
Tổng Tài Không Buông Tay
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 11 : cường thế
Bạch Mộ Hiên cười tà nhìn người trước mặt, biết là hắn cố ý nhưng vẫn khạc ra ba chữ: “Đồng Tử Du.”
“Con gái nhà họ Đồng, ừ, lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là……” Viên Bình Nghiệp dừng lại nhìn anh: “Lam San tiểu thư cũng không hề kém so với cô ấy nha.”
Lâm San? Nghe lời nhắc nhở Bạch Mộ Hiên mới nhớ đến cái người đã bị anh lãng quên, khinh thường nói:
“Heo cùng người có thể so sánh hay sao?”
Một câu nói của Bạch Mộ Hiên chọc vui Viên Bình Nghiệp, bị Bạch Mộ Hiên nói thế không thể không thừa nhận Lâm San thật sự ngốc giống như một con heo, chỉ có vẻ bề ngoài còn bên trong rỗng tuếch, Viên Bình Nghiệp lắc đầu một cái.
“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu cậu thật sự cưới cô ấy mình về sau không dám đến tìm gặp cậu. Anh thật không muốn gọi một con heo là chị dâu.
Lâm San cho là cô ngoại tình sẽ khiến cho Bạch Mộ Hiên ghen, thật sự thật là buồn cười, cũng phải biết hôn ước của hai người dựa trên cơ sở lợi ích lợi nhuận, căn bản không hề có tình yêu, cho đến cùng chính Lâm San rơi vào tai tiếng.
Người phụ nữ này bị Bạch Mộ Hiên gọi là heo thật đúng là hình dung rất sinh động.
Bạch Mộ Hiên vô ý mà nhìn bạn một cái, trong lòng thật ra đã tính toán, không có ai biết nếu Lâm San không gây ra chuyện anh cũng sẽ tìm một lý do để lui lại ngày cưới. Anh căn bản không nghĩ sẽ cưới cô ta nhưng khi đó cùng Lâm thị có nhiều dự án hợp tác, nếu như có hôn ước thì sẽ thúc đẩy dự án thành công, anh cũng không ngại lợi dụng một chút.
Vô gian bất thương(1) chính là nói anh.
(1) Vô gian bất thương: không gian dối không phải là thương nhân.
“Như vậy kế tiếp cậu dự định như thế nào?” Viên Bình Nghiệp mới nghe thấy rõ ràng Đồng Tử Du đã sớm chạy tới nước Pháp. Mọi người đều nói có mới nới cũ, tin bát quái cũng luôn thay người mới cho người cũ, như vậy tính toán, hành động của Bạch Mộ Hiên có thể nói là công cốc.
“Cậu biết cô ấy đi đâu sao?”
“Cậu nghĩ sao?”
Bạch Mộ Hiên nói liền một tràng tiếng Pháp, hài lòng nhìn thấy Viên Bình Nghiệp kinh ngạc.
Bạch Mộ Hiên ở nước Pháp có mua một khách sạn, giao cho nhân tài đặc biệt quản lý. Khi đó anh còn chưa vào tập đoàn Hắc Thạch cho nên không có nhiều người biết khách sạn kia thuộc về anh.
Viên Bình Nghiệp muốn hôn mê, Đồng đại tiểu thư, cô nếu muốn trốn thì cũng nên trốn nơi người ta không tìm được chứ, cái này gọi là đưa cừu vào miệng sói(2) nha.
(2) bản convert là đưa lang vào miệng cọp nhưng mình thấy không hợp lắm nên sửa.
Mọi người đoán xem sau đó Bạch Mộ Hiên nhà chúng ta sẽ làm gì nào????
Qua vài ngày,Bạch Mộ Hiên rất không nể tình mà ném hết công việc cho anh trai, ngàn dặm xa xôi đi đến nước Pháp. Đi đến khách sạn của mình, thản nhiên lấy ra chìa khóa, mở cửa đi vào.
Bên trong tối om, qua ánh trăng nhìn thấy trên giường chăn nhô lên, nụ cười hài lòng, chầm chậm đi vào trong.
Mặc dù bản thân là chủ khách sạn, lấy chìa khóa mở có chút ti tiện nhưng có thể thưởng thức được mỹ nhân ngủ, Bạch Mộ Hiên cũng cam lòng. Nhẹ nhàng đặt chìa khóa lên bàn, gót chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhắm mắt lại một lát rồi mới mở ra, mắt đã thích ứng được đêm tối hoạt động cũng dêc dàng nhiều hơn.
Bạch Mộ Hiên không chần chờ lướt qua chướng ngại vật trong phòng, đầu gối nâng lên chạm xuống đệm mềm. Đang muốn lên giường nhớ lại trên người dính bụi đi đường mệt mỏi, anh nhanh chóng cởi y phục xuống, vất hết trên đất, chỉ là anh không nghĩ cô sẽ cho anh bất ngờ lớn như vậy.
Chui vào trong chăn, đụng phải cánh tay trắng lịn của cô, anh đầu tiên có chút sửng sốt sau đó liền hưng phấn, lông tơ dựng đứng.
