
Đầu Lam Hiểu Hi choáng váng . . . . .
Hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì. . . . . .
Tại sao anh dùng loại ánh mắt đó nhìn cô? Giống như là muốn đem cả người cô ấn vào trong thân thể anh vậy, khiến cô không kiềm chế được mà run lên.
“anh….muốn. . . . . . làm gì?”
Hạ Tử Đàm từng bước một đi gần về phía cô, sau đó dừng trước mặt cô, khi cô vẫn còn ngơ ngác không rõ anh muốn gì, anh đã đưa tay nâng cằm của cô ——
Anh, cúi người hôn cô.
Chương 30 : Nụ hôn này
Nụ hôn này, kéo dài giống như qua cả một thế kỷ, thời gian ngừng lại, không gian dường như không tồn tại, Lam Hiểu Hi mở mắt, thiếu chút nữa quên mất mình đang ở đâu.
Tâm, kịch liệt cuồng loạn, cô sững sờ nhìn lại anh, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng vẽ qua môi cô, con mắt thâm thúy bình tĩnh rơi vào trên mặt cô.
“Tại sao hôn em?” Giờ khắc này, quá kinh người, cũng không hiểu.
Lần này, anh không uống rượu cũng không say mà! Hay, anh quá nhàm chán lại muốn trêu cô?
Con mắt Hạ Tử Đàm tươi cười thật sâu ngưng lại . “Em cứ nói đi? Một người đàn ông hôn một người phụ nữ vì cái gì? Như thế nào? Nụ hôn của anh và Hà Mân, em thích cái nào?”
Đối với hình ảnh giữa cầu thang kia, anh vẫn canh cánh trong lòng.
Muốn đem sự tồn tại của một người đàn ông khác toàn bộ tẩy đi, anh bá đạo muốn đoạt lấy cô, bất kể cô có thuộc về mình hay không.
Vẻ mặt Lam Hiểu Hi vốn là sững sờ chuyển thành giận tái, cô tự giễu mình, mới vừa rồi còn đắm chìm trong sự dịu dàng khi anh hôn cô.
“Bởi vì nguyên nhân này? Cho nên anh mới hôn em?” Cô sắp điên mất rồi!: “Là bởi vì muốn khoe khoang nụ hôn của anh mê người đến cỡ nào sao? Đáng chết. . . . . . Tôi là cái gì mà phải so sánh hả? Anh xem Lam Hiểu Hi tôi là người nào hả? Tùy tiện để người ta muốn làm gì thì làm sao? Anh quá đáng lắm!”
Hạ Tử Đàm nhìn cô.
Cô tức giận đến nổi sắp nhảy dựng đánh về phía anh, rất thú vị.
Nhưng, trong mắt kia toát lên sự đau thương, làm xúc động chỗ sâu nhất, mềm mại nhất trong lòng anh.
Nụ hôn của anh, đả thương lòng của cô sao?
Cô, thật không thương anh sao? Ngay cả một ít cũng không có sao?
Trừ việc anh hôn cô ôm cô, làm hại cô không thể ý loạn tình mê với người yêu, trừ lần đó ra, anh đối với cô mà nói chẳng là cái thá gì sao?
Rõ là. . . . . . Làm cho người ta thất bại rồi. Anh quả thật không thể tin được một người luôn luôn thắng trên tình trường lại thua trong tay cô bé hồn nhiên lại non nớt này
“Chưa từng yêu anh sao?” Anh cười nhìn cô, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo từng tia phiền muộn khó để người ta có thể nhận ra.
“Không có!” Cô không chút nghĩ ngợi trả lời, không để cho mình có một chút do dự nào.
Cô không muốn bị người đàn ông này trêu nữa, không muốn làm món đồ chơi để khi anh nhàm chán lại lấy ra trêu đùa, cho dù cô yêu anh, cô cũng không muốn bị anh đùa bỡn như vậy.
“Tổn thương lòng của anh rồi kia, sao vóc người ngọt như vậy, nói chuyện lại ác đến thế chứ? Nói gì thì cũng là vợ chồng…ặc…. một chút tình nghĩa cũng không có.” Hạ Tử Đàm nửa đùa, lắc đầu một cái, trong nháy mắt con mắt sắc cũng chuyển thành ảm đạm, ưu nhã đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô.
Cô nhìn bóng lưng anh cao lớn, cắn môi, chẳng biết tại sao, rõ ràng người bị thương phải là cô, cô lại cảm thấy anh có chút không vui, mà nguyên nhân không vui vẻ là bởi vì cô.
