Mô tả hình ảnh

Tổng Tài Không Buông Tay

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 12 : cô ngoan ngoãn

“Anh vào bằng cách nào?” Trên mặt cô trắng bệch, tay gắt gao nắm lấy chiếc chăn đang bao quanh cơ thể, cô đang tức giận, đôi tay cũng hơi run rẩy.

Bạch Mộ Hiên vô lại cười một tiếng: “Nơi này là của anh.”

Đúng vậy, lấy tài lực của Bạch Mộ Hiên muốn mua bao nhiêu khách sạn mà chẳng được, vấn đề là anh thế nhưng biển thủ.

“Tôi là khách trọ.”

“Dĩ nhiên.”  Chỉ là sau này khó nói, quan hệ hai người sẽ không như lời cô vừa nói.

“Tôi nên có không gian riêng tư của mình.” Mà không phải là ông chủ len lén xông tới, lớn mật cùng chung chăn gối với cô, nếu không khách sạn toàn thiên hạ đều không an toàn.

“Cái đó đúng.”

“Như vậy tại sao anh lại ở trong phòng tôi?” Nét mặt của cô lạnh nhạt, lửa giận sớm đem lý trí của cô đốt thành tro bụi rồi.

“Anh không phải nói rồi sao, anh nhớ em.” Cái miệng của anh giống như là được bôi mật ngọt nói.

Lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, Đồng Tử Du nghi ngờ lên tiếng: “Bạch Mộ Hiên, anh  trước kia không giống…..”

So với trước kia anh không giống nhau, trước kia anh cao ngạo lạnh nhạt, bây giờ anh cũng như vậy cao ngạo, chỉ là lạnh nhạt của anh đâu mất rồi???

Bạch Mộ Hiên nhíu mày, đối với người phụ nữ mình muốn với phụ nữ khác  không giống nhau. Chỉ có thể nói đó không phải là người anh muốn, tựa như Lâm San kia vậy.

“Em không thích sao?”

“Chưa nói đến thích hay không.” Đồng Tử   chỉ là không hiểu “Anh rốt cuộc muốn cái gì?” Trước là hôn sau lại tiến dần từng bước…

Nếu như anh không phải là Bạch Mộ Hiên thì cô sẽ cho rằng người đàn ông này đang theo đuổi  mình. Nhưng anh là Bạch Mộ Hiên nha, cho dù hai người đã ngồi cùng xe, cùng đi dao bờ biển. Nhưng ở trong trí nhớ của cô anh vĩnh viễn là chàng trai thanh cao ấy.

Nhìn ánh mắt anh nhìn cô không có chút gợn sóng, có lẽ anh tiếp nhận lời thách đố của ai đó đi đùa giỡn cô, cô cũng không muốn thừa nhận tất cả hành động của anh là vì thích cô.

Đồng Tử Du há miệng, lạ không phát ra được thanh âm nào. Đột nhiên phát hiện ra bị Bạch Mộ Hiên thích là một chuyện thật đáng sợ. Giống như cha nói, cô không chỉ bị ăn đến sít sao hơn nữa cô vĩnh viễn không thể hiểu thấu anh.

“Anh yêu thích tôi?” Câu hỏi của cô chỉ là thỏa mãn tính tò mò của phụ nữ.

Bạch Mộ Hiên nhìn bộ dáng nhát gan của cô, ý thức được nếu không nói rõ ràng với cô, cô có lẽ sẽ chỉ coi hành vi của anh là đũa giỡn.

“Là yêu thích.” Anh thừa nhận.

Thật ra Đồng Tử Du muốn hỏi yêu thích ở đây là loại yêu thích gì? Thích đến mức nào? Nhưng cô không nói ra được, cổ họng như có ai bóp chặt, vì vậy cô liền ngây người tại chỗ.

Bạch Mộ Hiên có chút nổi giận, lần đầu tiên tỏ tình lại được đáp lại với thái độ như vậy.

“Đồng Tử Du, chúng ta kết hôn đi.” Vẻ mặt của anh không có gì thay đổi, thật giống như lời vừa nói ra rất đơn giản.

“Cái gì?” Thanh âm của cô vút lên.

“Cùng anh kết hôn, rất nhiều cái lợi.” Bạch Mộ Hiên nói ra lời hấp dẫn.

Đồng Tử Du nhìn người đàn ông đang nhàn nhã nằm ở trên giường của cô. Mà “hồng đậu” trên nụ hoa anh vẫn còn lộ ra(giờ mình mới hiểu hồng đậu là cái gì :D), mặt cô đỏ lên, người đàn ông này không biết xấu hổ hay sao vậy.

Nửa đêm leo lên giường của cô, còn trần truồng nằm trên giường cùng cô, coi cô như gối ôm mà ôm, bây giờ thì nói những lời như vậy, cùng anh kết hôn?

Bạch Mộ Hiên không phải đầu óc có vấn đề mà chính Đồng Tử Du cô có vấn đề.

