Tổng Giám Cường Yêu Vợ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Giám Cường Yêu Vợ mang ý nghĩa thi vị Để đạt được cái gọi là hạnh phúc phuc cần một chút can đảm, cần 1 chut long tin va cần nhiều hơn sự cố gắng. Chỉ buồn la chưa cố găng đa muốn dừng lại rồi. Làm việc trong ngành nghề có liên quan tới cái đẹp, Thiệu Kỳ Á đã gặp qua đủ loại người khác phái xinh đẹp quyến rũ, nhưng chưa từng có một cô gái nào lại làm cho anh vừa thấy tim liền đập dồn dập, trong lòng thấy căng thẳng
Chương 9 : Nửa năm sau
“Ha ha ha. . . . . .” Tiếng cười vang lên, cả phòng tràn ngập sự vui vẻ.
Thiệu Kỳ Á nhìn Dụ Bảo Đế cùng bà ngoại ở chung, ánh mắt mềm mại hơn, trong lòng cũng thấy ấm áp, chỉ một khung cảnh đơn giản như vậy, nhưng lại như khắc sâu trong trí óc, khuôn mặt tươi cười đơn thuần ửng hồng, không hiểu sao lại khiến cho anh trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Một cô gái nhiệt tình ngay thẳng thiện lương lại hiền lành như vậy, người khác làm sao lại không yêu thích chứ?
Không chỉ như thế, anh còn thưởng thức hiểu biết của cô cùng sự kiên trì và nghiêm túc với lý tưởng.
Nhưng, cho dù anh có thích cô, thưởng thức cô, cũng đã đưa cô tới gần mình, cũng không thể nắm chắc có thể chiếm cứ trái tim cô, anh vẫn chỉ có thể duy trì thân phận bạn bè. . . Ai, sự nghiệp công việc đều ở trong lòng bàn tay anh, về phần tình yêu, chỉ có thể làm hết sức, kết quả ra sao, trước mắt anh thật đúng là một chút chắc chắn đều không có. . . .
Rốt cuộc phải tới khi nào, anh mới có thể để cô biết tâm ý của anh đây?]
Nửa năm sau, tốt nghiệp đại học, Dụ Bảo Đế chính thức trở thành nhân viên của tập đoàn Alston, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thất nghiệp sau khi ra trường.
Cuộc sống xã hội cùng cuộc sống trong trường học hoàn toàn khác biệt, nhưng Dụ Bảo Đế rất cố gắng thích ứng .
Cô vừa mới vào công ty không có nhiều kinh nghiệm, nên đảm nhiệm vai trò trợ lý thiết kế, tuy rằng công việc nhiều hạn chế, nhưng học cách chọn và phối hợp vật liệu, tính toán giá cả. . . . Mỗi ngày xử lý hàng mẫu cùng công việc đều rất khác so với sách giáo khoa, cho nên dù có bận đến tối mặt tối mày, cô vẫn cực kì cao hứng.
Bất quá, không được hoàn mỹ là công việc thì hài lòng, nhưng phương diện tình yêu lại không được như ý, cô cùng Lục Đông Văn gặp nhau càng lúc càng ít.
Thời gian của bọn họ luôn không thể phối hợp, mỗi lần muốn hẹn anh ta ra vun đắp tình cảm một chút, anh ta sẽ bày ra đủ loại lý do thoái thác, cơ hội gặp nhau còn ít hơn so với cô và Thiệu Kỳ Á!
Không có quan tâm nương tựa lẫn nhau, không thể chia xẻ tâm tình, ngay cả hỏi han ân cần đều giảm đi, cho dù có liên lạc qua điện thoại, cũng thường xuyên kết thúc không vui, có đôi khi, Dụ Bảo Đế không khỏi hoài nghi, bọn họ rốt cuộc có phải là người yêu hay không?
Tuần trước, ở trong công ty gặp được bạn học lúc trước cùng được nhận vào Alston, cô ấy đột nhiên trực tiếp hỏi cô: “Bảo Đế, cậu với đàn anh chia tay rồi sao?”
“Làm sao cậu lại hỏi như vậy?” Trong lòng cô buồn bực, không đáp mà hỏi lại.
“Ngày hôm qua tớ đi dạo phố thì thấy đàn anh cùng một cô gái đang mua sắm quần áo, thoạt nhìn rất thân mật.” Bạn học bộc trực nói ra chuyện mình chứng kiến.
Cô ngẩn ngơ. Ngày hôm qua, Đông Văn nói anh bị cảm không khoẻ, từ chối cuộc hẹn của cô, làm sao có thể cùng cô gái khác đi mua quần áo?
“Cậu, cậu có nhìn lầm hay không?”
“Làm sao có thể, bọn tớ còn nói chuyện mà!” Bạn học thấy sắc mặt cô khác thường, tốt bụng nhắc nhở. “Bảo Đế, cậu phải lưu ý nhé, đừng để cho đàn anh bắt cá hai tay bên ngoài!”
Đoạn nói chuyện này quấy nhiễu cô suốt một tuần liền, tới hôm nay, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa, mười một giờ liền xin tan ca sớm, chạy đến dưới lầu công ty của Lục Đông Văn chờ anh, tính đem sự tình hỏi cho rõ.
Kết quả cô căn bản không cần hỏi, tận mắt nhìn thấy đã chứng minh lời nói của bạn học không phải là tin đồn vô căn cứ, mà cảm giác kỳ lạ của cô cũng không phải là suy nghĩ lung tung, sự bất hòa cùng khắc khẩu trong thời gian này rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân ── anh ta đã yêu người khác!
Càng hoang đường hơn là, Lục Đông Văn nhìn thấy cô, cũng không có vội vã giải thích với cô, mà lại đi giải thích với cô gái kia, còn nói lung tung rằng cô là đàn em thời học đại học luôn quấn quýt si mê anh ta, anh ta cùng cô không có khúc mắc tình cảm gì . . Quấn quýt si mê anh ta? Không có chút tình cảm nào? Căn bản là trợn mắt nói láo!
“Ha, Lục Đông Văn khốn kiếp, vậy cũng dám nói.” Dụ Bảo Đế căm giận bất bình cưỡi xe máy về nhà, càng nghĩ càng tức, càng tức càng phóng xe nhanh hơn.
Muốn chia tay thì cứ nói thẳng, làm gì phải kéo dài như vậy, đùa giỡn xoay quanh cô?
Còn coi cô là kẻ si mê anh ta?
Quá ghê tởm! Cô hẳn là mắt bị mù rồi mới có thể lãng phí một năm thanh xuân quý giá trên người anh ta.
Căm phẫn trong lòng hóa thành nước mắt, tầm mắt Dụ Bảo Đế dần mơ hồ, cứ tiến lên không suy nghĩ, không chú ý đường xá phía trước vì mấy ngày liền mưa to đã xuất hiện lỗ thủng, cả người và xe liền tè ngã xuống đất.
Ô. . . . . . Nhà dột gặp mưa dầm, thất tình còn bị ngã, có xui xẻo như vậy hay không?
Dụ Bảo Đế họa vô đơn chí có ba ngày nghỉ cộng thêm hai ngày cuối tuần ở nhà chữa thương, chữa vết thương do tai nạn xe cộ cũng thuận tiện đẩy lùi vết thương do bị phản bội.
Khóc lóc kể lể với các chị việc bị Lục Đông Văn phản bội lừa gạt xong, tâm tình của cô bình phục rất nhiều, đổi góc độ khác mà suy nghĩ, cô nên cảm thấy may mắn bởi mình không vì hoa ngôn xảo ngữ mà cùng anh ta phát sinh quan hệ thân mật, bằng không bây giờ chắc khóc không ra nước mắt.
Sau khi suy nghĩ lại, cô không còn buồn bực không vui nữa, ngược lại còn hưởng thụ ngày nghỉ có được do bị thương.
“Bảo Đế, chị đi chợ mua thức ăn, em muốn ăn cái gì?” Dụ Hoằng Băng hỏi em gái đang ngồi ở trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn kem.
Trong ba chị em, cô phụ trách làm việc nhà, cùng vài người bạn chung chí hướng thành lập trang web tiếp nhận việc thiết kế nội thất, là một SOHO đúng tiêu chuẩn. (SOHO: người làm việc tại gia)
“Muốn ăn trứng tôm.” Dụ Bảo Đế toét miệng cười, yêu cầu món ăn.
“Không được, vết thương như vậy tốt nhất là không được ăn hải sản.” Dụ Hoằng Băng một mực bác bỏ, lo ngại hải sản dễ gây dị ứng.
“Vậy. . . . . . sườn kho tàu.” Lựa chọn đầu tiên không được, còn có lựa chọn thứ hai.
“Em tốt nhất ăn ít nước tương thôi, cố gắng thanh đạm một chút, tránh cho sắc tố lắng đọng sẽ lưu lại sẹo.” Dụ Hoằng Băng có nghe qua người ta nói như vậy.
Dụ Bảo Đế suy sụp hạ khóe miệng. “Nếu không phải ăn cái gì?”
“Cải trắng nè, đậu hủ nè. . . . . .” Dụ Hoằng Băng suy nghĩ nói.
“Vậy chị còn hỏi em làm gì!” Dụ Bảo Đế cong môi kháng nghị.
“Thuận miệng hỏi một chút thôi, nào biết em tưởng thật! Bye bye.” Dụ Hoằng Băng nhếch miệng khẽ cười, cầm chìa khóa cùng túi da đi ra cửa .
Chị hai thối, tưởng cô còn là trẻ con sao! Dụ Bảo Đế bĩu môi, duỗi thẳng tay cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng nghe.
“Tìm ai?”
“Xin hỏi có phải nhà của Dụ Bảo Đế không?” Đối phương hỏi.
“Anh là ai vậy?” Cô nghi hoặc hỏi lại. Giọng nói này có hơi quen tai, nhưng cô nhất thời nghe không ra là ai.
“Tôi họ Thiệu, là bạn của cô ấy.”
“Anh Thiệu?” Cô vô cùng kinh ngạc, không nhịn được kéo cao giọng.
“Bảo Đế, là anh đây.” Nghe thấy thanh âm của cô, trái tim Thiệu Kỳ Á đang treo ở giữa không trung rốt cục cũng hạ xuống.
“Em mở cửa rồi, anh lên lầu rồi nói sau.”
Thiệu Kỳ Á cứ nửa tháng lại trở về Anh quốc, một mặt vì gia tộc tụ hội một mặt vì tham dự hội nghị tổng bộ tập đoàn, anh có nói với Dụ Bảo Đế là ra nước ngoài công tác, còn nói muốn mang quà về cho cô.
Thầm mến một người thật đúng là gian nan, vài ngày không thấy đã cảm thấy nhớ, gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại, cho dù là nói chuyện phiếm vài câu, hay nghe thấy giọng nói hồn nhiên của cô một chút cũng tốt.