Chàng Bất Lương Đa Tình

Chàng Bất Lương Đa Tình

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 28 : Anh đừng vậy

Hả? Lam Hiểu Hi nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng đến gần, không xong rồi.

“Dĩ nhiên. . . . . . em đương nhiên muốn anh. . . . . .” Cô vừa nói vừa khẩn trương lấy tay chống đỡ lồng ngực của anh. “Hà Mân, anh đừng làm như vậy. . . . . . em sẽ sợ.”

Trên thực tế, cô căn bản không suy nghĩ đến anh, thiếu chút nữa đã quên anh rồi, đúng, đều là lỗi của cô, cho nên dù bị anh hận chết, oán chết cũng đáng đời.

“Sợ cái gì? Em là bạn gái của anh, anh không thể hôn em sao?”

“Hà Mân. . . . . . Đây là công ty. . . . . .” Cô sợ muốn trốn, lại không tìm được lý do nào.

Anh cười, dán sát mặt vào cô, nói chuyện bên tai cô. “Không sao, em trở nên rất đẹp, khiến anh không kìm hãm được.”

“Anh đừng vậy. . . . . . em không muốn. . . . . .”

“Không muốn cái gì? Để anh hôn?” Hà Mân Thẩm nhắm mắt. “Thế nào, em yêu Hạ Tử Đàm rồi hả? Em quên bạn trai là anh rồi sao? Bạn trai không thể hôn bạn gái sao?”

Nói xong, Hà Mân cúi đầu hôn lên miệng của cô, bàn tay sờ bắp đùi, sờ tới phía dưới váy——

“Không cần! Hà Mân! Anh đừng như vậy. . . . . .A. . . . . . Buông em ra!” Lam Hiểu Hi giùng giằng, giãy dụa, vội vã muốn thoát.

“Ngoan một chút, chúng ta là người yêu mà. . . . . . Không để cho anh đụng thì em muốn cho người nào đụng?” Hà Mân ham muốn bị cô khuấy động, giữa hai chân căng thẳng, cho dù không thể ở đây mà muốn cô, ít nhất cũng phải để anh đã khát một ít.

“Không. . . . . .” Cô cắn anh, đưa chân đá anh.

Anh đè cô tại trên mặt tường, hôn càng nhiệt liệt.

Trong lúc bất chợt, một tiếng vang thật lớn, lối thoát hiểm bị đẩy ra.

Hà Mân sửng sốt, xoay người ——

Hạ Tử Đàm đang đứng ở cầu thang, hai tay thanh thản  để trong túi quần, khuôn mặt giống như mang theo nụ cười nhìn bọn họ.

Nụ cười, là giả, cất giấu trong mắt lại là lửa giận ngút trời.

Chỉ là, rất ít người nhìn thấy được.

“Xin hỏi, hai vị đang làm  gì vậy?” Anh lễ phép hỏi, một con mắt hướng về Lam Hiểu Hi, bộ âu phục mà anh thiết kế tỉ mỉ bị lôi kéo khiến rối loạn một chút, môi, cũng hơi sưng.

Rất rõ ràng, cô mới bị người đàn ông này bắt nạt, hơn nữa còn rất kịch liệt. . . . .

Một cỗ tức giận từ lòng bàn chân chạy thẳng đến tim, anh quả thật có một cổ xung động muốn trực tiếp đã bay Hà Mân ra ngoài. . . . . .

“Không nhìn được thấy sao?” Hà Mân cũng giật nhẹ môi, cười cười. “Anh phải biết Hiểu Hi là người của tôi, tôi dĩ nhiên cũng biết nguyên nhân kết hôn của anh, nơi này chỉ có ba người chúng ta, đừng diễn trò nữa?”

mặt mày Hạ Tử Đàm đảo qua Lam Hiểu Hi, khuôn mặt của cô lại tái nhợt, nhìn cũng không dám nhìn anh lấy một cái.

Bởi vì anh ra phát hiện làm phá vỡ chuyện tốt của cô cùng người đàn ông này, cho nên đang giận anh sao?

Đáng chết. . . . . .

Tại sao ngực anh lại bị lửa giận bốc cháy?

“Đùa giỡn hay muốn làm gì cũng vậy, ít nhất cô ấy bây giờ là vợ của tôi, tốt nhất là cậu đừng động vào cô ấy, nếu không sẽ phá hư ước định của cô ấy và tôi, tôi cũng có thể tùy ý thay đổi ước định với S&S, dĩ nhiên, tôi sẽ nói rõ ràng với quý giám đốc công ty rằng đây tất cả đều do người quản lý tên Hà Mân gây ra, cậu thấy thế nào?”

“Anh uy hiếp tôi?”

Hạ Tử Đàm cười cười, gật đầu. “Đúng vậy đấy.”

“Không sợ giảm danh tiếng của thiết kế sư Hạ ư?”

“Tôi sợ cái gì? Tôi đường đường là Hạ Tử Đàm, uy hiếp một quản lý nho nhỏ trong công ty cũng nho nhỏ? Nói ra ai sẽ tin?”

Hà Mân cắn răng, tức giận nhìn chằm chằm anh. “Thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt, thì ra Hạ Tử Đàm cũng giống tiểu nhân mà thôi.”

“Cậu cũng không kém.”

“Anh——”

“Đủ rồi! Các anh đừng tranh cãi nữa!” Lam Hiểu Hi bỗng dưng hét to.

Hai người này lời qua tiếng lại, căn bản là đem Lam Hiểu Hi cô xem như không khí đúng không? Bọn họ coi cô như hàng hóa, không để ý đến ý nguyện của cô; mở miệng ngậm miệng đều là quyền độc quyền, Lam Hiểu Hi cô cần thế sao?

“Muốn chữi thì các người ra chỗ khác mà chữi!” Lam Hiểu Hi thở phì phò chạy xuống, không muốn nhìn thấy Hạ Tử Đàm, cũng không muốn gặp lại Hà Mân.

Cô chạy trốn rất gấp, nước mắt cũng rơi nhiều hơn, giày cao gót trên chân thiếu chút nữa khiến cô trật gân, cô cởi giầy ra để chạy, một hơi chạy từ tầng 19 chạy đến tầng 1, sau đó xông ra cửa, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi, không nghĩ tới cô vừa mới ngồi vào trong, một người đàn ông cao lớn cũng lập tức chui vào ——

“Đến khách sạn, cám ơn.” Hạ Tử Đàm mỉm cười đối với tài xế trước mặt nói.

Đôi mắt Lam Hiểu Hi đẫm lệ nhìn anh, nhìn thấy anh cười, cô quay mặt sang bên kia xem phong cảnh.

Cô không nói chuyện với anh, xem ra đã thật sự tức giận.

Cô có thể không biết, so với cô, anh còn tức giận, hơn nữa khi anh nhìn thấy rõ ràng cô bị hôn đến môi cũng sưng đỏ, cổ áo xộc xệch.

Anh rất muốn đem ấn kí của người đàn ông khác trên người cô xóa hoàn toàn. . . . . .

Nếu như là người phụ nữ khác, anh có thể đã sớm làm như vậy rồi, nhưng đối mặt với cô, anh thậm chí có điểm sợ hãi. . . . . . Thật buồn cười, bởi vì anh chưa từng quan tâm ai như cô, nên lòng cao ngạo tôn quý lần nữa bị chà đạp.

Rõ ràng là cô ấy yêu người đàn ông khác, mình lại không muốn buông tay, vì cái gì đây?