Cô ngủ rất ngon, căn bản không nhận thấy được bất kỳ khác thường gì. Mà anh vô cùng không quân tử vuốt thân thể của cô, thuận lời trượt qua làn da mềm mại , hài lòng gật đầu liên tục, chẳng qua là khi đầu ngón tay đụng phải khăn tắm trên người cô thì có chút thất vọng.
Anh còn tưởng rằng cô không mặc quần áo, thì ra là trên người cô còn quấn khăn tắm, vì vậy anh không động nữa, ngoan ngoãn thu tay lại.
Anh chậm chạp xuống giường, trên mặt đất tìm được quần lót, chấp nhận mặc vào. Ngủ trần truồng là thói quen của anh nhưng anh không muốn cô vừa tỉnh lại đã bị anh dọa cho nửa sống nửa chết.
Bạch Mộ Hiên vốn muốn mặc cả quần áo nhưng khi ngủ cần thoải mái, mặc nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa anh đã tốt bụng mặc quần lót vào rồi, vì vậy ác ma chiến thắng thiên sứ, anh quyết định thuận theo thói quen của mình.
Vén chăn lên, đem người con gái đang say giấc ôm vào trong ngực. Anh như tên háo sắc có mưu đồ bất chính, trên vai cô ngửi ngửi, hương thơm nhàn nhạt trên người cô làm tan biến hết mọi mệt mỏi, phiền não trong anh.
Cả đường bôn ba khiến anh có chút mệt mỏi, anh ôm chặt cô, cảm giác da thịt mềm mại của cô, anh thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ Đồng Tử Du cảm thấy thân thể có chút nóng, cô vốn đang ngon giấc nhưng chân tay tựa hồ như có sắt thép đè lên, cô giãy dụa nhưng không thể tránh được.
Trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, cô nhớ trước khi đi ngủ cô có để điều hòa, không thể nóng như vậy nha. Nóng đến mức rất khó chịu, cô đưa tay giật khăn tắm ra, cảm thấy lại càng nóng hơn.
Cô khó chịu mắt nửa mở nửa nhắm, kéo anko(mình không hiểu từ này) rồi ngây ngô một lúc lâu, hồng đậu? Tại sao mở mắt ra cô lại trông thấy hồng đậu? Cô cũng không đói nha.
Cô muốn bật đèn lại phát hiện ra mình không cử động đươc. Nhìn lên nhìn xuống, một đôi tay không nên có xuất hiện khóa chặt thân thể cô. Phản ứng đầu tiên chính là hét lên: “A….’’
Vốn đang ôm mỹ nhân ngủ say sưa, nghe tiếng thét chói tai Bạch Mộ Hiên liền tỉnh dậy. Nhìn thấy toàn bộ cơ thể mềm mại của cô được phơi bày, phản ứng đầu tiên của anh là hung hăng bóp bộ ngực đầy đặn.
“A……” tiếng kêu thảm thiết thê lương hơn.
Thanh âm của cô có chts sát phong cảnh, chỉ là không ảnh hưởng đến tâm tình của Bạch Mộ Hiên. Một tay gối lên đầu, một tay nhẹ nhàng lướt qua vú cô, bụng cô, thậm chí vùng bí ẩn giữa chân cô anh cũng sờ sờ.
Lần này Đồng Tử Du ngay cả thanh âm cũng không kêu được, cô mở to mắt, không dám tin, hoàn toàn không nhận ra người ta đang quấy nhiễu tình dục: “Bạch……Bạch Mộ Hiên?’
Ánh mắt của cô long lanh, nước dâng lên khóe mắt, nước mắt là bị người khác dọa mà chảy ra, cô cho là mình đang gặp quỷ… Đại sắc quỷ, sao lại là anh ta???
“Sáng sớm bình an, Tử Du.” Thật giống như đã quen thuộc từ lâu, Bạch Mộ Hiên ngọt ngào nói, nụ cười khóe miệng thật đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người khác ghét.
“Làm sao anh ở chỗ này?” Đồng Tử Du nuốt nước miếng, mắt trừng lớn. Mặc dù không gặp quỷ nhưng tại sao anh ta lại có mặt ở trong phòng nỳ được?
“Anh rất nhớ em cho nên anh đến đây.” Giọng điệu của anh giống như hai người đang yêu nhau vậy.
Nhớ cô? Đồng Tử Du lập tức ngồi thẳng tránh xa anh, lại khiến cho tay anh vô tình đặt giữa bắp đùi mình, gương mặt cô đỏ ửng lên.
Đồng Tử Du hơi sức mắng anh cũng không có, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở chân, kéo tay anh ra, che đi chỗ kín lộ ra dưới mắt anh.
Bạch Mộ Hiên không nghĩ cô “khách khí” như vậy, không kiêng dè mở to mắt nhìn nụ hoa mới chớm nở của cô, cho đến khi cô kéo chăn che lại anh mới không nỡ dời mắt đi.
Đồng Tử Du không phải là người dễ nổi giận, dù sao cô cũng đã gặp qua rất nhiều loại người, tham lam, ích kỷ, vô năng…. Cô chỉ là không muốn gặp dạng người như Bạch Mộ Hiên mà thôi.
Cô là con gái của Đồng Phi Vũ, không phải chưa từng thấy qua , cho nên chỉ trong một thời gian ngắn cô đã tỉnh táo lại, cô tức giận nhưng cô muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