“Em đi đi. Nếu như cần vợ chồng cùng xuất hiện chung, anh sẽ gọi em.”
giọng nói anh rất lạnh, cô không nhìn thấy ánh mắt của anh, lòng có chút khó chịu.
“Hạ Tử Đàm. . . . . .”
Anh quay đầu lại, tức giận liếc cô một cái. “Không phải đã nói là kêu anh là Đàm sao? Quên à? Còn nữa…, đừng quên gần đây chúng ta hưởng tuần trăng mật, em nên xin công ty nghỉ một khoảng thời gian, thừa cơ hội này mà nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, muốn đi chỗ nào chơi thì nói cho anh biết, biết chưa? Cho dù không thích anh, trong mắt người ngoài, chúng ta phải ân ân ái ái, tránh truyền tới tại bà ngoại làm hỏng chuyện của anh, biết không?”
“Biết.” Cô đáp một tiếng, lè lưỡi với anh, sau đó xoay người rời đi.
Xem ra cô quá lo lắng rồi, người đàn ông này nào có bị thương gì? Mở miệng ngậm miệng đều là giao dịch kia. . . . . .
nhất định là kia dây thần kinh của cô bị chập, mới có thể lập tức hoảng, cho rằng anh sẽ bị câu nói vừa rồi làm thương tổn, quỷ mà!
★★★
Lam Hiểu Hi đến công ty xin thời gian nghỉ kết hôn, mỗi đồng nghiệp vừa thấy cô liền cười cười, cám ơn cô đã đưa bánh, sau đó cô mới hiểu được, sáng sớm hôm nay, từng thùng bánh lớn được người đặc biệt đưa tới đây, nghĩ cũng biết là kiệt tác của Hạ Tử Đàm.
Cô vẫn cười, tâm cũng hoảng, rõ ràng là kết hôn giả, lại thổi phồng như vậy, về sau ly hôn, cô nhất định sẽ chết rất khó coi
kết quả một đống đồng nghiệp còn nói phải giúp cô cùng Hạ Tử Đàm làm bữa tiệc ăn mừng tân hôn, thời gian diễn ra vào buổi tối ngày mai, ở một nhà hàng cao cấp.
Nghe nói, ông chủ còn đích thân chi ra một số tiền lớn để mọi người chơi vui vẻ, nghĩ cũng biết tất cả đều muốn thiết kế của Hạ Tử Đàm.
SS vì tranh thủ muốn quyền độc quyền của Hạ Tử Đàm, tốn rất nhiều thời gian, lần này lại được một tên lính quèn như Lam Hiểu Hi lập công lớn, còn từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, gả cho Hạ Tử Đàm, nói gì cũng đều khiến công ty nở mày nở mặt, không ăn mừng sao được?
Lam Hiểu Hi lẳng lặng tiếp nhận sự chúc phúc của mọi người, âm thầm may mắn về thời gian cô cùng Hà Mân lui tới không lâu, căn bản trong công ty không người nào biết quan hệ giữa cô và Hà Mân, nếu không, bây giờ cô không thể nhận sự chúc phúc, mà là chịu đủ phê phán, nhưng cho dù như thế, đối với cô hay là đối với Hà Mân đều tốt cả, cho nên trước thời gian nghỉ trưa, cô tìm Hà Mân, hai người cùng nhau ra ngoài tìm phòng ăn yên lặng một chút.
Gian phòng này là phòng ăn mà bọn họ đã tới mấy lần, cách công ty hơi xa một chút, cho nên không gặp được người quen.
Hai người tựa hồ cũng không có khẩu vị gì, vì vậy chỉ ăn một ít.
“Em muốn nói cái gì?” Hà Mân trực tiếp mở miệng hỏi. Mặc dù anh và cô lui tới không lâu, nhưng biết cô một thời gian khá dài rồi, bộ dạng cô có lời muốn nói với anh, anh nhìn cái là ra.
Lam Hiểu Hi cầm khăn giấy lau miệng, uống một ngụm nước ép trái cây, mới cố lấy dũng khí, giương mắt đối với anh nói: ” Hà Mân, chúng ta chia tay đi.”
“Chia tay?” Hà Mân bật cười, một đôi mắt nhìn thẳng vào cô. “Tại sao? Bởi vì em đã chọn được con rùa vàng tốt hơn anh sao?”