Chàng Bất Lương Đa Tình

Chàng Bất Lương Đa Tình

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 24 : Cô nói không,

Đêm tân hôn, Hạ Tử Đàm bị người dìu vào phòng, mùi rượu đầy người, nhưng vẫn duy trì nụ cười mê người, anh nói anh không say, bàn tay cầm lấy tay cô, đặt cạnh khóe miệng, hôn nhẹ.

Lam Hiểu Hi thấy anh muốn cởi cà vạt, không khỏi tiến lên đưa tay giúp anh cởi cà vạt xuống, sau đó mở hai cúc áo, để cho anh có thể thoải mái một chút, không nghĩ tới người đàn ông này lại đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay đặt trên mông và eo thon.

“Hạ Tử Đàm, anh buông em ra. . . . . .” Cô nhỏ giọng kháng nghị, bởi vì hai người gần sát nhau, cộng thêm việc cô giãy dụa, bộ ngực mềm mại ma sát trước ngực của anh.

“Em thật là đẹp, Hiểu Hi. . . . . .” Hạ Tử Đàm mỉm cười, đôi mắt say lờ đờ nửa nhắm nửa mở liếc nhìn cô, muốn có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiên mê người. “Anh muốn hôn em, có được không?”

“Không được. . . . . .” Cô suy yếu trả lời, khí nóng từ trên ngực, mông và eo khiến thân thể cô nóng bỏng vì dục niệm.

Cô nói không, nhưng không đẩy anh ra, thậm chí khẽ ngước nhìn đôi môi đẹp mắt mà lại khêu gợi, nghe được tim của mình nhảy lên mãnh liệt.

Anh một thân mùi rượu, rồi lại hỗn tạp nhàn nhạt hương nước hoa, hoàn toàn không khiến người ta chán ghét, còn có một cỗ mị hoặc vốn có của phái mạnh.

Nếu như, anh thật muốn quyến rũ cô, cô căn bản một tí sức chống cự cũng không có.

“Anh muốn hôn, cho anh hôn. . . . . .” đột nhiên, anh lật người đè cô xuống phía dưới, hơi thở phái nam bao trùm toàn bộ không khí, anh thử dò xét dùng làn môi mềm mại quét về phía cô, cô thở khẽ, đỏ mặt, sâu kín oán trách nhìn anh.

Con ngươi của anh vẫn chằm chằm nhìn môi cô, đưa đầu lưỡi dịu dàng lướt qua cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở kia, chỉ vậy, thân thể của cô đã không ngừng run rẩy, giống như đóa hoa chọc người thương tiếc.

“Hạ Tử Đàm. . . . . .” Cô yếu đuối gọi tên anh.

Bởi vì anh trêu ghẹo, bộ ngực giấu dưới áo ngủ đã sớm đứng thẳng căng đau, thân thể của cô bị lửa nóng thiêu đốt mà căng thẳng.

Giọng nói yêu kiều mềm mại khẽ gọi, đối với anh 100% là thuốc trợ tình.

môi Hạ Tử Đàm cuối cùng cũng phủ xuống lên môi của cô, bàn tay thăm dò bên trong áo ngủ, vuốt ve bên trong bắp đùi cô, đóa hoa tuyệt đối thẹn thùng.

“A. . . . . .”

Cô không chịu nổi, yêu kiều ra tiếng, nửa người trên không ngừng nẩy lên, anh cởi áo ngủ rồi đến áo lót của cô, liếm hôn vùng da tuyết đẫy đà cùng mềm mại, anh ôm cô giống như rắn nước, chiếc vòng eo mảnh khảnh đối diện, để cho cô có thể tiếp cận với lửa nóng dục vọng, cọ sát lẫn nhau. . . . . .

Đó là một loại hành hạ.

Bất kể là đối với anh hay là đối với cô, cái loại cảm giác khiêu chiến, lau súng cướp cò tuyệt đối là một khốc hình.