“Như thế nào?” Bạch Mộ Hiên hai mắt lấp lánh nhìn cô.

Có nhiều cái tốt? Làm ăn cũng không sợ kiếm được ít tiền, nhưng nếu như dựa vào người khác mở rộng sự nghiệp, không cần nói về sau có thể hay không có nhiều lợi ích hay không, chỉ sợ đến lúc đó Đồng thị trở thành một phần của tập đoàn Hắc Thạch mất.

Nghĩ đến chỗ này, Đồng Tử Du thản nhiên cười: “Bạch Mộ Hiên......”

“Sao?” Anh rửa tai lắng nge.

“Xin mời đi khỏi.”

Ngày đó Đồng Tử Du “xin” ra khỏi phòng,Bạch Mộ Hiên suy nghĩ rất nhiều nhưng không thông. Tại sao người phụ nữ này không nhìn ra anh rất tốt,là anh điều kiện không tốt hay là cô có đối tượng tốt hơn?

Bạch Mộ Hiên bị cô cư tuyệt, không bỏ được mặt mũi, cũng không quay đầu lại bay thẳng về Đài Loan. Ngoài mặt anh không biểu hiện gì nhưng chỉ cần có kế hoạch nào qua tay anh, khi anh chủ trì hội nghị, một khi không hợp ý anh thì anh lôi ra từng lỗi sai nhỏ, hỏi vặn từng chút.

Anh không như núi lửa bốc hỏa, cũng không đem người khác róc xương bóc thịt, chỉ là trầm mặc, sau đó lạnh lung làm việc.

Tác phong của anh không khác trước là mấy, chỉ là khí lạnh của anh hơn trước rất nhiều, đè xuống đến không thở nổi. Nhân viên khổ không thể tả nổi, sau khi mỗi lần vào gặp anh sẽ sinh ra cảm giác “tôi là phế vật”.

Loại cảm giác này đối với những người trình độ học vấn cao như bọn họ thật sự là một loại áp lực vô hình, cho dù bọn họ có nỗ lực nâng cao năng lực của mình mạnh hơn nữa cũng gánh không nổi rồi.

Anh trai Bạch Mộ Hiên cũng chịu không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là quan tâm một chút đến tâm tình bất định của em trai mình, xem đã có chuyện gì xảy ra.

Bạch Mộ Hiên giương mắt liếc nhìn, nói: “Anh, anh nên giảm cân.”

Chậc chậc, miệng độc như vậy, quả nhiên tâm tình không tốt: “Em làm sao vậy, gần đây tâm tình không tốt?” Vốn chỉ nghe người khác nói gần đây CEO tâm tình không tốt, anh nghĩ chỉ là công việc vất vả thôi, không nghĩ đến Bạch Mộ Hiên ngay cả người anh trai này cũng không bỏ qua.

“Không có!” Một câu quả quyết “Em nói thật, báo cáo sức khỏe không phải đã nói vậy hay sao? Còn anh, huyết áp thấp, mỡ trong máu cũng hơi cao, bác sĩ cũng đã yêu cầu anh khống chế trong ăn uống rồi đấy.”

Đúng là như vậy, nhưng mà đồ ăn ngon trước mặt làm sao anh có thể nhịn được. Cho dù Bạch Mộ Hiên nói anh mập do phóng túng ăn uống anh cũng chịu.(đoạn này mình chém)

Hơn nữa trong kinh doanh, xã giao luôn phải có, ăn ăn uống uống thì càng cần, ngay cả thời gian để ngủ cũng không đủ, lại còn phải dành thời gian để tập thể dục, đây không phải là giày vò anh là gì?

Anh trai Hắc ở trong long nói thầm, ngoài miệng thì chuyển đề tài: “Vụ xì căng đan lấn trước anh nhìn thấy em đi cùng ai nhỉ, cái đó thiêm kim nhà họ Đồng, tên gì nhỉ?”

Bạch Mộ Hiên vừa nghe thấy anh trai nhắc đến Đồng Tử Du vẻ mặt dịu đi: “Đồng Tử Du.”

“Đúng, đúng, Đồng Tử Du.” Anh trai Hắc lặng lẽ cười, em trai từ nhỏ đã kỳ lạ, đàn bà đưa đến tận miệng nhiều không đếm được, em anh lại luôn không vừa ý, cộng thêm tấm gương của cha nên anh em anh thỉnh thoảng mới hưởng thụ mỹ nhân, còn lại thì luôn luôn tránh xa chữ “sắc”.

Chỉ là mấy năm trở lại đây em trai anh gần như trở thành một hòa thượng, cho nên anh gấp gáp đính hôn cho em trai, tìm một vì hôn thê. Nhưng cuộc đời khó đoán, kết quả sau ngàn người mới chọn được một thế nhưng lại là kiểu phụ nũ hồng hạnh xuất tường. Lần này anh thật sự cảm thấy rất áy náy với em mình.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn