Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma

Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhưng tôi vẫn luôn khát khao sẽ tạo được kỳ tích. Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưung khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Giọng nói của cô dịu dàng nhỏ nhẹ, xen lẫn với chút khàn khàn: Vợ chồng ngoài mặt có nghĩa là hai người vẫn là vợ chồng...

Chương 23 : Chơi đàn cái kiểu

đó em thành bông hoa tàn, tới khi đó còn ai muốn lấy em nữa, em không nên tranh thủ lúc mình còn trẻ để tìm lấy một người kết hôn và sống một cuộc sống bình yên sao?”

Cô nhấn mạnh lại lời của Thanh Tuấn một lần nữa, cô nói bản thân mình như thể là một người phụ nữ chỉ biết sống dựa vào đàn ông.

“Hóa ra em còn muốn gả cho người khác!”

“Anh có thể cưới Võ Lưu Niên thì sao em lại không thể gả cho người khác, em tuy không có bản lĩnh gì nhưng vẫn có người...thích em.”

Đúng thế, sao lại không có người đàn ông nào thích Lâm Thảo chứ, cái người tên Thắng Cảnh là một trong số đó, Thắng Cảnh không tim thấy Lâm Thảo đã mấy lần đi tới tập đoàn Thanh thị làm loạn lên, cuối cùng anh còn tìm đến cả biệt thự nhà họ Thanh làm ầm lên.

“Anh đã quá dung túng cho em rồi, mới để em hỗn xược thế, Lâm Thảo, anh nói cho em biết, em sống là người của anh, chết cũng sẽ là ma của anh, người đàn ông khác đừng có mơ động được vào em dù chỉ là một sợi tóc.”

Toàn thân người đàn ông phát ra hơi thở lạnh lùng khiến Lâm Thảo lạnh hết sống lưng.

Cô nắm chặt tay lại, đôi môi run lên, nói từng câu từng chữ: “Thế nhưng, em sớm đã bị người khác đụng vào rồi, không phải chỉ thuộc về mình anh....”

Sự hoang đường được nói tới sau lần cô say đó hai người không ai nhắc lại thêm nữa, bây giờ cô chủ động nói ra để lộ ra vết sẹo của bản thân mình, càng là để kích động Thanh Tuấn.

Và kết quả của sự chọc tức đó là càng khiến cho Thanh Tuấn điên hơn.

Anh xé chiếc áo trên người cô ra, kể cả chiếc áo trong, để cơ thể cô hoàn toàn hiện ra trước mặt anh.

Hai tháng không gặp, cơ thể cô dường như cũng mặn mà hơn và đẹp đến kì lạ.

Không chịu đựng thêm được nữa, nóng vội giống như một cậu bé, anh áp người về phía cô, kéo đôi chân thon thả của cô ra....

Như một cơn giông bão.

Dưới sàn nhà là chiếc váy liền thân bị anh xé ra, kể cả là chiếc áo trong cũng chẳng còn nguyên vẹn dưới bàn tay anh.

Người đàn ông ôm lấy cô vào lòng.

Trên người cô là đầy những vết đỏ.

Những vết đỏ lốm đốm ri rít đủ để người khác nhìn vào có thể tưởng tượng ra được sự bá đạo của anh.

Và trong cả quá trình đó, nước mắt của Lâm Thảo không ngừng rơi.

Anh ép buộc cô, dù chưa thỏa mãn nhưng nhìn thấy bộ dạng nước mắt cô không ngừng rơi anh lại thấy đau xót.

Anh không nỡ nhìn thấy người phụ nữ này rơi nước mắt.

Thế nhưng chính cô lại cứ chọc làm anh tức giận.

Thanh Tuấn thở dài một tiếng, anh nói nhẹ nhàng hơn: “Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa, đi về cùng anh, để anh chăm sóc cho em và con.”

Lâm Thảo cắn chặt môi, trong lòng cô là sự uất ức vô tận, mãi sau cô mới đáp lại anh: “Không cần.”

Lần này cô rất kiên quyết, kiên quyết dứt hẳn mối liên hệ với Thanh Tuấn.

Cô không muốn có thêm bất kì mối liên quan gì với người đàn ông này nữa.

Nhưng có thế nào Thanh Tuấn cũng không cho phép cô làm như vậy.

Anh thích người phụ nữ này, anh thực sự thích cô, chỉ cần nghĩ tới việc cô đang ở bên cạnh một người đàn ông nào khác là anh chỉ muốn chạy tới và giết chết người đàn ông đó.

Và đến cuối cùng thì Thanh Tuấn đã phải dùng đến biện pháp mạnh.

Anh đưa cô đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị.

Anh ăn cái gì thì cô ăn cái đó.

Anh dùng gì thì cô dùng cái đó.

Khi anh làm việc thì cô sẽ nằm ở trong phòng nghỉ, khi anh rảnh thì anh lại gần và trêu chọc cô.

Lâm Thảo vô cùng hận bản thân, cô hận bản thân sao lại ngu ngốc thế!

Rõ ràng là cô muốn rời xa thật xa Thanh Tuấn nhưng cứ mỗi khi anh lại gần cô thì sự phản kháng của cô dường như không hề có tác dụng, cô cũng rất dễ bị khuất phục.

Thanh Tuấn chính là một cao thủ trong việc tán tỉnh, không cưỡng nổi trước sự dỗ dành, không cưỡng nổi trước sự trêu chọc của anh.

Trong khoảng thời gian ba ngày, bọn họ đã giữ được Tần suất một ngày ba lần.

“Anh...anh không sợ bị suy thận à?” Lâm Thảo đỏ mặt nói, cô hỏi như mắng.

Thanh Tuấn nhếch mép cười nguy hiểm rồi anh tiếp tục trêu chọc cô: “Vì em thì anh cam tâm tình nguyện.”

Sau mỗi lần như thế cô mệt rã người, Thanh Tuấn thì vẫn muốn ôm lấy cô đi rửa ráy.

Có những lúc anh giúp cô làm gì đó thì lại khiến cô càng mệt hơn trước sự bá đạo của anh.

Lâm Thảo cảm thấy Thanh Tuấn dường như điên mất rồi.

Còn Thanh Tuấn lại cảm thấy anh hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Bất luận là đi tiếp khách hay hội họp, cứ mỗi khi nhớ tới trong phòng làm việc đang có một cô gái mình yêu thương đợi mình, con tim anh lại rộn ràng rạo rực.

Thanh Tuấn vốn dĩ là người lạnh lùng ít nói nhưng bây giờ thói quen đó đã được thay đổi, khiến người khác cảm thấy anh thân thiện và gần gũi hơn rất nhiều.

Mỗi cô gái trong công ty khi nhìn thấy Thanh Tuấn nhìn mình miệng tủm tỉm cười bọn họ lại tự ảo tưởng rằng liệu có phải Thanh Tuấn đang thích mình hay không.

..............

Lâm Thảo bị nhốt trong phòng làm việc, ngoài Bích Hằng ra thì cô chưa từng được gặp bất kì ai.

Thế nên khi mà Võ Lưu Niên xuất hiện trước mặt cô, cô theo phản xạ nhíu mày lại.

Bích Hằng vẫn mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt nghiêm nghị như thường.

Võ Lưu Niên mặc một chiếc váy liền thân dài màu xanh đậm, dưới chân là đôi dép cao gót mười phân, sự kết hợp đơn giản đó nhưng lại thể hiện sự cao quý như một nữ vương.

Đây là lần thứ ba cô gặp Võ Lưu Niên, mỗi lần gặp cô ta cô đều cảm thấy có một sức ép vô hình đang đè lên vai mình, khiến cô cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.

Võ Lưu Niên khẽ cười, bước chậm rãi về phía cô.

“Nét mặt cô bây giờ ngay đến một người phụ nữ như Tôi nhìn mà còn thấy đồng cảm vài phần, huống hồ đàn ông nhìn cái bộ dạng cô lúc này, cũng chẳng trách được hồn của Thanh Tuấn lại bị cô cướp đi.” Võ Lưu Niên vẫn nhếch mép lên, nụ cười trên môi vô cùng tự tin, dường như không hề cho người đối diện có cơ hội phản kháng.

“A Thanh đi tiếp khách rồi, không có ở đây.” Lâm Thảo cắn răng khẽ trả lời.

Võ Lưu Niên chuyển chiếc túi xách đang cầm bên tay trái sáng bên tay phải, sau đó tìm một chỗ cách Lâm Thảo không xa và ngồi xuống, nhìn tư thế rất có phong thái của một nữ chủ nhân.

“Tôi không tìm Thanh Tuấn, Tôi tới đây là để tìm cô.”