Anh chỉ hy vọng để thân thể cô ấm áp hơn một chút, chấp nhận được anh, cô lại bởi vì dục hỏa đốt nóng mà không chịu nổi, lắc lắc eo nhỏ, phía dưới vọng động, hoàn toàn không biết làm như vậy đã khiến anh sắp phát điên. . . . . .

“Ngoan, Hiểu Hi, không nên lộn xộn.” Anh dụ dỗ, sợ của mình vào sẽ làm cô đau.

Cô lại khóc lên, đôi tay ôm chặt lấy tấm lưng to lớn, nỗ lực muốn giảm đi sự thống khổ bởi khẩn trương buồn bực. . . . . .

Anh, cuối cùng không thể không theo ý cô, nếu không, chắc bị máu nóng lên đầu mà chết mất.

Nghiêng người, anh đem lấy chính mình thật sâu vùi vào mềm mại——

“A. . . . . .” Cô gào thét ra tiếng, đồng thời cũng rơi lệ.

“Thật xin lỗi. . . . . .” Còn làm đau cô.

Con mắt anh mang theo một cỗ áy náy, nhưng lại không có hối hận.

Anh muốn có cô. . . . . .

Đối với chuyện phải giữ lấy người mình yêu, cho tới bây giờ, Hạ Tử Đàm anh chưa bao giờ hối hận.

Đó là một cuộc kích tình  vô cùng cuồng dã.

Hôm sau khi tỉnh lại, toàn thân Lam Hiểu Hi đau nhức giống như là mình phải làm mười ngày khổ lực, nhiều lần mở mắt lại mệt mỏi ngủ đi, mãi cho đến khi ánh mặt trời xuyên vào trong nhà, nghe được tiếng đi lại và nói chuyện ngoài cửa sổ, cô mới giật mình vội vàng từ trên giường bò dậy.

Bên cạnh, đã không thấy bóng dáng của Hạ Tử Đàm.

Đồng hồ treo tường chỉ đúng mười giờ hai mươi lăm phút.

Hôm nay là buổi sáng đầu tiên sau ngày cưới của cô, cô nên thức dậy sớm để đi chúc bà ngoại, thậm chí nên biểu hiện đức tính nên có của cô dâu, đi vào phòng bếp giúp một tay, dọn đồ ăn sáng cho bà ngoại cùng chồng, cho dù những thứ này không phải tự tay làm, nhưng không như vậy thì ít nhất cô nên cùng mọi người dùng bữa ăn sáng, cô lại vắng mặt, vẫn chưa có người nào tới gọi cô.

Nghĩ đến, nếu bà ngoại ra lệnh, cô liền là người không có chỗ để về rồi.

Ở căn phòng to như vậy, Lam Hiểu Hi không dám tưởng tượng đêm qua cô đã kêu rên ầm ĩ, rốt cuộc, có truyền đễn trong tai mỗi người không. . . . . . Nhất định là vậy. . . . . . bức tường chỉ dán bằng miếng giấy mỏng dính thì có thể có hiệu quả cách âm gì được?

Trời ạ. Bây giờ, ngay cả dũng khí bước ra cửa phòng cô cũng không có.

Nhớ tới đêm qua, mặt của cô lần nữa ửng hồng, mắc cỡ quá, cô đem mặt vùi vào trong chăn.

Đều tại say rượu mà gây họa. . . . . .

Rõ ràng là kết hôn giả, cô lại cùng người đàn ông này lên giường. . . . . .

Bây giờ cô làm thế nào nhìn anh đây?

Thật lúng túng. Thật mắc cỡ. Cô rất muốn biến mất, khiến người trên toàn thế giới này không thấy cô nữa.

Cửa, nhẹ nhàng bị kéo ra.

Lam Hiểu Hi chôn ở trong chăn bỗng dưng ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại cặp mắt mê người của Hạ Tử Đàm.

Sáng nay, anh mặc áo màu tím cùng với quần dài trắng, nhẹ nhàng khoan khoái, mê người cực độ, khiến cô không thể không động lòng.

“Mệt không? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?” Anh tự tay vuốt ve mặt của cô.

Cô bị anh đụng chạm mà khẽ run, mắc cỡ cúi đầu.

“Thật xin lỗi.” Anh nói. “Tối hôm qua, anh uống nhiều rượu rồi.”

“Em không cần anh phụ trách.” Cô nói, suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn, sửa lại: “Ý của em là em sẽ không vì đêm qua mà quấn quít anh không buông, chúng ta đều người đã trưởng thành, đêm qua. . . . . . Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chúng ta quên đi, việc này không có gì, không phải sao?”

Cô biết, đêm qua chỉ là một giấc mơ đẹp ngoài ý muốn, cô sẽ không vì vậy mà chờ mong vĩnh viễn.

“Em là cô gái còn trong trắng.”

Hả? Lam Hiểu Hi đỏ mặt. “Cái đó. . . . . . Không phải lỗi của anh. . . . . .”

“Em nên đẩy anh ra, hoặc trực tiếp sử dụng chân đá anh ra ngoài, kêu to, thế nào cũng được, đêm qua anh say đến bất tỉnh nên không biết.” Anh cố ý đem trách nhiệm đẩy tới người cô, nhìn cô rơi vào đường cụt.

“Sức anh quá lớn, em đẩy không nổi.” Cô chột dạ nói. Trên thực tế, cô bị anh ôm cùng hôn, căn bản đến một tý sức chống cự cũng không có, nhưng cô sẽ không nói cho anh biết.

“Bạn trai em làm sao bây giờ?”

“Anh ấy sẽ không biết. . . . . . anh ta và em chưa quan hệ tới tình trạng này. . . . ” Nói xong, Lam Hiểu Hi cắn môi. “Chúng ta có thể đừng thảo luận đề tài này nữa không? Dù sao, anh cũng không nên lo lắng em, vì vậy chuyện tối hôm qua quên đi”

Cô sẽ quên, nhưng mà, anh lại nhớ.

Cô đem lần đầu tiên của mình cho anh, anh có thể không dây dưa sao? Hoặc là, mặt khác, anh cố ý đem cô biến thành của mình, vì thế cả đời muốn cuốn lấy cô!

Phải . . . . . Anh rắp tâm hãm hại, là một người đàn ông lưu manh, cái mà người ta nói là ‘sói đội lốt cừu’, chính là dùng để chỉ anh.

Dù sao anh không tổn thất gì, ngược lại đổ hết tội đêm qua cho cô.

“Đói bụng không? Quản gia còn đang chuẩn một bữa ăn chờ em đi đến đấy. Thay xong quần áo rồi ra chứ? A, đúng rồi, chúng ta còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa, ăn xong bữa sáng thi chuẩn bị một chút hành lý, máy bay sẽ cất cánh vào tối hôm nay mà.”

Hưởng tuần trăng mật? mắt Lam Hiểu Hi nháy nháy, không thể tin được nhìn anh.

“Chúng ta… như vậy. . . . . . Cũng có thể đi hưởng tuần trăng mật sao?” Cho tới bây giờ cô không dám hy vọng xa vời, người đàn ông này sẽ đem lễ kết hôn này làm giống như thật, dù sao là chỉ tùy tiện nói một câu, có cần thiết phải hoang phí như vậy không?

Hạ Tử Đàm buồn cười nhìn  cô. “Tại sao không được? Anh còn có một món quà lớn muốn cho em, em quên sao?”

“Hạ Tử Đàm. . . . . .” Cô cảm động nhìn anh.

“Đừng nhìn anh như vậy, như vậy sẽ khiến anh muốn nhào tới ăn em.” Nói xong, anh tiến lên, hôn cô một cái.

Mặt cô đỏ lên. “Không phải anh muốn nói giỡn à?”

Sao người đàn ông này qua một đêm lại có thói quen hôn cô chứ?

“Còn đau không?” Anh đột nhiên hỏi.

“Hả?” Cô sững sờ nhìn anh.